Chương 9: Nguyền rủa chàng...

Galvin mắt trợn tròng ngước lên nhìn Gemini, quay người lại phía sau nhìn người thân, tất cả đều đã chìm vào im lặng. Họ đã đến bên nữ thần trên cao, hay bị lưu đày dưới địa ngục rồi?

Galvin không gào thét, không phẫn nộ, quay lại nhìn Gemini, ánh mắt người nặng trĩu bị thương, từng giọt từng giọt lăn trên gò má, đọng lại dưới cằm.

Chậm rãi đứng lên, giọng nói vẫn trong trẻo như mọi ngày, vẫn da diết như đêm hôm qua, lúc còn cùng chàng hoan ái trên giường kia, nhưng mang theo một nỗi bất lực cùng buông bỏ, người quyết định bỏ lại tình yêu này, mạng sống này, cả những người dân ở đây để về với hư vô:

"Gemini, ta cũng từng nghĩ đến, sau khi trốn thoát thành công, ta lo liệu chu toàn cho người thân, sẽ quay lại bên cạnh chàng!"

Gemini ngồi thẳng dậy, dường như không thể tin vào tai mình, Iris của chàng muốn cùng chàng sống chung ư?

"Rốt cuộc nước mất, nhà tan, ta một bước từ nhị hoàng tử cao quý quyền lực, trở thành mồ côi, trở thành vương hậu, trở thành trò cười trong miệng người đời. Đều vì yêu chàng!"

Gemini hai tay chống lên ghế đứng dậy toan bước đến, Galvin cầm trong tay thanh chủy thủ sáng rực dưới ánh nắng mặt trời đưa lên cổ:

"Chàng bước một bước, ta cứa một nhát."

Gemini trong lòng dâng lên nỗi lo sợ từ trước đến giờ chàng chưa từng có, hai chân như mang phải gông cùm, nặng nề đứng tại chỗ.

"Ta thiết nghĩ giây phút nói ra câu chỉ là của riêng chàng, ta sẽ mặc kệ người đời cười nhạo, mặc kệ sử sách sau này sỉ vả, mặc kệ lương tâm ta cắn rứt để ở cạnh chàng, vì ít nhất chàng có yêu ta."

"Iris, em bình tĩnh! Ta...ta là thật sự yêu em! Ta là thật sự!"

"Ta biết, Gemini, chàng yêu ta, nhưng chàng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của ta. Chúng ta...không thể quay đầu nữa!"

"Không! Iris, nghe ta nói! Em nghe ta nói, đừng làm gì dại dột!"

"Gemini Norawit Titicharoenrak, hôm nay ta dùng thân phận nhị hoàng tử của vương quốc này! Galvin Windsor! Dùng máu tươi của ta làm vật hiến tế cho trời cao, ta nguyền rủa chàng!"

Tế ti ra hiệu, một mũi tên bắn vào bụng của Galvin, kỵ sỹ dũng mãnh tiến lên ngăn cản đế vương của họ lại. Nhưng Galvin không quan tâm, vết thương dù rỉ máu, người vẫn đứng thẳng lưng tiếp tục nói:

"Ta nguyền rủa đại đế xứ Row độc ác tàn nhẫn - Norawit Titicharoenrak! Ngay từ giờ phút này trở đi, ngươi chính thức bất tử! Mạng sống của ngươi sẽ kéo dài đến mãi về sau, trở thành con quỷ ghê tởm trong mắt người đời!"

Một mũi nữa cắm vào ngực phải, người ho ra cả máu, không một tiếng than thở, ánh mắt vẫn nhìn Gemini không rời.

"Dừng lại!!! Bọn khốn kiếp các ngươi dừng lại!!! Không được bắn em ấy!!! Không được bắn nữa!!!"

"Ta...ta dùng linh hồn của mình tế lên trời cao để nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa binh lính của ngươi chết trong đau đớn thống khổ. Ta nguyền rủa ngươi cô độc mãi về sau! Tận mắt nhìn người ngươi yêu thương chết trước mặt ngươi, nhìn người ngươi yêu thương đi yêu thương kẻ khác! Nguyền rủa ngươi nếm trải đau khổ suốt đời!"

Bàn tay cầm dao nhọn cứa mạnh một đường, máu đỏ trên cần cổ trắng nõn từ từ chảy xuống nhuộm đỏ  áo vải xô trắng. Thời khắc máu người phủ kín thanh chủy thủ trong tay, binh lính của Gemini da thịt cháy bỏng tàn rụi ngay lập tức, chỉ còn mình chàng đơn độc đứng trên đài cao.

Ánh nắng chói sáng soi rọi lên người Galvin, thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn mái tóc vàng óng như mặt trời bước xuống, ôm lấy thân thể Galvin nâng lên một cách dễ dàng. Giọng nói của nàng trong trẻo thanh khiết vang lên, người dân lần đầu tận mắt nhìn thấy nữ thần mặt trời mà họ ngày ngày tôn kính.

"Hỡi kẻ đội vương miện độc ác kia, ngươi đã làm tổn thương trái tim của con trai ta, đây là cái giá ngươi đáng phải nhận lấy, cô độc ngàn năm, nếm trải thống khổ tình ái của thế gian, lang thang trong bóng đêm lạnh lẽo."

Gemini không tin vào mắt mình, thì ra bà ta có tồn tại, người mẹ mà Iris luôn tôn kính.

Người quay xuống nhìn thường dân đang ngơ ngẩn nhìn mình:

"Còn các ngươi, ta trao cho các ngươi sinh mệnh, đức vua trao cho các ngươi yên bình, hoàng hậu trao cho các ngươi đức hạnh, Galvin...con trai ta trao cho các ngươi sức khỏe, trị bệnh cho các ngươi, chia phần ăn của mình cho các ngươi khi các ngươi đói khổ, nhường áo ấm của mình cho các ngươi khi các ngươi rét lạnh.
Nhưng khi vương triều hoàng thất gặp binh biến, các ngươi lại rụt rè trốn tránh, để bọn họ một mình đối đầu với kẻ địch, các ngươi dễ dàng phục tùng kẻ thù của mình, ta thật thất vọng!"

Người nhìn xuống thân thể lạnh lẽo trong tay, bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng rút mũi tên ra khỏi cơ thể kia, lau đi vết máu trên cổ, giọng nói mười phần cưng chiều:

"Con trai, con đã làm hết sức mình, con đã dùng tấm lòng của mình yêu lấy sinh linh trên cõi đời này, ta rất hài lòng về con. Mở mắt ra, cùng ta trở về vùng đất tươi sáng kia, quên đi muộn phiền của nhân loại. Con trai!"

Vết thương ngừng rỉ máu, đôi mắt long lanh đen láy chậm rãi mở ra, khắp người Galvin là một vầng sáng chói loá, cảm giác thân thể nhẹ như bông gòn, không còn đau đớn, không còn tuyệt vọng nữa, người bước theo nữ thần rời khỏi tử đài.

"Iris! Iris! Xin em! Đừng bỏ lại ta! Iris!"

Galvin quay đầu nhìn Gemini, khuôn mặt sáng ngời nhìn chàng đầy trìu mến, nụ cười trên môi đối với chàng xinh đẹp tựa thiên thần.

"Gemini, nụ cười của ta, tình yêu của ta, thân thể của ta đều chỉ là của riêng chàng. Chàng là tình yêu đầu đời của ta, cũng là duy nhất của ta. Nơi này, yêu chàng."

Người chỉ để lại cho chàng một nụ cười rồi biến mất giữa hào quang sáng rực, ánh mặt trời ngừng chiếu rọi, tuyết rơi giữa mùa hè nóng bức, mùa đông lạnh lẽo kéo đến nhanh chóng.

Gemini hai bàn chân nặng trĩu lê bước trở về phòng, nơi tân hôn mặn nồng cùng Iris, nơi em ấy nói sẽ là của riêng chàng.

Quyền vị bỗng chốc trở nên vô nghĩa, ngai vàng bỗng chốc trở nên thừa thãi. Chàng không cần nữa, chàng chỉ cần Iris quay về, dù làm tiều phu cực khổ, hay nông dân lam lũ đều được, chàng chỉ cầu Iris của chàng quay về.

Vốn muốn trở nên cường hãn để giữ chặt em ấy trong tay, nhưng chính sự cường hãn của chàng lại đẩy em ấy đến bờ vực sinh tử. Gemini cùng tháng ngày sống trong dằn vặt cùng hối hận. Vô số lần chàng tìm đến cái chết, trải qua đau đớn thể xác không thể tả nổi, nhưng vẫn luôn là một lần nữa mở mắt ra, chàng vẫn sống sót lành lặn như ban đầu, không khác gì một con quỷ.

Lâu đài hoang vắng chỉ có một bóng người lang thang trong tĩnh mịch, như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, cung điện lừng lẫy một thời phồn vinh trở nên âm u đổ nát theo năm tháng.

Người dân nơi đây sống cực khổ cùng mùa đông lạnh lẽo, mãi không có điểm dừng, mãi không có mùa xuân. Các nước có ý định xâm lược đều bỏ cuộc, họ sợ lời nguyền đó sẽ ứng lên người mình, nên từ bỏ suy nghĩ chiếm đoạt.

Galvin Windsor - Fourth Nattawat Jirochtikul

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro