1.
1.
sóng xô trắng xoá khẽ rơi vào biển đầy cát vàng, từng đợt, từng đợt sóng nhẹ nhàng êm ả như ru. nắng nhẹ nhàng đậu khẽ trên gương mặt yêu kiều, từng làn tóc cũng bị gió trêu ghẹo vờn yêu.
một
hai
ba
sóng mãi sao chẳng thôi dào dạt?
em không biết, tự nhiên vốn có đã như vậy rồi.
bốn
năm
sáu
biển chẳng hề lặng, tại vì sao?
em không biết, liệu bởi gió chăng?
bảy
tám
chín
tí tách tí tách vài giọt mưa rơi, bầu trời trong xanh thoáng đã đầy ắp màu xám đạm.
mười,
trời khóc,
nhưng lòng em liệu có chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro