Khoảng cách của chúng ta
Khoảng cách giữa chúng ta...
Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa anh nhỉ? Em cũng chẳng thể biết được. Có lẽ nó gần lắm đấy?! Hằng ngày em vẫn thấy anh đứng thu tiền trong tiệm tạp hóa. Hằng ngày em vẫn thấy bóng lưng anh khuất sau cánh cửa phòng trọ. Âm thầm và lặng lẽ, em luôn đi theo sau anh. Em thật muốn đi tới sánh vai với anh nhưng... khó khăn quá anh ạ. Đôi lúc em cảm thấy mình như một kẻ bám đuôi bệnh hoạn. À đâu, chỉ đơn thuần là một kẻ bám đuôi thôi. Em chưa từng một lần mong rằng anh sẽ quay lại nhìn em. Em chỉ cần cách anh một khoảng vừa đủ để trông thấy tấm lưng rộng và dài của anh. Em đã từng thử tưởng tượng nếu mình được ôm lấy anh từ phía sau, hẳn sẽ ấm áp lắm. Em nghĩ mình sẽ khóc mất nếu điều đó thành sự thật.
Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa anh nhỉ? Em lại băn khoăn. Có lẽ nó xa lắm đấy?! Mỗi ngày lẳng lặng theo anh dù anh không hề nhận ra sự tồn tại của em. Anh sẽ chả bao giờ biết được đâu vì em luôn thật cẩn thận mỗi khi đi sau anh. Em luôn cố gắng giữ yên lặng cũng như kiềm chế bản thân để không bước tới ôm lấy anh. Nếu em làm vậy, anh có hoảng sợ rồi bỏ chạy không? Chợt nhớ, ban nãy em thấy anh cười, một nụ cười ngọt ngào làm tan chảy trái tim em. Em ước gì nó là dành cho em, chỉ riêng mình em. Tuy nhiên, viển vông quá cái ước mơ ấy?! Em thấy bản thân nên thôi ảo tưởng.
Khoảng cách giữa chúng ta là bao xa anh nhỉ? Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu em. Mơ hồ lắm! Em cũng không biết phải giải thích thế nào. Cho dù cách anh chỉ năm bước chân, em vẫn thấy thật khó với tới. Cho dù cách anh năm bước chân, em vẫn có thể ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt từ anh. Cho dù cách anh chỉ năm bước chân, em vẫn cảm giác được từng thay đổi trên nét mặt anh, từ cái nhíu mày đến cái chớp mắt của anh. Nghe có vẻ kì lạ nhưng là thật đấy!
_________
Hôm nay em lại đi theo anh. Việc này đã trở thành thói quen của em mất rồi. Không được nhìn thấy anh, con tim em như bị ai đó bóp nghẹt vậy. Tự bao giờ mà khuôn mặt anh đã hằn sâu vào tâm trí em đến mức em tin rằng dù em có bị mù thì em vẫn có thể phác họa lại từng đường nét của anh. Em thấy anh ngồi trong công viên. Dòng người phía trước nhộn nhịp anh nhỉ? Cớ sao anh lại lặng im thế kia? Anh ngồi đó, cô độc đến đáng thương! Em có nên lại gần anh? Không thể nào đâu! Em chỉ biết đứng nhìn anh mà thôi. Nắng hôm nay đẹp anh nhỉ? Em nghe mùi ngọt của nắng sao mà tuyệt quá anh ạ?! Từng giọt nắng từ từ, từ từ rót lên làn da anh làm khuôn mặt anh như bừng sáng dưới ánh ban mai. Em khẽ cười. Ngắm anh từ xa cũng đủ làm tim em loạn nhịp. Sao vậy anh? Nước mắt? Anh khóc ư? Đừng khóc mà anh! Em đau lắm! Không có khả năng lại gần an ủi anh, lau đi những giọt nước ấy khiến em khó chịu lắm. Sống mũi em cay cay, đôi mắt em dần đẫm nước. Em cố kìm lại tiếng nấc nhưng khó thật đấy?! Người em yêu ở ngay phía trước vậy mà em bất lực...em thật vô dụng phải không anh?
Em đã từng tự hỏi bản thân, tại sao em lại yêu anh? Em tự hỏi nhưng không trả lời được. Yêu một người vốn đâu cần lí do, em chỉ biết rằng em thực sự rất yêu anh. Yêu anh cười, nụ cười mang theo những tia sáng đập tan màn đêm. Yêu cách anh nhíu mày, nó mang theo cái gì đó thật đáng yêu. Yêu tiếng nói của anh, chất giọng trầm lấm lay động lòng em. Yêu đôi mắt anh, nó thật sâu và thần bí, như muốn soi thấu cõi lòng em vậy. Yêu anh mái tóc màu nâu, em thật muốn chạm vào, muốn vuốt thử, muốn nhìn thấy biểu cảm nơi anh khi em vò rồi nó. Em yêu anh, từ từng nhịp thở, cách anh đi, anh đăm chiêu,...em đều yêu. Tất cả đã làm đổ gục thật rồi!
Bạn bè em nói, em nên buông anh ra?! Làm sao buông hả anh? Buông làm sao khi mà ngay từ khi bắt đầu, em chưa từng nắm lấy đôi bàn tay anh, đôi bàn tay mà em luôn mong muốn nắm lấy một lần thôi?! Buông làm sao khi em vô hình với anh? Em chẳng bao giờ muốn và sẽ không bao giờ buông anh đâu. Anh đừng lo, em luôn ở phía sau anh, quan sát anh!!!
Nhiều lúc em nghĩ, rốt cuộc em thuộc về đâu? Người nhà em là ai? Lối về nhà em trông như thế nào? Tại sao em lại luôn đi theo anh như vậy? Em thấy chơi vơi. Nhưng nếu gạt hết và nghĩ về anh, mọi thứ với em đều tốt đẹp hơn!
Anh cứ ngồi trên ghế dài công viên, em cứ đứng đằng xa nhìn anh. Không gian bỗng yên ắng đến rợn người. Anh ngồi như vậy cũng hơn nửa ngày. Anh không ăn gì sao? Tại sao vậy anh? Anh phải ăn thì mới khỏe chứ! Em không muốn thấy anh ốm. Còn em thì vẫn ổn anh ạ?! Chợt anh đứng dậy, thở dài một tiếng. Tiết trời Thái Lan tháng 10 bỗng lạnh bất thường.
Anh xoay người bước đi, em cũng đi theo! Từ phía sau, em thấy bờ vai anh khẽ run. Anh ghé vào tiệm bánh, mua một chiếc bánh sinh nhật nhỏ. Anh sẽ dành nó cho ai? Dành cho người anh yêu ư?
Anh rời khỏi tiệm…. Mưa. Mưa rơi khi nào mà em không biết? Từng giọt nước phớt qua làm em nhớ ngày đầu em nhìn thấy anh… Mưa đẹp anh nhỉ, nhưng mong manh quá bởi vì em đâu thể nắm giữ được mưa.
Mưa...thật giống anh, người mà em không thể chạm đến…
Đúng! Em hèn nhát lắm! Em tự biết mình không đủ dũng cảm để đến bên anh. Em sẽ mãi chỉ là cái bóng sau anh vậy thôi!
Sao mình cứ đi mãi thế anh? Đến khi nào mới dừng lại thế anh? ....Là biển? Vắng thật đấy! Đúng rồi, bây giờ mưa đang rơi mà! Còn anh, anh ra biển làm gì vậy? Sao trông anh lạ quá!
Anh dừng chân tại một gò đất nhỏ và ngồi xuống, mở hộp bánh cạnh bên. Mưa phùn làm ướt tóc anh, vai anh và chiếc bánh. Gió biển thổi mang theo hơi lạnh thấu xương tủy.
Anh cười kìa? Nụ cười của anh khó hiểu làm sao. Nó cuốn em lại gần, làm em đi tới ngồi xuống bên anh. Thật không ngờ em lại có đủ dũng khí làm điều này.
_ Em vẫn luôn đi theo anh đúng không? - anh cất lời.
Em tròn mắt, tay chân em cứng đờ như hóa đá. Anh....anh đang nói với em? Anh nhận ra sự tồn tại của em?
_ Em...đúng vậy!
Máy móc đáp lại, em thấy khó thở quá. Hình như mặt em đang đỏ lên?
_ Ngày nào cũng theo anh như thế, em có mệt không?
_ Không...không hề!
_ Dù em không lộ diện nhưng anh biết em luôn ở sau lưng anh.
_ Anh biết?
_ Sao lại không biết chứ? Chỉ cần là em, anh đều cảm nhận được.
Từng lời của anh chạy sâu vào tâm khảm em, những lời yêu thương này là sao? Em vui quá!
Hít thật sâu, em thu hết can đảm rướn người qua chạm nhẹ lên môi anh.
Chợt. Mọi thứ dừng lại. Anh thần người ra. Anh lại khóc rồi. Anh khó chịu vì em đã hôn anh sao?
_ Gun! Là em thật sao?
Anh gọi tên em? Anh thực sự đang gọi tên em?
_ Gun à! Đúng là em rồi! Hơi ấm đó, sao anh nhầm được? Anh thực xin lỗi, lời hứa quên em, anh làm không được! Em bảo anh quên em đi, anh không thể.
Lần này, anh gào lên, để cho sự thống khổ được bộc phát, theo cơn gió bay đi xa.
Anh đừng vậy nữa mà. Em đã từng nói gì tổn thương anh sao? Em nhìn sang bên phải anh. Tấm ảnh kia, là em? Tên trên tấm bia, là em? Tại sao? Tại sao vậy? Em....em chết rồi sao?
Mọi thứ ập đến trước mắt em như một thước phim tua ngược. Hình ảnh em nằm trong bệnh viện, kế bên là anh với ánh nhìn tuyệt vọng. Hình ảnh anh đeo nhẫn cho em, đặt lên trán em nụ hôn và ôm em ngay tại nơi đây... Em nhớ ra rồi! Anh và em, chúng ta vốn là bạn từ thưở nhỏ. Về sau anh thổ lộ với em, chúng ta hẹn hò và bắt đầu tháng ngày hạnh phúc. Anh thậm chí đã cầu hôn em... Nhưng rồi ông trời buộc em phải rời khỏi anh...
_ Tinn! TINN
Em ôm lấy anh. Không ôm được? Rõ ràng ban nãy..... Em như điên cuồng, dù em có cố gắng thế nào, em cũng không thể ôm được anh.
_ Gun! Anh nhớ em lắm! Hôm nay sinh nhật em, để anh hát tặng em. Em nghe nhá!
"Mùa đông lạnh giá
Một thiên thần đã đến với cuộc đời
Một thiên thần tuyệt đẹp mang đến cho tôi ấm áp
Chúc mừng sinh nhật thiên thần của tôi
Chúc em sinh nhật vui vẻ
Đừng lo lắng vì đã có tôi ở đây
Tôi yêu em thiên thần của tôi
Chúc em sinh nhật vui vẻ
Cảm ơn em vì mọi thứ em dành cho tôi
Tôi yêu em thiên thần của tôi!"
Giọng anh nhỏ dần. Sao bầu trời tối nhanh vậy? Tự dưng em thấy buồn ngủ quá anh ơi! Trước giờ em đâu có cảm giác này? Dường như em đang tan biến... Em giật mình, sợ hãi quay sang nhìn anh, nhìn người em yêu lần cuối. Tất cả những gì em nghe thấy lúc này là tiếng nói trong em. Cho đến cuối cùng em vẫn không thể ở bên anh, vẫn không thể thực hiện lời nói sẽ luôn ở phía sau anh. Dẫu vậy, em vẫn tin, dù cho khoảng cách ta có xa bao nhiêu đi chăng nữa thì hai trái tim ta vẫn hòa chung một nhịp. Em yêu anh! Mãi mãi...
—------------------
_TINNNN! - Fourth choàng tỉnh giấc, nước mắt em lăn dài ướt đẫm hai bên má. Giấc mơ vừa rồi quá đỗi chân thực, nó khiến em hít thở không thông.
Em ngồi trong bóng tối, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại. Nhưng dù em có cố gắng bao nhiêu, sự bi thương, đau đớn vẫn không ngừng bủa vây lấy em.
_ Fourth, bạn sao vậy? - Gemini vì nghe thấy tiếng sụt sịt mà cũng tỉnh giấc. Cậu bối rối nhìn người yêu đang kìm nén tiếng khóc.
_ Gemini~! - Fourth xoay người sang ôm chầm lấy Gemini. Vòng tay em siết chặt lấy cậu, mặt em vùi vào ngực cậu tìm kiếm hơi ấm.
Lúc này, Gemini chỉ biết xoa xoa tấm lưng gầy đang không ngừng run rẩy của em. Dù là chuyện gì đi chăng nữa, chắc chắn Fourth đang rất cần cậu an ủi.
_ Bạn đừng bỏ em nhé, em cũng không bỏ bạn mà đi đâu! Chúng ta nhất định phải sống với nhau đến già! Chết cũng phải chết cùng nhau… - Fourth nghẹn ngào nói.
_ Bạn lại mơ thấy gì à?
_ Em dường như lại thấy em và bạn của rất lâu về trước. Nhưng lần này em là người bỏ bạn ở lại. Em xin lỗi, em…
_ Fourth, chẳng phải anh đã từng nói sao? Nếu chuyện đó thực sự từng xảy ra, có nghĩa là anh với bạn dù có trải qua bao nhiêu kiếp người cũng sẽ tìm thấy nhau. Bạn đừng quá đau thương, cũng đừng khóc vì mấy giấc mơ này nữa. Ở bên anh, bạn chỉ được khóc lúc anh "yêu” bạn thôi. - Gemini vỗ về em, dùng tất cả sự chân thành để bày tỏ cõi lòng.
Dù là kiếp trước, kiếp này, hay kiếp sau nữa, cậu thực sự mong rằng mình sẽ mãi có thể được gặp Fourth, được yêu thương, chở che cho em. Với cậu, Fourth là người trân quý nhất mà cậu nguyện không bao giờ buông tay.
_ Gemini! Bạn hôn em đi! - Fourth ngửa cổ lên, tìm kiếm đôi môi thân thuộc. Em cần nụ hôn này để cảm nhận được Gemini thực sự đang ở cạnh em, đang rót đầy trái tim em với mật ngọt của tình yêu. Môi lưỡi đan xen không một kẽ hở, Fourth để bản thân cuốn theo sự dẫn dắt của Gemini. Cả người em dựa vào cậu, tận hưởng từng cái chạm nhẹ nhàng trên da. Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng soi, tô điểm cho ngọn lửa tình đang dần bùng cháy.
Khoảng cách giữa em và cậu lúc này là con số 0 tròn trĩnh.
__________
Tôi tự chuyển ver fic của chính mình nhưng thay 1 cái kết khác.
Đường hôm nay tẩm muối, nhưng chung quy vẫn là đường 😃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro