Chương 2
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng. Dù hôm qua Fourth Nattawat nói với Kiw rằng"sáng mai có việc"nhưng anh thừa biết Kiw là kiểu người phóng khoáng, chẳng bao giờ cố gắng kiểm chứng lời nói thật giả của người khác. Nói vậy chỉ là cách anh khéo léo nhắc nhở Kiw kiềm chế một chút, đừng giống những lần hồi năm nhất, cứ hứng lên là buôn chuyện đến tận nửa đêm, gây ồn ào làm phiền cả phòng.
Lẽ ra, sau khi nộp bản phác thảo cuối cùng, sáng Chủ nhật này Fourth Nattawat có thể thảnh thơi mà ngủ một giấc sâu, nhưng thực tế thì lại khác. Cơn ác mộng bất chợt ập đến, và lần nào cũng quay về thời cấp ba.
Fourth Nattawat rất ghét thời gian học cấp ba. Ở trường hay ở nhà, cuộc sống đều bận rộn, ngột ngạt như nhau. Những cảm xúc tiêu cực như thể bị nén lại thành một khối khổng lồ, không nhai nổi mà nuốt vào cũng nghẹn đắng cả cổ họng. Nó không thể tiêu hóa, cứ tồn đọng mãi trong dạ dày, dần dần chất chồng.
Nghĩ lại, trong suốt quãng thời gian đó, có lẽ điều duy nhất đáng nhớ là... Nok.
Dòng suy nghĩ bỗng dưng dừng lại. Fourth Nattawat lập tức cắt ngang mạch suy tưởng của mình. Anh ngồi im lặng trên giường một lúc, cố xua đi dư âm của cơn ác mộng, rồi mới nhanh chóng thay đồ ngủ, bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Ký túc xá vắng vẻ, nên Fourth Nattawat đến căng tin, lấy phần cơm đơn giản với một món mặn, một món rau, rồi ngồi lặng lẽ nhai. Đồ ăn ở căng tin chẳng ngon, nhưng bù lại giá rẻ. Nhưng mà, cũng chẳng có lý do gì để chậm rãi thưởng thức. Fourth Nattawat cúi đầu, định ăn nhanh cho xong.
Chưa kịp ăn được bao nhiêu, điện thoại bất ngờ rung lên. Mở khóa màn hình, anh liếc nhìn, thấy một tin nhắn hiện lên:
[ Tối nay đến quán bar Moonlight, có bất ngờ đấy. ]
Phản ứng đầu tiên của Fourth Nattawat là nghĩ đây là một tin nhắn quảng cáo. Anh không khỏi cười thầm, thời buổi này thông tin cá nhân bị rò rỉ quá dễ dàng. Ngay cả số điện thoại của mình cũng bị bán cho quán bar sao?
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn thứ hai từ cùng số điện thoại đó:
[ Vì cậu vẫn chưa quên được Nok. ]
Sắc mặt Fourth Nattawat nghiêm lại, động tác trong tay cũng ngừng một chút.
Đọc liền hai tin nhắn với nhau, rõ ràng người gửi muốn anh tối nay đến quán bar Mạc Lam. Vừa mới tối qua còn nói chuyện về Nok ở ký túc xá, hôm nay đã nhận được tin nhắn liên quan, có vẻ trùng hợp thật.
Ánh mắt Fourth Nattawat dừng lại ở đầu màn hình, nơi hiển thị số điện thoại của người gửi. Là một dãy số hoàn toàn xa lạ. Nhìn thoáng qua, có vẻ người gửi tin nhắn ẩn danh này biết gì đó, chẳng hạn như chuyện anh đang thích thầm Nok.
Nhưng cuộc đời Fourth Nattawat ghét nhất là bị người khác điều khiển, đặc biệt là bị dắt mũi mà không biết. Nếu ai đó bảo anh đến quán bar Mạc Lam, nếu anh thật sự đi, chẳng khác nào tự nhận mình là đồ ngu lẫn thiếu chính kiến.
Thế nên, cứ giả vờ như không thấy. Ai mà biết đây có phải trò đùa ác ý hay không? Nếu là trò đùa, thì không cần quan tâm; còn nếu không, có lẽ người gửi sẽ tìm cách xác nhận liệu anh đã đọc tin nhắn hay chưa.
Vậy thì tạm thời không trả lời.
Fourth Nattawat nhướng mày, cúi xuống tiếp tục ăn hết khay cơm, rồi chậm rãi mang khay đi cất, rời khỏi căng tin mà không một chút do dự.
Anh rút điện thoại ra, mở ứng dụng bản đồ, một lần nữa tìm kiếm quán bar Mạc Lam. Khá xa, phải mất khoảng một tiếng đi tàu điện ngầm. Giả sử người gửi muốn anh có mặt lúc bảy giờ tối, thì chậm nhất sáu giờ anh phải xuất phát.
Nếu anh không trả lời, liệu trước sáu giờ có nhận thêm tin nhắn nào không?
Nhét điện thoại vào túi, khóe môi Fourth Nattawat khẽ nhếch lên, cười như không cười. Tốt nhất, đây chỉ là một trò đùa ác ý, không phải gì khác.
Trên đường về, Fourth Nattawat lại nhận được tin nhắn từ nhóm lớp, thông báo rằng số người đăng ký buổi tọa đàm từ ba giờ đến năm giờ chiều quá ít, ban cán sự quyết định bốc thăm, trùng hợp làm sao, anh là đứa bị chọn.
Tsk, đúng là chẳng có gì suôn sẻ cả.
Về đến ký túc xá, Kiw, Sean, và Nirraw đều có mặt. Kiw là người đầu tiên lên tiếng: "Fourth về rồi à."
"Để tao kể cho mày nghe. Quá đáng thật luôn." Kiw vừa nói vừa cảm thán: "Sáng nay tao nhận được tin nhắn lừa đảo. Tên lừa đảo nói tao được chọn làm nội gián, mỗi tháng sẽ được thưởng 3 triệu, cuối cùng còn gửi tao một đường link màu xanh bí ẩn để vào hội. Tao sợ là virus nên không dám bấm, mày xem nè..."
Vừa nói, cậu ta vừa dí điện thoại sát mặt Fourth Nattawat. Fourth Nattawat tặc lưỡi vài cái.
"Có lẽ chúng ta nên tải app chống lừa đảo quốc gia thôi." Kiw đùa.
"Ừm." Fourth Nattawat đáp lại qua loa, không hề nhắc đến tin nhắn mình nhận được. Anh đặt điện thoại lên bàn, ngáp dài rồi nói: "Buồn ngủ quá, tao đi ngủ trưa đây. Hôm thứ Bảy vẽ phác thảo cả ngày, giờ mệt quá. Tao định ngủ bù buổi chiều, nên bọn mày nể mặt tao một chút mà giữ im lặng giùm tao, cảm ơn trước nhé."
Kiw ngạc nhiên hỏi: "Mày ngủ sớm vậy à, mới mười hai giờ rưỡi thôi mà?"
Fourth Nattawat gật đầu như đó là điều hiển nhiên, không nói gì thêm rồi trèo lên giường.
"Nhưng chiều nay trường có buổi toạ đàm mà?" Nirraw nhắc: "Tao nhớ là số người đăng ký chưa đủ, lớp quyết định bốc thăm, kết quả là Fourth bị chọn đấy."
Một cái đầu thò ra từ rèm giường, Fourth Nattawat giả vờ ngạc nhiên: "Ơ, tao bị chọn á? Sáng nay tao mải vẽ phác thảo, quên mất không xem tin nhắn. Chậc, vậy tao còn được ngủ không?"
Sean đứng bên cạnh phụ họa: "Fourth Nattawat bị chọn rồi, tội nghiệp ghê vậy á."
Kiw cầm điện thoại lên xem danh sách, xong nói: "Trời ạ, trong phòng chỉ có mỗi Fourth Nattawat bị chọn, vận may của mày kỳ cục thật."
"Haiz." Fourth Nattawat thở dài: "Chiều mấy giờ đến mấy giờ vậy?"
Nirraw đưa điện thoại trên bàn cho Fourth Nattawat: "Mày tự xem đi."
Fourth Nattawat mở điện thoại xem một lúc, rồi nhíu mày lẩm bẩm: "Thật sự là vậy à... nhưng tao thật sự không muốn đi. Ai mà biết kết quả này có thật sự là bốc thăm không? Thôi, tao cúp học vậy, giờ ngủ tiếp đây."
Nói xong anh chui vào rèm giường, nhưng thay vì ngủ, anh lặng lẽ nhìn vào màn hình điện thoại. Chỉ năm phút sau, quả nhiên anh nhận được một tin nhắn mới.
[ Nếu tối nay cậu đến quán bar Mạc Lam, cậu sẽ thấy Nok đang hẹn 419. Tin hay không tùy cậu, nhưng nếu là tôi, tôi chắc chắn sẽ đến để kiểm chứng. Cậu không muốn tự mình biết rõ con người thực sự của người cậu thích sao? ]
Fourth Nattawat nhướn mày, ồ, không kiên nhẫn nữa rồi.
Anh nhanh chóng gõ một dòng chữ, cố tình thêm dấu chấm than và dấu hỏi để tỏ vẻ sốc.
[ Cậu là ai? Làm sao cậu biết tôi thích ai?! ]
Người kia trả lời...
[ Tôi chỉ muốn xác nhận việc Nok hẹn 419 thôi, vì tôi rất ghét anh ta. Tôi không muốn ai còn nhìn anh ta như một nam thần, vẫn còn thích anh ta thôi. Tôi mong mọi người đều thấy rõ bộ mặt thật sự của anh ta .]
Fourth Nattawat khẽ nheo mắt lại. Điều này có nghĩa là gì? Phải chăng người kia từng bị Nok lừa gạt?
Anh nhớ mang máng rằng thời đại học, Nok từng hẹn hò với ai đó. Có phải người gửi tin nhắn này là bạn trai cũ của hắn không? Cảm giác không giống lắm.
Suy nghĩ một lát, anh quyết định rời giường, đội mũ lưỡi trai lên đầu rồi lấy thứ gì đó từ hộp đựng đồ, nhét vào túi.
Hành động này khiến Kiw tò mò: "Fourth Nattawat, mày xuống giường làm gì vậy? Định ra ngoài à?"
Fourth Nattawat trả lời mập mờ: "Đột nhiên nhớ ra có việc, phải ra ngoài một lúc. Tao đã xin phép cố vấn học tập rồi."
Sean hỏi ngay: "Việc gì mà gấp vậy?"
Fourth Nattawat đáp: "Việc riêng rất quan trọng, xử lý hơi phiền phức."
Nirraw hỏi: "Vậy tối nay mày có về không?"
Fourth Nattawat đáp: "Chắc là không. Sáng mai không có tiết mà."
Nói xong, anh rời khỏi ký túc xá mà không hề ngoái lại. Đi được vài bước, Fourth Nattawat khẽ mỉm cười, đầu lưỡi chạm nhẹ vào răng nanh.
Anh nghĩ mình đã biết ai là người gửi tin nhắn rồi.
Fourth Nattawat và ba người trong ký túc xá chỉ là bạn bè xã giao, quen biết sơ sài. Anh luôn giữ một chút cảnh giác với tất cả mọi người.
Vì không lâu trước đây, anh đã từng bị mất đồ. Thứ mà anh mất nghe có vẻ buồn cười... Hai chiếc quần lót.
Chúng không mất cùng một lúc, mà cách nhau khoảng nửa tháng. Khi kiểm tra camera an ninh ở phòng quản lý ký túc xá, không có bằng chứng cụ thể nào được tìm thấy. Vì không phải là đồ có giá trị, ba người kia đã khuyên anh bỏ qua, nói rằng có lẽ anh nhớ nhầm. Họ bảo có thể quần lót đã bị gió thổi bay xuống tầng dưới khi phơi, chứ không phải bị trộm.
Chiếc đầu tiên, Fourth Nattawat có lẽ thật sự nhớ nhầm, nhưng chiếc thứ hai, anh đã cố ý để mắt tới. Đêm hôm trước, nó vẫn còn trong tủ quần áo. Camera không ghi lại bất kỳ ai lạ mặt vào ký túc xá của họ, điều này khiến Fourth Nattawat khó mà không nghi ngờ rằng kẻ trộm chính là một trong ba người bạn cùng phòng. Tuy nhiên, hiện tại anh vẫn thiếu bằng chứng.
Chẳng biết từ lúc nào, anh đã đi đến ga tàu điện ngầm. Fourth Nattawat tạm gác lại mâu thuẫn trong ký túc xá. Dù sao cũng còn manh mối, trước khi rời ký túc xá, anh đã quyết định tối nay sẽ ghé qua quán bar Mạc Lam. Nhưng trước khi đi, chắc chắn phải ăn mặc chỉnh tề một chút.
Vì vậy, Fourth Nattawat bước vào nhà vệ sinh, lấy những món đồ kim loại trong túi ra đeo lên người, bao gồm một chiếc nhẫn bạc lớn bằng móng tay, khuyên tai hình nhện, và một sợi dây chuyền hạt.
Anh nhìn mình trong gương, soi trái rồi phải... Quê mùa thì đã đủ, tục tĩu cũng có, nhưng vẫn chưa đủ hung dữ, chưa đủ chất dân anh chị. Anh vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Anh không muốn để người khác nghĩ rằng mình là kẻ dễ bị bắt nạt.
Sau khi cân nhắc một hồi, Fourth Nattawat chợt lóe lên ý tưởng, liền đi đến tiệm xăm gần đó rồi nói thẳng: "Ở đây có bán hình xăm dán tạm thời không?"
Chủ tiệm trả lời: "Có ạ, anh muốn loại nào?"
Fourth Nattawat: "Tôi muốn loại trông ngầu nhất."
Nửa giờ sau, Fourth Nattawat xắn tay áo bên trái lên, để lộ một con rồng xanh sống động như thật trên cánh tay phải. Anh ngắm nghía vài lần rồi hài lòng thả tay áo xuống, chỉ để lộ một đoạn nhỏ của đuôi rồng xanh đen ẩn hiện nơi cổ tay áo.
Bây giờ, chỉ cần im lặng chờ đợi trăng lên, đêm xuống.
Tại góc hàng Mã trong khu phố cổ, những chiếc đèn chùm màu cam vàng lấp lánh như những ngôi sao khoác lên mình ánh hoàng hôn, phản chiếu ánh sáng đỏ lên những ô cửa kính trong suốt.
Tòa nhà mang phong cách cổ điển châu âu, biển hiệu"MOONLIGHT COCKTAIL BAR"được treo phía trước, hai bên là những dây leo xanh rủ và những bông hồng phấn dịu dàng buông xuống.
Fourth Nattawat vốn không giỏi tiếng Anh, nhất là khi gặp những từ viết hoa toàn bộ. Anh luôn phải tự chuyển chúng thành chữ thường trong đầu trước khi có thể hiểu được. Lúc này, sau vài giây im lặng, anh mới nắm bắt được ý nghĩa của biển hiệu: Quán cocktail Mạc Lam.
Khi đẩy cửa bước vào, anh nghe thấy ca sĩ đang hát một bài tiếng Anh mà anh chưa từng nghe qua. Trước mặt anh là quầy bar, nơi bartender đang nhẹ nhàng tung một chai rượu màu hổ phách qua vai bằng tay phải...
Ánh mắt Fourth Nattawat chợt dừng lại trong khoảnh khắc. Nhưng chỉ vài giây sau, không có tiếng chai rơi, bàn tay trái của bartender trong chiếc áo sơ mi trắng và áo ghi lê đen nhanh chóng đưa ra sau lưng, hứng lấy chai rượu vừa được ném. Không ngờ hắn lại bắt được mà không cần nhìn.
Fourth Nattawat hơi ngạc nhiên, và ngay lúc đó, bartender bỗng ngẩng đầu, ánh mắt của họ giao nhau trong bầu không khí ấm áp.
Bị bắt gặp đang nhìn trộm, nhưng Fourth Nattawat không hề lúng túng hay ngượng ngùng. Thay vì quay đi, anh tiếp tục đánh giá bartender thêm vài giây nữa, đôi mày ẩn dưới vành mũ lưỡi trai hơi nhướng lên.
Đáp lại, bartender mỉm cười. Có lẽ để chào đón khách mới, Fourth Nattawat nghĩ vậy.
Thu hồi ánh mắt, anh nhìn quanh. Phía bên phải là khu vực bàn ngồi riêng, nơi hầu hết khách đều đang thưởng thức đồ uống và món ăn. Bên trái là khu vực dành cho ca sĩ và giao lưu xã hội, nơi đông người hơn, ba bốn nhóm nhỏ tụ tập trò chuyện làm quen.
Với tính cách hướng nội và ít giao tiếp của mình, thường thì Fourth Nattawat sẽ không do dự mà chọn bên phải. Nhưng tối nay, anh đến để tình cờ gặp Nok, nên rõ ràng bên trái thuận tiện hơn để dễ di chuyển.
Fourth Nattawat chọn một góc khuất, không quá nổi bật để tránh bị ai đó bắt chuyện, mong rằng tối nay anh có thể yên tĩnh như không khí.
Vừa ngồi xuống ghế, anh kéo vành mũ lưỡi trai thấp hơn, để bóng tối từ đèn trên đầu che khuất hơn nửa khuôn mặt. Fourth Nattawat bắt đầu cố kiềm chế, không đưa mắt nhìn xung quanh. Nhưng không thấy Nok ở khu vực bàn ngồi lẫn khu vực giao lưu.
Vẫn chưa tới sao?
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 7 giờ 23 phút.
"Thưa quý khách..."
Fourth Nattawat nhíu mày tiếp tục suy nghĩ. Đến giờ này lẽ ra y phải đến rồi chứ, nếu... Nếu Nok thực sự hẹn ba người 419.
"Thưa quý khách, xin chào..."
Anh xoa cằm. Chẳng lẽ mình bị lừa? Vậy những tin nhắn nặc danh đó chỉ là trò đùa thôi sao?
Không nhận ra, anh bắt đầu xem xét lại các khả năng khác, có lẽ trước giờ vẫn bỏ qua vì đã suy nghĩ theo tư duy.
"Chào quý khách." Gemini Norawit mang thực đơn đồ uống đến bên cạnh Fourth Nattawat. Tuy nhiên, anh dường như vẫn đang mải mê trong thế giới của mình, khiến Gemini Norawit phải nâng giọng nhắc lại lần nữa với sự kiên nhẫn.
Fourth Nattawat giật mình khi nghe nửa câu, thầm nghĩ: Sao lại có người đến bắt chuyện nhanh vậy?
Anh đang định tìm lý do để chuồn đi, thì chợt thấy một thực đơn đồ uống mở ra ngay trước mặt. Fourth Nattawat quay đầu nhìn, hóa ra là bartender ở quầy bar lúc nãy.
"Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?"
À đúng rồi, mặc dù anh không có ý định đến đây để uống rượu, nhưng đã đến rồi thì không thể không gọi một ly. Fourth Nattawat thầm nghĩ, thật sự không muốn gọi chút nào.
Thực đơn in trên giấy da màu nâu, liệt kê các loại cocktail bằng song ngữ Việt - Anh. Dù là quán cocktail, nhưng cũng có cà phê, bia và rượu vang. Cocktail được chia thành hai loại: cổ điển và sáng tạo.
Những cái tên cocktail cổ điển như Mojito, Manhattan, Marguerite, anh đã từng thấy qua trên mạng, còn nhớ mang máng. Nhưng những loại cocktail sáng tạo thì thật quá hoa mỹ, thậm chí còn có chủ đề ma thuật như Thuốc Hồi Sinh và Cam Thảo Thông Linh. Vừa nhìn thấy, anh đã cảm giác như linh hồn tuổi trẻ trâu của mình bị khơi dậy. Thế nhưng, khi nhìn đến giá tiền, hứng thú đó lập tức tắt ngúm.
Đặt cho cái tên sang chảnh, rồi bán giấc mơ hão huyền. Fourth Nattawat nhếch môi, Đúng là cái bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng.
Anh lật đi lật lại thực đơn, lề mề mãi vẫn chưa quyết định được. Ngoài giá cả, anh còn cân nhắc đến nồng độ cồn. Dù sao, anh cũng chưa từng uống rượu, nếu thật sự say sau một ly, cô độc không ai giúp đỡ, ngày mai tỉnh dậy ở đâu cũng không rõ.
"Nếu quý khách chưa thấy loại cocktail nào hợp ý, có thể lật đến trang cuối cùng. Ở đó toàn là Cocktail." Gemini Norawit thấy Fourth Nattawat do dự nên lên tiếng gợi ý.
Không gian đột nhiên im lặng kỳ lạ, không có tiếng trả lời.
"Ừm." vài giây sau, Fourth Nattawat với vẻ mặt phức tạp nói: "Vì chúng ta đều là người Việt, anh có thể đừng chen từ tiếng Anh vào được không? Tiếng Anh của tôi không tốt lắm."
Anh nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nghĩ còn khó chịu hơn nhiều... Phiền nhất là những người thích xen tiếng Anh vào tiếng Việt.
"Xin lỗi." Gemini Norawit cười đáp: "Trang cuối là cocktail không cồn, quý khách có thể cân nhắc."
Fourth Nattawat lần đầu nghe đến thuật ngữ này, ngạc nhiên lật đến trang cuối cùng, như mở ra cánh cửa của một thế giới mới: "Không có cồn thì còn gọi là cocktail được sao?"
Gemini Norawit tránh trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Cocktail không cồn vẫn có thể tạo được màu sắc bắt mắt. Chúng tôi dùng nước trái cây, siro, hoặc nước có ga thay cho rượu nền. Nếu quý khách thích, có thể thử một ly."
"Không, tôi muốn uống có cồn." Đã là người trưởng thành rồi, Fourth Nattawat không muốn uống nước giải khát trong quán cocktail. Anh lật lại những trang trước: "Vậy chọn cái này đi... Đèn thần Aladdin."
"Ok." Gemini Norawit thu hồi thực đơn, đùa: "Nhớ ước một điều trước khi uống nhé, thần đèn sẽ giúp điều ước của quý khách thành hiện thực."
"Ừm." Fourth Nattawat gật đầu, nhưng trong lòng chỉ nghĩ: Hừ, nói như thật vậy.
Anh tưởng Gemini Norawit sẽ rời đi, nhưng hắn vẫn đứng đó. Thắc mắc, Fourth Nattawat nhìn về phía hắn và hỏi: "Anh nói chuyện với tôi lâu vậy, không phải còn phải pha chế đồ uống cho khách khác sao?"
"Đừng cử động."
Gemini Norawit bất ngờ cắt ngang lời anh với giọng trầm. Hắn bước lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Bóng hắn nghiêng phủ lên người Fourth Nattawat. Dùng mu bàn tay phải, hắn nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh dưới cổ áo của anh.
Trong khoảnh khắc, cảm giác tê dại lan tỏa khắp vùng cổ, khiến Fourth Nattawat cứng đờ người.
Tuy nhiên, trước khi anh kịp phản ứng, đối phương đã rút tay lại và lùi ra một khoảng cách vừa đủ. Gemini Norawit mở lòng bàn tay, trong đó là chiếc khuyên tai hình con nhện màu bạc: "Tôi thấy khuyên tai của quý khách rơi trên vai, nên bảo quý khách đừng cử động. Nếu nó rơi xuống đất thì khó tìm lắm."
"Nếu có chỗ nào không phải, mong quý khách bỏ qua."
Fourth Nattawat tưởng rằng người đứng trước mặt định tán tỉnh mình, một câu châm chọc đã sắp tuôn ra khỏi miệng, nhưng rồi bị nghẹn lại trong cổ họng. Anh lặng lẽ nhìn Gemini Norawit một cái, rồi đưa tay ra, dùng đầu ngón tay nhón lấy chiếc khuyên tai hình con nhện trong lòng bàn tay Gemini Norawit, không tránh khỏi việc chạm vào nhau một lần nữa: "Cảm ơn."
Sắc mặt Gemini Norawit vẫn bình thường, chỉ mỉm cười: "Không có gì."
Cho tay vào túi, chiếc khuyên tai trượt qua kẽ ngón tay vào túi quần, Fourth Nattawat ngước mắt lên, đối phương vẫn đang nhìn anh.
"Gemini Norawit, đó là tên của tôi. Mọi người hay gọi tôi là "ông chủ Norrawit", vì đây là quán bar cocktail của tôi.
Gemini Norawit chợt nhớ ra điều gì đó: "Ồ, xin lỗi, tôi suýt quên mất, quý khách có lẽ không quan tâm."
Fourth Nattawat: "..."
"Tôi muốn kết bạn với cậu."
Fourth Nattawat im lặng nhìn Gemini Norawit vài giây: "Tôi tên Fourth Nattawat."
Gemini Norawit cười nói: "Hy vọng sau này còn có thể gặp cậu ở quán bar."
Fourth Nattawat gật đầu với vẻ mặt vô cảm, "Được."
Nhận được câu trả lời khẳng định, Gemini Norawit không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được "ông chủ Nguyễn" này đi, Fourth Nattawat thầm thở phào nhẹ nhõm. Tuy không biết tại sao việc cầm chiếc khuyên tai rơi trên vai lại chạm vào xương quai xanh của anh, nhưng nếu Gemini Norawit thực sự không muốn đường đột, sau khi nói câu "Đừng cử động" đó, trước tiên nên báo cho anh biết có chiếc khuyên tai rơi trên vai trái, rồi để anh tự lấy, hoặc sau khi được anh đồng ý mới ra tay, như vậy sẽ thích hợp hơn chứ?
Nhớ lại tin đồn về việc ông chủ Nguyễn của quán bar Mạc Lam chuốc khách hàng, tuy chưa rõ thực hư, nhưng Fourth Nattawat không hiểu sao cảm nhận được mùi nguy hiểm. Dù có đánh giá sai hay không, tóm lại, trong tình huống anh không có chút cảm tình nào với Gemini Norawit, quán bar cocktail này, sau này anh vẫn nên không đến nữa... Nếu tối nay có thể gặp được Nok.
Đang suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên sau cánh cửa kính có động tĩnh. Fourth Nattawat chỉ liếc nhìn một cái, vẻ mặt không chút sơ hở lập tức biến mất, đáy mắt ẩn hiện sự kinh ngạc.
Nok đã đến!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro