01.
Đông Ngụy năm thứ 10.
Trong ngự thư phòng, ánh nến bập bùng soi sáng hai bóng người ngồi đối diện nhau. Hoàng thượng đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt chậm rãi rời lên nhìn Thừa tướng Trịnh.
"Trịnh Thừa tướng, ái khanh theo trẫm đã nhiều năm, tận trung vì triều đình. Nay trẫm muốn lập hôn ước giữa trưởng nữ nhà khanh và Nhị Hoàng tử coi như là một phần thưởng cho những tháng năm cống hiến của khanh. Không biết ý khanh như thế nào?"
Thừa tướng Trịnh khẽ cúi đầu, giọng điềm tĩnh nhưng đầy cung kính:
"Hoàng thượng ban hôn là phúc lớn cho Trịnh gia, thần xin tuân chỉ."
Bên ngoài đại điện, một bé gái tám tuổi đứng nép sau cánh cửa, đôi mắt long lanh phản chiếu ánh nến. Trịnh Nhật Dao nghe rõ từng lời, nhưng nàng còn quá nhỏ để hiểu hết ý nghĩa của hôn ước này. Chỉ mơ hồ biết rằng, số phận nàng từ đây đã gắn chặt với vị hoàng tử chưa từng gặp mặt kia.
./.
Đông Ngụy năm thứ 21.
Nhiều năm trôi qua, chiến tranh loạn lạc lan tràn khắp nơi, nơi biên cương bị nhấn chìm trong khói lửa. Nhị hoàng tử Trương Ngọc Song Tử nay đã trưởng thành, trở thành một chiến tướng tài giỏi, bất bại trong mọi cuộc chiến.
Trên lưng chiến mã, hắn oai phong lẫm liệt, giương cao thanh kiếm nhuốm màu máu địch. Từng chiến công lừng lẫy ấy đã biến hắn từ một hoàng tử tưởng chừng nhỏ bé thành một bất bại tướng quân được cả thiên hạ kính nể. Danh tiếng của hắn vang xa, được quân sĩ tôn kính, được dân chúng xưng tụng. Nhưng hắn cũng biết rằng, càng lập được nhiều chiến công, hắn càng bị ràng buộc bởi trách nhiệm hoàng thất.
Ngày trở về kinh thành, Trương Ngọc Song Tử bước vào ngự thư phòng, đối diện với Thái Thượng Hoàng.
"Phụ hoàng, nhi thần thực sự chưa muốn thành thân." - Giọng hắn trầm thấp đầy kiên định.
Hoàng thượng đặt bút xuống, ánh mắt uy nghiêm từ từ quét qua hắn.
"Hôn sự này vốn đã định từ nhỏ, sao có thể nói chưa muốn là xong?"
Song Tử siết tay thành nắm đấm.
"Biên cương chưa bình ổn, nhi thần không thể an tâm lập gia đình."
"Hồ đồ!" - Hoàng thượng quát.
"Biên cương có đại tướng trấn giữ, không phải chuyện con có thể lo mãi. Chưa kể Trịnh gia là gia tộc trung quân, con cưới nàng không chỉ là chuyện tình cảm mà còn là đại cục quốc gia."
Song Tử im lặng. Hắn biết, dù có phản đối cũng vô ích. Hắn là một chiến khôi*, nhưng trước mặt phụ hoàng, hắn vẫn chỉ là một hoàng tử không thể tự quyết định số phận.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể cúi đầu:
"Nhi thần tuân chỉ."
./.
Ngày đại hôn chóng đến. Tiếng pháo nổ vang trời, đỏ rực cả một góc kinh thành. Trên con đường lớn, một chiếc kiệu hoa xa hoa lộng lẫy từ từ tiến vào phủ Trịnh gia. Người dân hai bên đường xôn xao, ai ai cũng háo hức bàn tán về đại hôn của Nhị Hoàng tử và trưởng nữ nhà họ Trịnh.
Nhưng đúng lúc ấy, gia nhân Trịnh phủ vội vã chạy vào báo tin dữ - Trịnh Nhật Dao đã biến mất!
Thừa tướng Trịnh mặt biến sắc. Cả Trịnh phủ náo loạn, lục tung khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng đại tiểu thư.
Trong lúc hỗn loạn, Trịnh Nhật Tư - đệ đệ sinh đôi của Trịnh Nhật Dao - lặng lẽ siết chặt tay. Cậu nhìn phụ thân, giọng đầy quả quyết:
"Nếu tỷ tỷ không có mặt, con sẽ thay tỷ gả đi."
Thừa tướng Trịnh thoáng chốc sững sờ, nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu để lộ chuyện này, không chỉ Trịnh gia mà cả danh dự hoàng thất cũng bị ảnh hưởng. Cuối cùng, ông chỉ đành cắn răng gật đầu.
Trịnh Nhật Tư khoác lên người bộ Phượng Bào Huyền Cẩm*, đội khăn voan, lặng lẽ lên kiệu hoa. Chỉ có một người duy nhất được phép đi theo và biết được bí mật này đó là Tiểu Linh - nha hoàn thân cận nhất của cậu.
Bên trong kiệu hoa, Trịnh Nhật Tư khẽ siết chặt hỉ phiến*. Trong lớp khăn voan đỏ, cậu không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận được từng nhịp đập loạn của trái tim.
Cậu không biết mình sắp đối mặt với điều gì. Người ta đồn rằng Trương Ngọc Song Tử ngoài mặt tài giỏi, nhiệt tình là vậy nhưng thực chất lại một nam nhân lạnh lùng, tàn nhẫn, số khắc thê không màng dục sắc. Nghĩ đến đây thôi cậu đã thấy rùng mình, chẳng hay số phận mình sẽ ra sao.
./.
Hỉ đường rực rỡ ánh nến. Giữa không gian tràn ngập sắc đỏ, Trương Ngọc Song Tử khoác trên mình bộ Hỷ Bào Thiên Long Huyền Kim*, tôn lên vẻ cao quý nhưng cũng lạnh lùng đến đáng sợ. Hắn đứng trước bàn thờ gia tiên, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
Khi kiệu hoa dừng trước cửa phủ, một đôi tay thon dài vén màn kiệu, dìu tân nương xuống. Trịnh Nhật Tư cắn môi, cố giữ bình tĩnh bước vào trong sảnh chính. Tiếng người hô vang cử hành hôn lễ:
"Nhất bái thiên địa!"
Cậu cúi đầu, theo nghi lễ hoàn thành bái đường, lòng rối bời không biết vị hoàng tử bên cạnh đang nghĩ gì.
Đến khi vào động phòng, cậu ngồi yên trên hỷ sàng, bàn tay nắm chặt vạt áo. Từng phút trôi qua trong tĩnh lặng. Đột nhiên, cửa bị mở ra, một giọng nam nhân trầm thấp vang lên, lạnh đến mức khiến người ta run rẩy.
"Ngẩng đầu lên."
Trịnh Nhật Tư giật mình, chậm rãi nâng mặt. Một bàn tay thon dài đưa tới, giật xuống khăn voan đỏ. Trước mắt cậu, Song Tử đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt tối sâu không rõ cảm xúc.
Hắn khẽ nhếch môi cười nhạt.
"Cũng vừa mắt đấy chứ."
__________
phổ cập kiến thức mới !!!
*chiến khôi: nhấn mạnh vị trí đứng đầu trong quân đội.
*hỉ phiến: quạt mang ý nghĩa hạnh phúc, thường có họa tiết uyên ương, hoa mẫu đơn.
*Phượng Bào Huyền Cẩm: áo cưới màu đỏ thẫm thêu phượng hoàng tung cánh, hoa văn mây vàng, ngọc bích. Sánh đôi cùng "Thiên Long Huyền Kim", tượng trưng cho sự uy nghi và địa vị cao quý của tân nương.
*Hỉ Bào Thiên Long Huyền Kim: áo cưới màu đen thêu rồng vàng, hoa văn mây lành, sóng nước, tượng trưng cho hoàng tộc, quyền lực tối thượng, cho vạn sự hanh thông, phong vũ thuận hòa.
hong biết đọc xong có hỉu được hong chứ thấy tui sài Hán ngữ hơi nhiều T-T. Giữ đúng lời hứa cho bà nào rùi đó nha, mặc dù hơi muộn xí.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro