Chap 34.
"Gemini Norawit, em đã cho anh cơ hội ngừng lại việc sai trái sắp diễn ra, là do anh nhất quyết muốn làm sai, sau này đừng trách em rời bỏ anh, đừng trách em...!"
Fourth buông cánh tay Gemini ra cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, anh cảm thấy mấy ngày này Fourth rất lạ, ngoan ngoãn còn bám người chẳng để anh làm việc yên ổn chút nào, bây giờ vì không đi chơi được sớm hơn một ngày liền thất vọng buồn bã viết rõ trên khuôn mặt.
Hai ngày qua đối với Fourth nhanh như hai giờ đồng hồ, cậu quấn lấy Gemini mặc kệ anh có phiền hay không, trong lòng lần nữa hy vọng thật nhiều rằng đêm nay anh sẽ không đi, nhưng Gemini sẽ đi, trời càng tối lòng cậu càng khẩn trương lo sợ. Rốt cuộc cũng chẳng ngăn được người mình yêu tiếp tục phạm lại lỗi sai năm đó, trong lòng là một đống đổ nát vỡ vụn.
"Bé ngoan, hai ngày sau liền đưa em đi! Đừng không hiểu chuyện như vậy!"
"Nhưng em muốn chính là ngày mai! Gemini Norawit, không thể chiều theo em một lần được sao?"
Lệ nóng đong đầy nơi khóe mắt khiến Gemini nhìn vào cảm thấy rất khó chịu, chưa bao giờ Fourth bướng đến như vậy cả.
"Em làm sao vậy? Anh đã nói anh có việc quan trọng không thể bỏ lỡ được! Đừng lúc nào cũng như trẻ con như thế, em đã hai mươi tuổi rồi còn gì!"
Anh mất kiên nhẫn quát lên hướng về phía Fourth mà ném chiếc áo sơ mi xuống, áo rơi bên cạnh tay phải cậu rồi rơi xuống sàn nhà, Fourth cúi đầu để nước mắt nhỏ giọt lớn thấm vào thảm lông đắt tiền dưới chân mình, chậm rãi cúi người nhặt lên áo sơ mi đặt lên sô pha, bàn tay nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt sạch sẽ rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn anh một cái. Gemini biết bản thân đã quá đáng nên có chút chột dạ, cánh tay vươn ra định nắm lấy tay cậu liền bị cậu né tránh. Fourth quay lưng đi đến cửa định mở cửa phòng, bàn tay còn đặt trên tay nắm cửa bỗng chần chừ. Quay đầu buông lời khiến Gemini sửng sốt:
"Nhưng mà Gemini Norawit, hôm nay là sinh nhật em tròn 21 tuổi, ngày mai là kỷ niệm nửa năm ngày kết hôn của chúng ta. Chắc nó chẳng nằm trong danh sách các việc quan trọng của anh đâu nhỉ? Chỉ có mỗi em đong đếm từng ngày và mong chờ mà thôi..!"
Bóng lưng có chút cô đơn biến mất sau cánh cửa khiến anh nhất thời đơ người không biết phải phản ứng ra sao, đôi mắt em ấy nhìn anh trở nên bình thản đến lạ thường, bình thản đến nỗi khiến anh đau lòng. Trước giờ Gemini chưa bao giờ nghĩ đến những việc đó, anh cũng chưa từng được ai tổ chức sinh nhật cho mình từ năm mười tuổi, ngày tháng kỷ niệm đối với anh trở nên bình thường đến nhàm chán.
Nhưng bây giờ anh đã kết hôn, mối quan hệ giữa hai người tốt đẹp hay không là do cả hai cùng vun đắp, kỷ niệm trở nên rất quan trọng, ngày tháng trở nên rất cần thiết, vô tình bản thân vì vô tư lại để Fourth bị tổn thương từ những điều nhỏ nhặt nhất, em ấy chẳng đòi hỏi điều gì quá đáng cả, chỉ cần thời gian của anh, nhưng thực sự đành phải nợ lại lời xin lỗi kia, rốt cuộc Gemini vẫn không thể từ bỏ kế hoạch của mình, sự căm ghét của anh đối với cảnh sát lại lớn hơn tình yêu giữa hai người sao?
Vội vã mở cửa phòng bước theo sau, Gemini phóng xuống lầu tìm kiếm bóng hình quen thuộc của anh nhưng chẳng thấy đâu, người làm nhanh tay chỉ về phía vườn cây, anh thở hắt ra một hơi nhanh chóng đi tìm, chưa đầy năm phút sau đã thấy Fourth ngồi bên cạnh bồn hoa păng xê nhỏ màu tim tím, thân ảnh trầm mặc nhìn những đóa hoa nhỏ bé trong bồn, đôi mắt trong sạch hoàn toàn không phải đang khóc. Fourth khi khóc sẽ khóc thật thương tâm, nhưng một khi quyết định không khóc nữa thì một giọt cũng chẳng rơi.
Vòng tay bao bọc lấy thân người đang ngồi thất thần kia đem đầu cậu tựa lên vai mình, một nụ hôn rơi trên mang tai cậu dịu dàng.
"FotFot, thật xin lỗi! Anh trước giờ chẳng lưu tâm chuyện ngày tháng, cũng chưa từng tổ chức sinh nhật cho ai, chưa từng được ai mừng sinh nhật, vô tâm một chút liền khiến em buồn như vậy! Thật xin lỗi!"
Fourth không trả lời anh, trong lòng có chút tủi thân vì câu xin lỗi kia mà liền biến mất sạch sẽ, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai anh cọ cọ vài cái.
"Nhất định khi xong chuyện anh sẽ dành thời gian bên cạnh em, em muốn đi đâu đều được, bất cứ lúc nào! Đừng buồn nữa bạn nhỏ, anh xin lỗi! Tha lỗi cho anh có được không?"
"Được."
Nhưng Gemini, hai ngày sau chúng ta chẳng còn ở bên nhau nữa! Mối quan hệ sai trái này đến lúc kết thúc rồi!
"Ông xã...anh cõng em về có được không?"
"Được! Nào! Lên đây!"
Cho em nằm trên tấm lưng anh ấm áp vững chãi thêm một lần nữa, một lần này nữa thôi!
Sáu giờ tối Gemini vẫn thư thả cùng Fourth ăn cơm, Joong, Bi và Gin đã ngồi đợi sẵn ở sô pha nơi phòng khách, ai cũng đều khoác lên người bộ vest đen nghiêm chỉnh khí thế ngút trời, hôm nay diễn ra một cuộc giao dịch rất quan trọng, trong cùng một đêm nhưng sẽ có hai vụ nổ lớn và hàng chục bọn cảnh sát bám đuôi thiệt mạng.
Ánh mắt Gemini nhìn Dunk mang theo hai từ cảnh cáo, anh đã biết thân phận thật sự của Dunk và dường như cả anh ta cũng đoán được điều đó trong mắt anh, thái độ không chút sợ hãi vẫn điềm nhiên mang thức ăn lên, một tay chống cằm nhìn Fourth cười vui vẻ:
"Em bé này lại khóc đấy hả? Ngài Norawit không chiều em sao? Khóc đến sưng đỏ cả hai mắt rồi!"
Fourth nhìn Dunk trong lòng lại nhói đau, bản thân cậu đã không chịu nổi vì cái chết của ba mẹ năm đó rất nhanh chóng muốn rời đi, rốt cuộc Dunk đã phải trải qua thế nào suốt mấy năm làm việc ở đây vậy? Nước mắt lại bắt đầu làm cay xè đôi mắt, lập tức cúi đầu để không ai nhìn thấy.
"Joong Archen! Vào dẫn người của cậu ra chỗ khác xem nào! Để cho bé cưng của tôi dùng cơm chứ!"
Gemini quay đầu nói lớn khiến Gin và Bi cũng phải ngoái đầu nhìn sang, Dunk lập tức đỏ mặt đi vào trong bếp. Joong theo sau anh ta vào trong ôm lấy tấm lưng rộng lớn mềm mại thật chặt.
"Dunk, em đã sớm biết thân phận của anh rồi, cho nên anh cũng biết em chuẩn bị đi đâu có đúng không?"
Thân người cứng đờ lại giãn ra không cử động, Dunk thở dài gỡ bàn tay đang ôm mình ra.
"Vậy vì sao không vì anh mà ở lại? Gemini Norawit kia vì sao không vì Fourth Nattawat mà hủy bỏ kế hoạch đi? Joong, hai chúng ta ngay từ đầu đã đứng ở hai đầu đối lập nhau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ chẳng có ai bằng lòng đứng yên cả, nắm tay đi cùng một đường lại càng không."
"Cho nên...em và ngài Norawit đã sắp đặt người ở nơi này trông chừng hai người bọn anh, tốt nhất anh đừng xen vào chuyện lần này, em sẽ không để anh làm gì phản bội lại ngài Norawit đâu. Xong lần này chúng ta qua Nhật sống được không? Hai chúng ta cùng nhau tìm một tổ ấm nhỏ, bỏ mặc chuyện đời cùng nhau hạnh phúc. Đợi em về!"
Đôi mắt Dunk mở lớn hết cỡ nhìn bóng lưng người kia dần đi mất. Vậy phải thay đổi kế hoạch rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nhiệm vụ kia...anh cũng không thể làm gì phản bội lại tổ chức! Hạnh phúc sau này...nợ lại em vậy...JoongJoong!
"FotFot ngoan! Cùng anh Dunk ở nhà ăn bánh xem tivi một lát rồi đi ngủ, buổi sáng thức dậy là anh đã trở về rồi!"
Fourth chỉ cúi đầu gật gật vài cái không trả lời anh, Gemini hôn lên đỉnh đầu cậu ôn nhu sẵn tiện hít ngửi chút mùi thơm trên mái đầu tròn trịa đáng yêu, bốn người rời đi, một dàn xe hơi màu đen kéo theo phía sau rầm rộ tiến về trung tâm thành phố.
"Gemini Norawit, anh từng giết ba mẹ em, bây giờ lại một lần nữa phá nát gia đình của những đứa trẻ khác sao? Yêu anh, em yêu rất nhiều, nhưng tha thứ, sẽ chẳng bao giờ xảy ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro