Chương 1: Chàng Hoàn Hảo và Gã Lạc Lõng
Tiếng còi trọng tài sắc lẹm xé toạc không khí oi ả cuối buổi chiều. Sân bóng rổ Royal High bùng nổ trong tiếng reo hò khi trái bóng cam vòng qua vành rổ, mang về chiến thắng áp đảo cho đội chủ nhà. Gemini Norawit, đội trưởng đội bóng rổ, người đã ghi điểm quyết định, giơ cao tay ăn mừng. Ánh nắng hoàng hôn dát vàng lên vầng trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc đen hơi rối, và nụ cười rạng rỡ làm lộ hàm răng trắng đều. Anh là hình mẫu lý tưởng mà mọi cô gái trong trường đều thầm mơ ước: học giỏi, chơi thể thao cừ khôi, ngoại hình đỉnh cao, và luôn tỏa ra khí chất thủ lĩnh tự tin, cuốn hút. "Crush quốc dân" – đó là danh hiệu mọi người phong tặng cho Gemini, và anh hoàn toàn xứng đáng với nó.
Gemini nhanh chóng được vây quanh bởi các đồng đội và người hâm mộ. Anh bắt tay, cười đùa, đôi mắt lấp lánh sự hài lòng. Cuộc sống của anh dường như là một bản nhạc hoàn hảo, không một nốt thừa. Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc huy hoàng đó, ánh mắt Gemini vẫn vô thức lướt qua một bóng hình quen thuộc đang ngồi lặng lẽ ở hàng ghế khán giả cuối cùng, tách biệt khỏi đám đông ồn ào.
Đó là Fourth Nattawat.
Fourth không bao giờ hòa mình vào không khí sôi động của sân vận động hay bất cứ sự kiện nào của trường. Cậu luôn ở đó, ngồi thu mình, đôi vai gầy gò ẩn sau chiếc áo đồng phục rộng thùng thình. Hôm nay, Fourth vẫn đeo chiếc tai nghe màu xanh rêu cũ kỹ, gần như là vật bất ly thân của cậu. Fourth có một vẻ đẹp mong manh, tựa như một bức tranh phác họa còn dang dở: làn da trắng nhợt, mái tóc đen lòa xòa che gần hết đôi mắt to tròn, u buồn. Đôi mắt ấy, Gemini đã nhiều lần bắt gặp, luôn mang một nét xa xăm, như thể Fourth đang nhìn vào một thế giới mà không ai khác có thể thấy được.
Khi đám đông dần tan, Gemini vẫn đứng nán lại, giả vờ chỉnh lại dây giày. Fourth cũng bắt đầu đứng dậy, chậm rãi bước đi, không một lần ngoái lại. Cậu đi về phía cổng phụ, nơi vắng vẻ hơn. Gemini dõi theo Fourth, một sự tò mò lạ lùng dấy lên trong lòng. Fourth không giống bất kỳ ai anh từng gặp. Cậu ấy không nói nhiều, không kết bạn, và luôn có vẻ như đang né tránh mọi sự chú ý. Gemini tự hỏi, điều gì đã khiến một người trầm lặng đến vậy lại dành thời gian ở đây, xem một trận đấu mà dường như cậu ấy không mấy quan tâm? Hay Fourth chỉ đơn thuần là muốn tìm một góc khuất để lặng lẽ trôi qua một buổi chiều?
°°°•••°°°
Ngày hôm sau, tại canteen ồn ào, Gemini ngồi cùng nhóm bạn thân, cười nói rôm rả. Từ xa, anh lại thấy Fourth. Fourth đang ngồi một mình ở chiếc bàn góc khuất nhất, khẽ cắn từng miếng bánh mì và đọc một quyển sách dày cộp. Chiếc tai nghe vẫn nằm gọn trên tai cậu. Tiếng cười đùa, tiếng chén đĩa va vào nhau, tiếng nhạc xập xình của canteen dường như không chạm tới được cậu.
"Ê Gemini, mày nhìn gì thế?" Satang, cậu bạn thân và cũng là thành viên đội bóng rổ, huých nhẹ vai Gemini.
"Không có gì," Gemini trả lời, nhưng ánh mắt vẫn không rời Fourth. Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu anh. Fourth có vẻ như đang sống trong một thế giới của riêng mình, một thế giới mà những âm thanh ồn ào này không thể xâm nhập. Liệu có phải vì chiếc tai nghe đó? Hay có điều gì đó sâu xa hơn?
Đứng dậy, Gemini hướng thẳng về phía Fourth, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè. Fourth dường như không hề nhận ra sự xuất hiện của Gemini cho đến khi một cái bóng cao lớn đổ dài lên trang sách của cậu.
Fourth ngẩng đầu lên, đôi mắt u buồn khẽ mở to, lộ ra một chút bối rối.
"Chào Fourth," Gemini cất tiếng, giọng nói trầm ấm và rõ ràng. Anh không cười, ánh mắt đầy sự quan sát.
Fourth chỉ khẽ gật đầu, tai nghe vẫn đeo chặt.
"Tôi là Gemini Norawit," Gemini tự giới thiệu, dù biết chắc Fourth đã biết anh là ai.
"Chúng ta học cùng khối."
Fourth nhìn Gemini, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ xa cách. Cậu không nói gì.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Tiếng ồn ào của canteen dường như càng lớn hơn trong sự tĩnh lặng giữa hai người. Gemini khẽ nhíu mày. Fourth có thực sự không nghe thấy anh nói không? Hay cậu ấy chỉ đơn giản là không muốn trả lời?
"Cậu có thể nghe thấy tôi không?"
Gemini hỏi, giọng nói hạ thấp hơn một chút, ánh mắt dò xét.
Fourth vẫn nhìn anh, đôi mắt ấy chứa đựng một sự mệt mỏi khó hiểu. Cậu khẽ lắc đầu, một cái lắc nhẹ đến mức suýt không thể nhận ra.
Khoảnh khắc đó, một ý nghĩ bất chợt, một giả thuyết điên rồ nhưng đầy sức hút, lóe lên trong đầu Gemini. Cậu không nghe thấy. Hoặc là nghe rất, rất yếu.
Đó không phải là một chiếc tai nghe bình thường. Đó là một bức tường vô hình.
_____________________
🐚: oce khum cả nhà iu 😉
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro