Chap 35.

Fourth ngước mắt lên nhìn đèn sau xe hơi đỏ rực dần xa như những chiếc lồng đèn nhỏ kéo dài cả trăm mét hướng về phía nội thành, tầm mắt dời sang Dunk đang liên lạc với đoàn đội bận rộn bàn bạc tính toán. Ngón tay cậu mân mê chiếc nhẫn cưới trên tay đến thừ người ra, bị người kia vỗ vai mới giật mình tỉnh táo trở lại.

"Fourth, thay bộ quần áo này ra nhanh chóng, không mang theo bất cứ vật gì, kể cả nhẫn cưới!"

"Nhẫn cưới...cũng không mang theo được sao anh?"

"Có thể có thiết bị ghi âm hoặc định vị trong đó, kế hoạch sẽ bị ảnh hưởng hoặc thất bại mất!"

"Vâng!"

Hai người nhanh chóng thay quần áo ra là một màu đen từ trên xuống dưới, Fourth đặt chiếc nhẫn trên màn hình điện thoại ngay đầu giường ngủ, bên cạnh là tấm ảnh cưới đóng khung màu trắng nho nhỏ của hai người, chần chừ một lúc rồi nhanh chóng rời đi cùng Dunk. Hai người tản bộ ra ngoài vườn lớn hướng đến rìa nước bên hồ lớn, phía sau rặng cây lớn chính là khoảng đất trống mọc đầy những bụi bồ công anh, nơi này bị khuất tầm nhìn của camera. Fourth hơi sửng sốt vì thấy hơn mười người canh gác của Gemini bị bắn thuốc mê nằm ngổn ngang bên cạnh bờ hồ.

Một thuyền nhỏ đậu cách hai người khoảng mười lăm mét, một người trên thuyền vẫy tay, Dunk nắm tay cậu bước xuống nước đi ra thuyền, có năm người trên thuyền đứng nghiêm nghị cúi chào Dunk.

"Đội trưởng! Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng!"

"Rõ! Nhanh chóng rời đi đến địa điểm cho kịp lúc, thời gian rất eo hẹp!"

"Rõ!"

Fourth đứng nhìn mọi người tụ lại trên bàn nhỏ bàn kế hoạch, cậu đưa tay nắm lấy vạt áo của Dunk kéo nhẹ, anh quay người lại nhìn cậu:

"Ah xin lỗi! Bỏ quên em mất! Đây là con trai của cố đội trưởng Jirochtikul đó! Fourth Nattawat Jirochtikul!"

"Ôi vậy sao? Lớn rồi này! Rất đẹp trai nữa! Nhưng mà...nhiệm vụ nguy hiểm không thể mang thằng bé theo được!"

Một viên cảnh sát trẻ tuổi bước đến ngỏ lời:

"Khi lên đến bờ em sẽ lái xe đưa cậu ấy đến nơi an toàn, sau đó quay lại hỗ trợ mọi người!"

"Được!"

Ngồi thuyền ba mươi phút sau đã đến bến cảng, thì ra nơi Fourth nhìn thấy ở biệt uyển của Gemini không phải là một hồ nước mà là một chi của con sông dẫn thẳng ra biển, cậu nhanh chóng được viên cảnh sát đưa đi đến trụ sở cảnh sát trú tạm, trên đường anh ta luôn miệng ca ngợi ba mẹ của Fourth, ánh mắt sáng ngời tràn đầy nhiệt huyết của người bảo vệ công lý.

Xe đi được nửa đường điện thoại vang lên cuộc gọi đến:

"Em trai Nattawat, cảnh sát trưởng lệnh mọi người đến hiện trường ngay lập tức, bây giờ làm sao đây?"

"Vậy...anh đưa em cùng đi để tiết kiệm thời gian, em sẽ ngồi trong xe đợi mọi người!"

"Thật xin lỗi em quá! Bắt em phải đi theo chịu khổ rồi!"

Cảnh sát trẻ tuổi gãi gãi đầu cười ngại ngùng quay đầu xe đến khu nhà hoang. Đến nơi Fourth ngồi yên trong xe nhìn mọi người tập hợp phía trước. Toàn bộ bom đã được tháo gỡ, hiện trường đã an toàn, vậy là nơi chính thức giao dịch lô vũ khí đó ở bến cảng, đây chỉ là một nơi ngụy tạo kéo dài thời gian mà thôi!

Mọi người lên xe lái đến bến cảng, bên phía Dunk báo cáo đã mai phục sẵn hiện trường, bom cũng đã được tháo dỡ thành công, chỉ đợi tội phạm lộ diện mà thôi.

Tâm trạng Fourth lúc này như mảnh thủy tinh bị vỡ, tan nát, sắc nhọn, chạm vào đau nhói đến rỉ máu. Gemini Norawit, anh ấy thật sự không bỏ qua chuyện lần này được sao? Rốt cuộc anh ấy cùng cảnh sát có khúc mắt gì? Vì sao lại ghi hận đến như vậy? Lòng bàn tay nắm chặt lấy vải quần vò đến nhăn nhúm, trong lòng thật sự cầu mong Gemini sẽ không đến.

Bến cảng chất đầy những thùng container xanh xanh đỏ đỏ, chiếc xe màu đen Fourth ngồi dừng cách đó khoảng 200 mét khuất trong một con hẻm tối tăm. Không gian yên tĩnh chỉ mình cậu tận hưởng có chút cô đơn lạc lõng. Từ xa nghe âm thanh xe hơi lái đến rất nhiều, Fourth cúi đầu xuống nấp ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn một chút, là xe của Gemini.

Bước xuống xe là thân người cao ráo vạm vỡ quen thuộc, mái tóc xoăn đen dài phủ ngang mang tai, Fourth dường như có thể hình dung được nước da màu đồng cùng cơ bắp sau lớp áo đó, có thể hình dung được mùi hương trên người anh ấy thế nào. Đôi mắt màu nâu trà từ phía xa chẳng thể nhìn rõ cảm xúc khiến Fourth cảm thấy người trước mắt bỗng dưng thật xa lạ, sau đến Joong, Gin cùng Bi đồng đều bước xuống xe, từ trên xuống dưới đều là một bộ vest chỉnh chu nghiêm nghị, bước chân bọn họ bắt đầu tiến về phía bến cảng.

Đoàn người theo sau nghiêm túc kiểm tra xung quanh, Fourth mồ hôi thấm ướt cả lưng cực lực nép mình dưới gầm ghế xe hơi. Bọn họ dần tản đi trả lại bầu không khí yên tĩnh cho nơi này, cậu ngẩng đầu lên chú ý vào âm thanh kỳ lạ trong xe, tiếng tít tít cứ vang lên có quy luật, cẩn thận nhìn ra phía sau xe, trong lưng ghế chính là một hộp nhỏ nhảy số ngược, tim cậu đập thình thịch nhanh chóng rời khỏi xe, luống cuống không biết làm sao liền đi về phía những thùng kim loại lớn nơi diễn ra giao dịch.

Fourth nấp trong một hốc nhỏ giữa những thùng container lớn đã bị gỉ sét, hai tay ôm gối thận trọng quan sát xung quanh.

Gemini vừa đặt bút ký xong hợp đồng liền bị cảnh sát bao vây, phải còn tận một tiếng nữa bọn chúng mới đến mới đúng chứ, hoặc trong nhóm bốn người bọn họ có kẻ làm nội gián. Gemini dù hơi bất ngờ nhưng vẫn không lộ ra sơ hở, kéo ra một nụ cười không mấy thân thiện nhìn cảnh sát.

Joong  đôi mắt bàng hoàng nhìn người đứng trước mặt mình, thật không thể tin nổi Dunk có thể dễ dàng thoát được nơi đó đứng trước mặt anh, hai tay cầm súng, phong thái làm việc sáng ngời ánh dương quang. Giờ phút này trong mắt Joong, Dunk thật đẹp, nhưng cũng thật đau lòng...

"Tất cả đưa hai tay lên đầu! Mọi người đến lục soát!"

Cảnh sát trưởng giọng nói uy áp vang lên, cảnh sát lần lượt kiểm tra từng người một, tất cả đều không mang theo bất kỳ hung khí gì, bọn chúng đang âm mưu cái gì đây? Gemimi hai tay giơ sang hai bên đứng nghênh mặt nhìn cảnh sát lục soát người mình, khuôn mặt hoàn mỹ kéo ra một cứ nụ cười khiêu khích cảnh sát trưởng.

"Các người đang vận chuyển cái gì?"

Gin hai tay chống hông nhướn mày nhìn về phía những kiện container màu xanh đang bốc dỡ lên tàu lớn, một nhóm cảnh sát lệnh dừng quá trình vận chuyển tiến đến kiểm tra. Sau hơn 45 phút kiểm soát kỹ càng, tất cả những kiện hàng đều chứa đồ chơi của trẻ em, bộ hợp đồng vừa ký là toàn bộ vật phẩm đều đem đi làm từ thiện.

"Bọn khốn kiếp chúng mày không chỉ vận chuyển những thứ này thôi đâu đúng không?"

Gemini nhìn Gin, hai người cùng nhau bật cười bỡn cợt cảnh sát trưởng, mắc mưu rồi!

"Ngài cảnh sát, không phải các người điều tra được hai địa điểm sao? Khu nhà hoang kia...xong rồi!"

"Tên nhãi ranh! Bom đều được gỡ hết rồi! Mày có biết ai cung cấp thông tin cho phía cảnh sát không?"

Dunk bỏ súng xuống nhắc nhở cảnh sát trưởng,  nhưng ông ta đang tự đắc với bản thân mình chẳng hề để ý đến:

"Đội trưởng! Không thể tiết lộ!"

"Đừng có ngăn tôi nói! Gemini Norawit, chính là con trai của cố đội trưởng Jirochtikul, Fourth Nattawat Jirochtikul đó! Hahaha!"

Chấn động tâm lý khiến Gemini thu lại nụ cười trên môi, vì sớm biết anh sẽ đi, nên em ấy mới cực lực ngăn cản như vậy?

Không có chứng cứ gì buộc tội Gemini, cảnh sát đành thả anh rời đi, còn Gemini Norawit cũng đã âm thầm giao dịch xong số hàng đó nên tính ra kế hoạch không bị ảnh hưởng, chỉ có không nổ banh xác được tên cảnh sát trưởng đó nên anh hơi bực mình một chút thôi.

Trên đường về cả bốn người đều vui vẻ đắc thắng, đột nhiên Gemini bảo Joong liên lạc với Dunk.

"Alo, Gemini Norawit đây viên cảnh sát!"

"Có chuyện gì không? Tôi còn đang bận."

"Các người gỡ được bao nhiêu quả bom thế?"

"Cậu nói gì? Có ý gì đây?"

"Còn một quả trong xe của tên đội trưởng chết tiệt kia nữa, có lẽ hắn đang ngồi trên xe đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro