2
Gemini Norawit dạo này cơn đau đầu kéo đến nhiều hơn, đôi lúc chỉ là hơi choáng váng một chút, đôi lúc giống như những cơn đau đầu thông thường, nhưng có lúc sẽ nhức nhối phía sau gáy, cảm giác dây thần kinh ở hai bên thái dương giật giật, đầu óc nặng trĩu, đau đến muốn ngất đi.
Cơn đau qua đi sẽ để lại một thân mệt mỏi thiếu sức sống nằm dài trên sô pha, anh nhắm mắt cố gắng dỗ bản thân chìm vào giấc ngủ để nhanh chóng lướt qua sự mệt mỏi này, dạo này cũng không thường xuyên gọi Fourth lên phòng dùng bữa nữa, vì sợ bạn nhỏ lo.
"Tar Wittichai, chứng đau đầu của tôi ngày càng nặng rồi, thuốc anh đưa không còn tác dụng nữa."
"Ảnh hưởng đến công việc nhiều không?"
"Nhiều, hầu như không tập trung được."
"Đã nói rồi, không nhớ được thì cứ để tự nhiên là được, cứ muốn trị liệu làm gì?"
".....tôi muốn cùng em ấy sớm kết hôn."
"Một đứa 25, một đứa 23 mà vội cái gì không biết?"
"Độ tuổi này là đẹp nhất rồi. Tính toán cho tôi đi."
"Vậy....trở về biệt uyển đi, một tháng này tôi xin nghỉ ở bệnh viện đến trị liệu cho. Chuyện công ty để Gin và Joong lo liệu. Hai tháng nữa thì Bi có thể đi lại bình thường rồi. Lúc đó rồi hẵng tính chuyện kết hôn."
"Ừm. Vậy đi, chiều nay tôi sẽ trở về. Nhưng mà đừng nói Fourth biết nhé, nói tôi đi công tác là được rồi."
Cúp điện thoại, Gemini ngồi dậy dùng tay xoa hai bên thái dương một chút, đứng lên đi qua lại trong phòng vài vòng ổn định sức lực rồi cầm áo khoác lên ra ngoài.
Bước chân trầm ổn vào phòng thiết kế, hướng thẳng đến mái đầu lấp ló sau chiếc laptop mà đi đến. Fourth đang chăm chú tìm tư liệu trên mạng không hề chú ý đến xung quanh, đến khi có hai cánh tay từ phía sau vươn đến trống trên bàn làm việc khóa người lại ở giữa, cậu mới quay người lại nhìn anh.
"FotFot. Hôm nay tài xế sẽ đưa em về một ngày có được không? Anh bây giờ đi công tác gấp, một thời gian sẽ về."
"Một thời gian sao? Lâu lắm phải không ạ?"
"Nào...đừng dẩu môi ra như thế, hoàn thành công việc xong anh sẽ về với em ngay lập tức."
"Bao lâu vậy anh?"
"Khoảng...một tháng."
Fourth cúi đầu không hỏi nữa, ngón tay cứ bấm bấm vào nhau dường như rất buồn.
"FotFot ngoan, bé cưng của anh là ngoan nhất. Ở nhà ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ cho anh, không cần đi làm cũng được, rảnh rỗi qua bệnh viện với Dunk chơi cũng được. Không được để bệnh, có biết chưa?"
"Vâng ạ."
Giọng nói vừa run vừa nhỏ như vậy là sắp khóc rồi đây. Gemini cảm giác mình bắt đầu không ổn nên dặn dò vài câu, hôn vài cái liền nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Trên đường trở về biệt uyển vắng xe qua lại, cơn đau lại ập đến khiến anh không thể lái xe, chiếc xe màu đen thắng lại làm âm thanh chói tai vang lên giữa không gian yên ắng, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành hai vệt đen loằng ngoằng dài cả chục mét.
Ngón tay run rẩy ấn vào số điện thoại quen thuộc trên danh bạ, âm thanh chờ máy vang lên kéo dài cùng cơn đau đầu dường như muốn giết chết anh, bộ não bên trong dường như đang bị bàn tay vô hình bóp chặt hết cỡ, đuối sức ngả người trên vô lăng.
"Alo? Gemini Norawit? Đang nơi nào anh đến đón cậu ngay!"
"....mở...định vị...."
Tar và Dunk chật vật lắm mới đỡ được Gemini vào ghế sau xe khác, Tar đưa anh trở về biệt uyển, Dunk lái xe của anh quay lại công ty đón Fourth.
"Anh. Gemini làm sao?"
"Đau đầu, sắp chết rồi."
Fourth ngồi trong xe tay run đến mức không cài dây an toàn vào được, mặt sớm đã bị nước mắt làm ướt nhem, khóc nức nở trên xe khiến Dunk chột dạ.
"Không phải đâu FotFot, ừm...cậu ta đau đầu thôi."
Xe vừa dừng Fourth đã nhảy xuống lao vào trong nhà, bóng lưng nhanh như cơn gió vụt qua đứng trước mặt Gemini.
"Nó đau đến bất tỉnh rồi. Em xuống nhà nấu ít món ăn nhẹ khi nào tỉnh dậy cho nó dùng"
"Anh ấy...sao không ạ?"
"Không gì. Một tháng này sẽ như vậy thường xuyên. Em ở nơi này chăm sóc nó, anh không trụ được ở đây 24/24 đâu."
Fourth ngồi xuống mép giường nhìn anh, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc rịn mồ hôi vuốt lên trên, ngón tay miết vào hai đầu chân mày vuốt thẳng nếp nhăn giữa trán ra. Tar Wittichai ra khỏi phòng để lại một mảnh yên ắng tĩnh mịch, Fourth cơ hồ có thể nghe được tiếng thở nặng nề của Gemini.
"Chưa thấy ai khờ như anh vậy. Còn nói dối em là đi công tác....hic...."
Đổ mồ hôi hột nửa giờ đồng hồ cuối cùng cậu cũng thay được cho anh bộ quần áo ngủ thoải mái. Tưởng như cậu đã dùng hết nửa sinh lực đời mình để nâng người anh dậy vậy, mệt bở hơi tai.
Fourth mở điều hoà mát mẻ, kê chân cho Gemini bằng gối nằm, nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa lại. Dunk mang chút thực phẩm sống đến rồi quay lại bệnh viện, hôm nay Joong xuất viện nên anh rất bận bịu, tiện thể dặn dò Fourth nấu thêm một ít vì bọn họ sẽ về đây.
Đeo tạp dề lên, xắn tay áo, nhà bếp hiện đại ngăn nắp đã lâu không ai sử dụng dần dần tỏa mùi thơm của thức ăn, một ít rau xào, cháo thịt bằm cho Gemini, những món mặn còn lại nấu cho mọi người.
Sáu giờ tối Gemini ôm đầu cựa mình, tiếng cửa phòng bật mở và âm thanh dép xỏ va chạm sàn nhà cũng chẳng khiến anh quan tâm, chầm chậm ngồi dậy, Gemini tựa lưng vào đầu giường mở mắt ra, đôi con ngươi u ám liền sáng lên mở lớn nhìn người trước mặt.
"FotFot? Em đến khi nào?"
"Anh làm sao lại lừa em như vậy? Định chịu đựng một mình sao? Không nhớ thì không nhớ, không tổ chức đám cưới thì không tổ chức, hoặc không cần nhớ cũng tổ chức được. Em không muốn anh khổ sở như vậy...."
Tiếng nấc nghẹn của Fourth tựa như con dao sắc lẹm cứa vào tim anh, không rỉ máu, nhưng đau đến nghẹt thở. Dịch người đến ôm Fourth vào lòng, anh xoa xoa tấm lưng đang run lên từng hồi vì khóc, trong lòng có chút ấm áp đang dâng lên, vì có một người đang khóc vì anh.
"Hừm, em không khóc nữa, thời gian tới em sẽ ở đây chăm sóc anh. Đừng đuổi em về, có được không?"
Đôi mắt ngập nước cùng chóp mũi đỏ hồng luôn là thứ vũ khí mạnh nhất của Fourth, giọng mũi của cậu nũng nịu nhè nhẹ khiến anh nhũn lòng không chần chừ mà gật đầu liên tục.
"Đi, em dìu anh xuống nhà ăn tối cùng mọi người."
Bàn ăn đầy đủ mọi người, Gin còn dìu cả Bi đến, mọi người rôm rả trò chuyện đến khi thấy Gemini. Joong cười tươi nhìn anh, bằng cách nào đó Gemini cảm nhận được nụ cười này còn mang theo một câu chuyện khác. Quả nhiên là vậy.
"Ngài Norawit, bây giờ là tháng mười một, tháng hai năm sau chúng tôi sẽ kết hôn. Khi đó mời mọi người đến cùng nhau vui vẻ."
Bàn ăn ồ lên nhộn nhịp bắt đầu bàn bạc về mọi thứ của lễ cưới, duy chỉ có Gemini là yên lặng ăn từng thìa cháo nóng, đũa gắp rau xào chậm rãi đưa đến miệng nhai nhai, Fourth nấu ăn rất vừa miệng, đúng chất đồ ăn thanh đạm cho anh ngay lúc này, không phải nhạt nhẽo mà rất vừa đủ, cảm giác hạnh phúc cứ như bát cháo trước mặt từng chút từng chút mà bỏ vào bụng.
Và thế là anh ta bỏ mặc mọi người cười rôm rả phía đối diện, một mình ngồi yên lặng vừa ăn vừa nghiền ngẫm thức ăn của em yêu nấu cho, dù không phải mới ăn ngày một ngày hai.
Fourth rời bàn ăn rót cho anh một cốc nước ấm, tỉ mỉ xếp một ít giấy lau miệng bên cạnh ly nước, nghiêng đầu nhìn anh ăn đến nỗi tự mỉm cười.
"Ông xã, có vừa ăn không?"
"Ừm. Thức ăn của cục cưng nấu lúc nào cũng ngon hết."
Fourth cười hì hì đến vui vẻ, hai người chìm trong thế giới của riêng mình mà không biết cả bàn ăn đang nhìn bọn họ với ánh mắt ghét bỏ cực kỳ. Vẫn là Tar Wittichai nhịn không được lên tiếng trước:
"Này, chúng mày có thôi đi không? Không lo ăn uống rồi đi nghỉ sớm mà cứ cò ke nhau như vậy đến khuya à?"
Bị nhắc nhở lộ liễu như vậy khiến cho mèo nhỏ cụp tai xuống chăm chú ăn phần của mình, cúi đầu ăn nhưng không biết rằng ai cũng thấy được mang tai của cậu đã đỏ như cà chua rồi. Tiếp xúc với bọn họ lâu như vậy mà da mặt vẫn mỏng quá đi.
Đêm đến Fourth nằm trong lòng Gemini chuyển kênh tivi, màn hình lớn chiếu sáng cách chân giường không xa, hắt ánh sáng lên sườn mặt Gemini đã ngủ say. Ngủ nhưng không quên ôm lấy Fourth vào lòng.
Điều hoà mở số thấp, cậu gối đầu lên cánh tay anh, thân người cao ráo lọt thỏm vào lòng người cao hơn, môi anh đặt trên trán nhỏ mà an ổn ngon giấc, Fourth đắp chăn cho cả hai người cao qua đầu vai Gemini, cậu chỉ để lộ ra ngoài cặp mắt cùng chóp mũi để xem phim, tay cầm điều khiển bấm xong lại rúc vào trong chăn nắm lấy tay anh.
Gemini cựa mình, tách người ra khỏi Fourth xỏ dép đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm Fourth nghĩ anh đang đi vệ sinh thật, nhưng Gemini ngồi dựa lưng vào cửa hai tay ôm đầu, từng ngón tay ấn mạnh vào da đầu xoa xoa bóp bóp, vò mái tóc đen rối lên đứt gốc rơi đầy nền gạch, đau đớn vô cùng.
Vẫn là không yên tâm để anh tự đi vệ sinh một mình, nhỡ có chóng mặt trước tự chân sẽ nguy hiểm lắm. Bàn tay vặn nắm cửa mở ra, cửa rõ ràng không khoá nhưng lại không đẩy vào được. Fourth bắt đầu lo lắng gọi tên anh:
"Gem ah? Gem mở cửa cho em với! Anh ơi?"
Vẫn không có hồi đáp, hai tay đẩy mạnh một phát Gemini ngã ra sàn nhà nằm co người, đôi tay ấn vào da đầu đến trắng bệnh khiến Fourth hoảng hồn.
"Anh lại đau nữa sao? Gem? Em gọi anh Tar nhé?"
Giọng nói bị đè nặng trong lồng ngực khó khăn thốt ra, vốn đã trầm khàn nay còn khản đặc hơn:
"Đừng gọi...ở đây với anh..."
Fourth không dám khóc, viền mắt đỏ hoe, cắn chặt răng đỡ anh dậy tựa vào ngực mình. Cả thân người rắn rỏi cứng đờ đang cố gồng mình chịu đựng cơn đau dày vò, tuỳ ý dựa vào người bên cạnh mà yếu ớt thở ra.
Đôi chân mày xô vào nhau nhíu chặt lại, hàm răng cắn chặt đến run lên, tay không còn ôm đầu nữa vì Fourth đã nắm lấy tay anh rồi.
Fourth nhìn tóc anh bị đứt thành từng khúc ngắn rơi đầy dưới nền gạch thì xót không thôi, hẳn là đau đến độ giật tóc của mình. Vì vậy hai bàn tay đan vào nhau ngày càng siết chặt hơn.
Đôi môi mềm mại rơi trên gò má anh nhẹ nhàng an ủi, từng nụ hôn như mưa rơi đáp lên da mặt bị nhăn đi vì đau đớn, trong lúc đầu óc quay cuồng Gemini vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực của người mình yêu đang run rẩy, môi hôn cũng theo đó mà dạt dào xúc cảm khiến lòng anh ấm lên.
Phải chăng lúc trước bản thân anh cũng đã yêu em ấy rất nhiều, chăm sóc em ấy rất tốt nên bây giờ mới được hồi đáp như vậy, tâm tình bớt căng thẳng, anh không kháng cự lại cơn đau nữa, thả lỏng người đón nhận những mảnh ký ức đang dần trở về, cơn đau cũng dần dịu lại.
Phòng tắm sáng đèn, hai người ngồi tựa vào nhau nơi cửa ra vào, sườn mặt Fourth áp lên gò má anh nhẹ nhàng cọ xát, khỏi phải nói Fourth đang xót ông xã mình cỡ nào, tay vẫn chưa buông lỏng dù là một khắc.
Đêm nay không tính là dài, chỉ là có hơi vất vả một chút thôi. Nhưng Fourth không ngại mệt mỏi, vì người đặt tình yêu trong lòng, sẽ chẳng hề để chút khó khăn nhỏ làm vơi đi sự dịu dàng đối với người mình quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro