Chương 2: Bức Tường Vô Hình và Lời Mời Bất Ngờ
Lời đáp của Fourth, hay đúng hơn là cái lắc đầu nhẹ đến mức gần như vô hình, đóng băng nụ cười trên môi Gemini. Sự ồn ào của canteen đột nhiên trở nên xa xăm, nhường chỗ cho một sự im lặng lạ lùng giữa hai người. Cậu ấy không nghe thấy mình nói. Giả thuyết điên rồ hôm qua của Gemini giờ đây trở thành một khả năng đáng sợ, nhưng cũng đầy cuốn hút. Điều này giải thích tại sao Fourth luôn sống trong thế giới riêng, luôn đeo tai nghe, và luôn có đôi mắt xa xăm như vậy.
Gemini nhìn Fourth, ánh mắt không còn sự tò mò hời hợt mà thay vào đó là một nét sâu sắc, đầy suy tư. Anh cúi người xuống một chút, cố gắng ngang tầm mắt với Fourth đang ngồi.
"Fourth," Gemini nói, lần này chậm rãi và rõ ràng hơn, "Cậu có thể đọc khẩu hình của tôi không?"
Fourth hơi giật mình. Đôi mắt cậu ấy khẽ lay động, nhìn thẳng vào môi Gemini, rồi lại dời lên ánh mắt sắc bén của anh. Lần này, Fourth gật đầu, rõ ràng hơn.
Một cảm giác nhẹ nhõm và đồng thời là một sự thôi thúc mạnh mẽ dấy lên trong lòng Gemini. Cậu ấy có thể giao tiếp!
"Vậy thì..." Gemini nghĩ nhanh. "Tôi muốn nói chuyện với cậu. Không phải ở đây." Cậu chỉ tay ra xung quanh, ám chỉ sự ồn ào của canteen.
"Cậu có thể gặp tôi sau giờ học, ở sân thượng không?"
Fourth nhìn Gemini một lúc lâu. Ánh mắt cậu ấy khó hiểu, có chút sợ hãi, nhưng cũng xen lẫn một tia tò mò nhỏ bé. Cậu không nói gì, chỉ cúi xuống nhìn quyển sách, như thể muốn biến mất.
"Chỉ năm phút thôi," Gemini kiên trì, giọng nói trầm ấm nhưng ẩn chứa sự quyết đoán. "Tôi có điều muốn hỏi cậu."
Fourth vẫn im lặng. Gemini không biết cậu ấy đang nghĩ gì, hay có đang đấu tranh nội tâm không. Anh biết Fourth đang muốn từ chối, muốn lẩn tránh, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của Gemini, một sự kiên định không cho phép từ bỏ, đã khiến Fourth phải suy nghĩ lại. Cuối cùng, một cái gật đầu nhẹ nữa, gần như không thể nhận ra.
"Tuyệt vời," Gemini khẽ mỉm cười, nụ cười đầu tiên kể từ khi tiếp cận Fourth.
"Gặp cậu sau."
Khi Gemini quay lại bàn mình, Satang đã nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc.
"Mày đang làm gì vậy, Gem? Tán tỉnh Fourth Nattawat à? Cậu ta có vẻ khó nhằn đấy."
"Không phải tán tỉnh," Gemini đáp, ánh mắt vẫn hướng về Fourth đang cúi gằm mặt.
"Chỉ là... tò mò thôi."
Cuối buổi chiều, bầu trời Bangkok bắt đầu ngả màu cam tím, những tia nắng cuối cùng trải dài trên sân thượng trường Royal High. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi của lá cây và xi măng khô. Gemini đã ở đó, đứng tựa vào lan can, nhìn xuống sân trường đang dần vắng tanh. Anh không chắc Fourth có đến không. Với tính cách của cậu ấy, việc gật đầu có lẽ chỉ là một phản ứng xã giao theo bản năng.
Nhưng rồi, một bóng hình nhỏ bé xuất hiện ở cửa thang bộ. Fourth. Cậu ấy vẫn đeo chiếc tai nghe quen thuộc, bước đi chậm rãi và thận trọng, như thể đang bước vào một thế giới xa lạ. Ánh mắt Fourth quét qua Gemini một cách cảnh giác, rồi cậu đứng lại cách anh một khoảng an toàn.
Gemini nhẹ nhàng tiến lại gần hơn một chút, đủ để Fourth có thể dễ dàng đọc khẩu hình của mình.
"Cảm ơn cậu đã đến," Gemini bắt đầu, giọng nói trầm, đều đều.
"Tôi biết cậu không thích những nơi ồn ào."
Fourth không đáp, chỉ đứng yên lặng như một bức tượng, đôi mắt u buồn nhìn vào một điểm vô định.
"Tôi thấy cậu luôn đeo tai nghe," Gemini tiếp tục, cố gắng diễn đạt rõ ràng từng từ.
"Và lúc nãy ở canteen... tôi tự hỏi, có phải cậu không thể nghe thấy không?"
Đôi vai gầy của Fourth khẽ run lên. Cậu ấy không trả lời, nhưng ánh mắt lướt xuống đôi tay đang nắm chặt vào nhau, một sự bối rối và tủi thân hiện rõ. Đó là một sự thừa nhận không lời.
Tim Gemini khẽ nhói lên. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bảo vệ người con trai mong manh trước mặt.
"Tôi xin lỗi," Gemini nói nhanh. "Tôi không có ý làm cậu khó chịu." Anh lùi lại một bước, tạo thêm không gian.
"Tôi chỉ... muốn hiểu."
Fourth vẫn im lặng, nhưng đôi mắt cậu ấy đã nhìn thẳng vào Gemini. Trong ánh mắt đó không còn sự cảnh giác, mà là một nỗi sợ hãi yếu ớt, lẫn với một sự khao khát được thấu hiểu.
"Tôi biết chuyện này có thể khó khăn," Gemini tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. "Nhưng tôi không muốn cậu phải một mình. Tôi không thương hại cậu. Tôi chỉ... muốn làm bạn."
Một làn gió nhẹ thổi qua, làm rung mái tóc đen của Fourth. Cậu ấy vẫn đứng yên đó, nhưng đôi mắt đã bắt đầu lấp lánh một điều gì đó mà Gemini không thể diễn tả được. Cậu vẫn còn đeo tai nghe, nhưng trong khoảnh khắc đó, dường như bức tường vô hình giữa họ đã khẽ nứt ra một khe nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro