Chương 3: Giai Điệu Dưới Khung Cửa

Lời đề nghị "làm bạn" của Gemini, cùng ánh mắt chân thành của anh, đã chạm đến Fourth một cách sâu sắc hơn bất kỳ lời nói nào khác. Fourth vẫn đứng đó, bất động, nhưng Gemini có thể cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong không khí xung quanh cậu. Đôi mắt u buồn của Fourth không còn né tránh, mà dán chặt vào Gemini, như đang cố gắng đọc được điều gì đó sâu xa hơn từ trong đáy mắt anh.

Gemini hiểu rằng Fourth cần thời gian. Cậu không thể ép buộc Fourth mở lòng ngay lập tức. Anh rút điện thoại ra, gõ nhanh vài dòng tin nhắn. Anh đưa màn hình về phía Fourth.

"Tôi sẽ không hỏi nữa. Nhưng tôi ở đây nếu cậu cần. Mấy giờ cậu về?"

Fourth đọc dòng tin nhắn, đôi môi khẽ mím lại. Cậu ngẩng lên nhìn Gemini, rồi lại cúi xuống, chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Gemini. Cậu gõ vài ký tự, rồi đưa lại cho anh.

"6. Qua cổng sau."

Đó là một câu trả lời ngắn gọn, nhưng đối với Gemini, đó là một chiến thắng nhỏ. Fourth đã tương tác. Cậu ấy không còn hoàn toàn né tránh nữa.

"Được rồi," Gemini khẽ mỉm cười ấm áp. "Hẹn gặp lại." Anh không ép buộc Fourth nói thêm hay ở lại lâu hơn.

Anh chỉ gật đầu nhẹ và lùi lại, để Fourth có không gian riêng.

Fourth nhìn anh thêm một lúc, rồi khẽ gật đầu, quay lưng bước đi về phía cầu thang bộ, đôi vai gầy vẫn khép nép. Gemini đứng yên đó, dõi theo bóng Fourth khuất dần. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh – không chỉ là sự tò mò, mà còn là một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bảo vệ và tìm hiểu về thế giới thầm lặng của người con trai ấy.

Những ngày sau đó, Gemini bắt đầu "hiện diện" trong cuộc sống của Fourth một cách tinh tế. Anh không bám riết hay làm phiền, mà chỉ xuất hiện ở những nơi Fourth thường lui tới: thư viện vào giờ ra chơi, góc sân trường vắng vẻ lúc tan học, hay thậm chí là chiếc ghế đá quen thuộc gần cổng sau. Gemini cố gắng bắt gặp ánh mắt Fourth, trao đi một cái gật đầu nhẹ hoặc một nụ cười ấm áp. Fourth vẫn rụt rè, thường cúi mặt xuống hoặc giả vờ không thấy, nhưng Gemini nhận ra những thay đổi nhỏ: đôi khi, Fourth sẽ không đi quá nhanh, cho phép anh có thể đi ngang qua; đôi khi, cậu ấy sẽ khẽ ngẩng đầu lên trong một phần giây, như thể muốn đảm bảo rằng Gemini vẫn ở đó.

°°°•••°°°

Một buổi chiều nọ, Gemini đang trên đường đến phòng tập bóng rổ thì đi ngang qua phòng nhạc cụ của trường. Cánh cửa phòng khẽ hé mở, và một giai điệu piano nhẹ nhàng, du dương vọng ra. Gemini dừng lại. Đó không phải là một bản nhạc nổi tiếng, mà là một giai điệu lạ lẫm, chất chứa sự u buồn nhưng cũng đầy tinh tế, như một dòng suối chảy trong đêm vắng.

Anh khẽ hé cửa, nhìn vào bên trong. Fourth đang ngồi trước cây đàn piano lớn, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn một cách điêu luyện. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, khuôn mặt thanh tú chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Chiếc tai nghe quen thuộc đã được tháo ra, đặt trên đỉnh đàn. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng piano và hơi thở đều đều của Fourth. Đó là một khoảnh khắc kỳ diệu, như thể Fourth đang dùng âm nhạc để cất lên tiếng lòng mà cậu không thể nói thành lời.

Gemini đứng đó, nín thở. Anh chưa bao giờ nghĩ một người trầm lặng như Fourth lại có thể tạo ra những giai điệu mê hoặc đến vậy. Tiếng đàn của Fourth không chỉ là âm thanh, mà là những cảm xúc, là những câu chuyện ẩn giấu. Gemini cảm thấy một sự kết nối lạ lùng với bản nhạc đó, như thể nó đang nói lên những điều mà anh vẫn luôn thắc mắc về Fourth.

Khi giai điệu kết thúc, Fourth khẽ mở mắt. Cậu ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Gemini đang nhìn mình qua khe cửa. Fourth giật mình, đôi mắt mở to vì bối rối và sợ hãi. Cậu vội vàng rút tay khỏi phím đàn, như thể bị bắt quả tang một bí mật động trời.

"Fourth," Gemini bước vào phòng, nhẹ nhàng như sợ làm vỡ tan bầu không khí mong manh. "Đó là một bản nhạc đẹp."

Fourth co rúm người lại, đôi vai khẽ run lên. Cậu nhanh chóng với lấy chiếc tai nghe, lắp vào tai như một phản xạ tự vệ. Fourth cúi gằm mặt, không dám nhìn Gemini. Sự xấu hổ và sợ hãi bao trùm lấy cậu.

Gemini không tiến lại gần hơn. Anh chỉ đứng đó, giữ một khoảng cách tôn trọng.

"Đừng lo," anh nói, cố gắng diễn đạt thật rõ từng từ. "Tôi không nói với ai đâu. Tôi chỉ... bị cuốn hút bởi nó."

Anh chỉ vào cây đàn. "Cậu sáng tác nó à?"

Fourth khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt.

"Thật tuyệt vời," Gemini chân thành nói. "Thật sự."

Fourth vẫn cúi mặt, nhưng Gemini có thể thấy gò má cậu ửng hồng. Một sự mềm mại nhỏ bé xuất hiện trong ánh mắt cậu.

Gemini không muốn đẩy Fourth đi xa hơn. Anh biết Fourth cần thời gian và không gian. Anh chỉ muốn Fourth biết rằng anh không phán xét, mà là ngưỡng mộ.

"Được rồi," Gemini khẽ nói, trước khi quay người ra khỏi phòng. "Hẹn gặp lại."

Lần này, khi Gemini quay đi, anh cảm nhận được ánh mắt của Fourth đang dõi theo mình. Bức tường vô hình ấy, dưới những nốt nhạc thầm lặng và sự chân thành của Gemini, dường như đã không còn vững chãi như trước. Một sợi dây liên kết vô hình đã bắt đầu được dệt nên, giữa chàng trai tỏa sáng và chàng trai sống trong thế giới không âm thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro