Chap 31.
Tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau tinh thần Fourth tốt hơn nhiều, bác sĩ rời đi, Gemini vẫn luôn bên cạnh. Cánh tay truyền nước dán một miếng băng cá nhân, chạm vào vẫn rỉ máu đau nhói lên. Gemini ngủ giấc không sâu cảm nhận người trong lòng cựa quậy liền tỉnh dậy xem xét.
"Chào buổi sáng, bé yêu!"
Fourth rời giường chỉ nhìn anh một cái không trả lời rồi đi vào phòng tắm khiến anh cụt hứng, buổi sáng vui vẻ mất sạch, thở dài một hơi đành ngồi dậy lẽo đẽo theo sau lưng em vào rửa mặt. Cả buổi sáng Fourth chỉ một mặt lãnh đạm ăn uống xong lại đọc sách không ngó ngàng gì đến Gemini khiến anh tức muốn bốc hỏa.
"FotFot? Em sao vậy? Em đang giận anh cái gì?"
"Ừm. Không có."
"Đừng lật sách nữa! Nói anh nghe đi!"
"Anh thực sự muốn nghe?"
"Anh muốn nghe!"
Fourth cúi đầu nhắm mắt lại, chớp chớp vài cái ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt cậu đen láy trong veo xoáy sâu vào trong nội tâm đối phương khiến Gemini có chút bối rối, lần đầu tiên Fourth khiến anh cảm thấy ngượng ngùng, còn có chút chột dạ.
"Gemini Norawit, ba mẹ em bảy năm trước hy sinh trong vụ nổ đó, là do anh làm."
Đây không phải câu hỏi, đây là câu khẳng định, Fourth Nattawat biết rồi!
Gemini ngồi thẳng dậy, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt Fourth, yết hầu lên xuống ém lại nơi cổ họng vô số câu hỏi ngay lúc này, làm sao em biết? Làm sao em lại khẳng định chắc chắn như thế? Làm sao em lại bình thản như thế?
Hai đầu lông mày của anh dần nhíu lại, trên khuôn mặt sắc cạnh hoàn mỹ kia xuất hiện vô số biểu cảm khiến Fourth nghẹn lời, em ấy không bình thản như anh nghĩ, hai đầu lông mày của em ấy cũng dần chau lại, viền mắt lập tức đỏ lên đẩy nước mắt tuôn ra tựa như thác nước chảy xuống liên tục nhỏ giọt lên mu bàn tay.
Hy vọng triệt để Fourth đặt trên người Gemini sụp đổ hoàn toàn, cậu đã hy vọng biết bao nhiêu anh ấy sẽ giải thích, hy vọng biết bao nhiêu anh ấy nói hai từ không phải. Nhưng anh ấy chọn im lặng.
Bộ dáng khóc không lên tiếng của Fourth như gai nhọn đâm vào mắt anh đau nhói, đôi mắt màu nâu trà cũng dần phủ lên một tầng nước mỏng, cụp mi mắt xuống anh không biết nói gì. Lần này Fourth khóc không hề phát ra tiếng động nào, cứ lặng người nhìn anh để cho nước mắt chảy xuống.
Gemini cảm thấy bản thân mình hèn mọn hơn bao giờ hết, chẳng có dũng khí trả lời cũng chẳng dám đến gần ôm lấy đối phương để vỗ về. Đỉnh đầu ngày càng thấp xuống chẳng dám ngẩng mặt lên.
"Gemini Norawit, anh nói em phải làm sao với tình cảm của hai chúng ta đây?"
Câu hỏi nghẹn ngào phát ra đánh vào đầu Gemini ong ong nhức nhối, đáy lòng cuộn lên sự hoảng loạn dâng đến mức cảnh báo khiến anh sợ hãi, ngay lập tức nắm lấy bàn tay Fourth thủ thỉ, giọng nói trầm trầm nhỏ nhẹ van xin thành khẩn:
"FotFot! Anh sai, là anh sai! Làm ơn! Xin em đừng như vậy! Tình cảm của chúng ta vẫn không vấn đề gì, em phải ở cạnh anh! Phải như vậy!"
Fourth mặc cho anh nâng niu cánh tay mình vẫn chẳng hề phản ứng, khuôn mặt vẫn một nét đau thương nhìn anh không chớp mắt.
"Gemini, ở cạnh anh, vậy ba mẹ em phải làm thế nào?"
"Anh sẽ! Anh...anh sẽ bù đắp cho em, anh sẽ làm mọi thứ bù đắp cho em! Anh sẽ dùng tình yêu này bù đắp cho em mà!"
Giọng nói anh có chút khàn đi vì xúc động, quỳ xuống dưới sàn nhà thành khẩn nắm tay Fourth lay nhẹ. Nhưng người kia một hành động đáp lại anh cũng chẳng có, ánh mắt vẫn ướt nhoè lệ nóng long lên đỏ ngầu cả hai mắt.
"Gemini, tình yêu của anh chẳng bù đắp gì được cho cái chết của ba mẹ em cả!"
Gemini hoảng loạn hơn bao giờ hết, trên khuôn mặt người đàn ông mà Fourth yêu sâu đậm đang dần nhăn nhó lại vì sợ hãi, bộ dạng chật vật quỳ xuống cầu xin sự tha thứ trước nay chưa từng có.
"FotFot! Anh xin lỗi! Anh thật xin lỗi! Anh phải làm sao đây? Anh nên làm gì đây? Cầu em, van cầu em đừng rời bỏ anh! Đừng mang tình yêu của chúng ta rời khỏi anh! Fourth Nattawat!"
"Gemini, nếu em muốn rời khỏi, anh có để cho em đi không?"
Gemini như cái lò xo bật lên giường ngồi ôm lấy Fourth cứng ngắc không một kẽ hở, gắt gao dùng hai cánh tay bao bọc trọn người thương vào lòng. Đôi mắt anh dại đi vì lo lắng, tựa đầu vào trán nhỏ liên tục cọ cọ hai mái tóc vào nhau.
"Tuyệt đối không! Fourth Nattawat, tuyệt đối không để em rời khỏi anh nửa bước. Anh yêu em, em yêu anh, tình yêu của chúng ta ở nơi này, em còn muốn đi đâu?"
"Em biết ngay mà, Gemini Norawit rất yêu em, sẽ không để em rời xa khỏi người nửa bước! Nhưng...ngày tháng sau này...em phải sống thế nào?"
Fourth như con búp bê bằng sứ trắng nõn xinh đẹp, khuôn mặt cứ đờ ra nhìn anh, chẳng màng đến vòng tay anh ngày càng siết chặt đến đau nhức cả thân thể. Còn Gemini như đứa trẻ ôm khư khư lấy đồ vật của mình không muốn ai chạm đến.
"Cứ như vậy mà sống! Chúng ta cứ như vậy mà sống! Anh không thể tưởng tượng nổi ngày tháng sau này sẽ không có em, anh sẽ ngạt thở mà chết mất! Sẽ chết mất!"
Fourth không trả lời nữa, chậm rãi nhắm mắt lại tựa đầu vào vai anh thở dài một tiếng. Gemini ôm lấy cậu càng chặt hơn, cứ ngồi như vậy đến hơn nửa tiếng sau không hề buông lỏng. Đến khi cảm nhận người trong lòng hơi thở trở nên đều đặn nhẹ nhàng anh mới cẩn thận ôm theo cậu nằm xuống, Fourth vẫn rất dễ ngủ nếu được Gemini ôm chặt như vậy, thậm chí không cảm thấy bức bách mà còn ngủ rất ngon, dường như tâm lý cậu cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Anh cứ vậy mà ôm cậu đến khi tỉnh giấc lần nữa. Fourth tỉnh lại chỉ có đôi mắt là cử động, còn lại cả người đều buông thõng như không có xương, Gemini dùng bàn tay thô ráp của mình xoa nhẹ lên khuôn mặt cậu, cử chỉ dịu dàng nâng niu từng tấc da tấc thịt. Lại là đôi đồng tử màu đen với ánh nhìn lạnh lẽo khiến lòng Gemini nặng càng thêm nặng.
Ngón tay anh nâng xương cằm Fourth lên để mặt đối mặt, hơi thở nồng ấm của anh phả ra trên cánh mũi Fourth quen thuộc ấm áp. Môi kề môi, mũi chạm mũi, Gemini nhắm mắt lại hít thật sâu mùi hương của cậu đưa vào trong lá phổi, đau lòng, sợ hãi, còn có...một chút yêu.
"Bé ngoan, cầu em, bỏ qua cho anh một lần này thôi! Van xin em! Duy chỉ một lần này thôi! Thiếu em anh sẽ chẳng thể sống nổi!"
Bàn tay Fourth úp lên mặt anh non mềm mát lạnh, Gemini cọ cọ gò má mình lên bàn tay cậu tìm chút cảm giác an toàn, nội tâm anh đang là một mớ hỗn độn bị nhấn chìm trong lo sợ, lo sợ một người vô hại như Fourth Nattawat.
"Gemini Norawit, chúng ta sau này vẫn sẽ sống.
Chỉ là, hai mái đầu...sẽ chẳng bạc cùng nhau!"
Gemini siết chặt vòng ôm lần nữa, lực tay như muốn nghiền nát xương Fourth đau đớn đến nghẹt thở, cánh mũi anh chạm vào hõm cổ cậu chậm rãi hít thở, giọng nói cũng nghẹn đi vì muốn khóc:
"Anh sẽ không để em đi đâu cả Fourth Nattawat! Em sẽ chẳng thể rời khỏi nơi này nếu anh không cho phép, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn khỏi anh!"
Fourth chỉ nhắm mắt lại thở dài, yêu không dừng được, nhưng cũng chẳng thể tiếp tục bên nhau, cùng Gemini Norawit tách ra đối với cậu là việc tàn nhẫn nhất trên đời, Fourth Nattawat sẽ chết đi vì đau khổ nhớ nhung mất!
Nhưng tiếp tục bên cạnh nhau được sao? Nếu có thể cũng chỉ là do Gemini gượng ép, tháng ngày sau này Fourth Nattawat phải sống thế nào? Chung sống với kẻ đã giết ba mẹ mình sẽ biến cậu trở thành kẻ tội đồ, đứa con bất hiếu, xấu xa chẳng khác gì chuyện Gemini Norawit đã từng làm cả.
"Gemini Norawit. Chúng ta chẳng ai xứng đáng được ở trên thiên đàng, chẳng ai phải bị đày xuống địa ngục cả, anh và em chỉ là hai linh hồn cô độc chạm phải nhau, một khi đã có nút chết ở giữa mối quan hệ của chúng ta, thì rời xa nhau chính là hợp lý nhất. Chúng ta đều sống chung một cuộc sống, nhưng sẽ chẳng chung một cuộc đời!"
Yêu anh...em vẫn yêu, nhưng đành thôi vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro