Chap 37.
Xe của Gemini lái đến nơi thì chiếc xe bị phát nổ đã được kéo đi, hiện trường chỉ còn những mảnh vỡ bị nổ văng bốc khói xung quanh, cảnh sát vẫn đang làm việc tích cực, người đi đi lại lại, người ghi ghi chép chép.
Bước chân vội vã tìm kiếm bóng hình quen thuộc trong đám người, Gemini khiến đội cảnh sát thấy ngạc nhiên, anh ta đang tìm ai vậy? Phía sau là ba người Gin bước đi cũng có chút gấp gáp theo Gemini tìm người. Thân ảnh cao ráo lực lưỡng trong bộ vest đen vừa nãy trông quyến rũ lịch lãm bao nhiêu thì bây giờ bộ dạng anh chật vật bấy nhiêu, đôi mắt nâu trà hoảng hốt đảo liên tục nhìn khắp xung quanh, gấp gáp đến độ mất bình tĩnh.
"Fourth Nattawatttttt! Em đâu rồi Fourth Nattawat? Nhanh ra đây!"
Gin nắm lấy cánh tay anh kéo lại nhưng đều bị hất ra, anh giờ phút này điều gì cũng chẳng muốn nghe, ai cũng không muốn nhìn đến nữa, anh chỉ muốn FotFot của mình mà thôi!
Túm lấy cổ áo của một viên cảnh sát hỏi dồn dập khiến người kia vừa hốt hoảng vừa bối rối, Gemini Norawit nào phải nhân vật bình thường! Bị anh nắm lấy cổ áo đương nhiên sẽ có chút khẩn trương. Những cảnh sát khác động tác nghiệp vụ đồng loạt giơ súng lên chĩa về phía anh.
"Fourth Nattawat đâu? Tôi hỏi em ấy đâu?"
"Ơ...mm...."
"Không phải tên đội trưởng chết tiệt của các người đưa em ấy đi sao? Rồi Fourth Nattawat của tôi đâu?"
"Gemini Norawit đề nghị cậu buông nhân viên của chúng tôi ra, nếu chống đối chúng tôi sẽ nổ súng!"
Gin hất cằm thách thức cảnh sát, đôi mắt sắc lẹm mang theo hàn khí khiến người khác rét run:
"Bắn đi! Bắn thử tôi xem nào! Giỏi thì bắn đi này! Mẹ kiếp!"
Gemini giờ phút này đã mất sạch bình tĩnh, gào thét vào mặt đối phương khiến người khác cũng căng thẳng theo, Gemini Norawit trong lời đồn vốn trầm tĩnh đĩnh đạc, lần đầu tiên được chứng kiến bộ dạng mất bình tĩnh của anh, còn là vì con trai của người anh từng hại chết.
"Tôi hỏi Fourth của tôi đâu?"
Gin cùng Joong kéo tay anh, thật vất vả mới có thể tách anh ra, vẫn là bạn của anh kéo được bình tĩnh trở về:
"Nghe mình nói Gemini, hiện trường được dọn dẹp xử lí nhanh chóng như thế thì sẽ không có án mạng nào đâu. Chúng ta trở về! Trở về mở rộng mạng lưới tìm kiếm em ấy, cùng bọn họ ở tại nơi này chẳng tìm được gì đâu!"
Cuối cùng cũng kéo được Gemini vào xe, anh như người mất hồn cứ thừ người ra, tầm nhìn vô định chẳng nhìn rõ được tâm tư lúc này. Viên cảnh sát được thả ra có chút run rẩy ôm ấy cổ áo mình, Gemini có thể bẻ gãy cổ anh chỉ bằng một nửa lực tay, sức mạnh của Gemini lần đầu tiên anh ta được chiêm nghiệm, đúng là đáng sợ!
Trở về biệt uyển anh lập tức đi lên lầu vào phòng ngủ, chẳng biết anh đang tìm thứ gì cứ xốc tung chăn gối lên, lục lọi ngăn tủ đến phòng thay đồ, khuôn mặt hoảng loạn ngồi bệt xuống đất thở dốc.
"Dunk Natachai!!!! Mau trả người lại cho tôi! Anh đi một thân một mình vẫn chưa đủ sao? Còn mang theo em ấy đi nữa! Ra ngoài sẽ có ai cưng chiều em ấy như tôi chứ?! Fourth Nattawat của tôi dù chịu khổ một chút cũng không thể được, nơi này tôi nâng niu bảo bọc em ấy trong lòng bàn tay, đi với anh thì sẽ tốt sao? Mau đem em ấy trả lại cho tôi!"
Gemini ngồi ngã người trong phòng thay quần áo gào lên khổ sở, Dunk có thể vì thù hận năm xưa mà lấy đi của anh bất kỳ một bộ phận nào trên cơ thể này, nhưng tuyệt đối đừng mang Fourth của anh đi, đừng mang cuộc sống của anh đi!
"Fourth Nattawat, em thì ra không phải không hận anh, chỉ là vì em chưa đến lúc rời xa anh có phải không? Có cơ hội em liền biến mất như vậy! Em thừa biết anh cần em đến thế nào nhưng lại nhẫn tâm rời khỏi, có phải là đang trả thù anh không?"
Bước đến bên giường cầm lên bộ quần áo Fourth vừa thay ra vài tiếng trước, trên lớp vải mềm còn lưu lại mùi sữa tắm thơm thơm của em ấy, Gemini lấy lại bình tĩnh phải mất một lúc lâu mới đi đến phòng kín ngồi xuống bàn điều khiển, Bi tường thuật lại giờ giấc và hoạt động của hai người trước khi bỏ trốn, nhưng anh chẳng nghe được mấy, ánh mắt dán lên màn hình nhìn theo thân ảnh màu đen dần khuất sau rặng cây lớn. Trước khi đi em ấy còn mân mê chiếc nhẫn cưới trên tay, luyến tiếc một lúc mới bỏ xuống.
Fourth Nattawat chính là, yêu sâu đậm nhưng hận cũng chẳng ít, không thể ở lại nhưng cũng chẳng nỡ rời đi. Vậy mà lúc nãy em ấy lại gật đầu đồng ý với anh rằng hai ngày sau sẽ cùng nhau đi du lịch.
Xoa xoa hai huyệt thái dương Gemini thở dài:
"Mọi người đều về đi, ngày mai lại tìm tiếp. Hoặc là đêm nay về nhà tìm giúp tôi."
Đứng dậy bỏ về phòng đóng sập cửa, Gemini ngồi xuống ngay tại chỗ ôm lấy đầu tóc mình xoa xoa. Anh chính là bị nghiện Fourth Nattawat, giống như một kẻ bệnh hoạn thích kiểm soát mọi hoạt động của em ấy, thiếu vắng một chút cũng sẽ khiến anh phát điên như bây giờ. Trong phòng thiếu mất thân ảnh mảnh mai đi đi lại lại, thiếu mất mùi hương quen thuộc anh yêu thích, em ấy đi đến nơi nào rồi chứ!
"Joong Archen, gọi lại cho Dunk nhanh lên, mang điện thoại của cậu lên đây."
Joong gõ cửa phòng chậm rãi mở ra, Gemini đang ngồi gục đầu trên sô pha ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt có chút đỏ, dường như vừa mới khóc.
"Gọi lại cho Dunk đi!"
Điện thoại reo chuông từng hồi mệt nhọc vẫn không ai trả lời, bây giờ đã quá trễ rồi chắc bọn họ đã ngủ đi. Trong đầu Gemini đang nặng nề những câu hỏi cứ chen nhau nổi lên khiến anh muốn phát điên, lòng nóng như lửa đốt. Không có anh ôm ngủ liệu em ấy có mất ngủ nữa không? Giường ngủ có phải loại tốt nhất không, có đủ ấm không? Nếu nửa đêm tỉnh giấc em ấy sẽ làm gì? Buổi sáng có thể ngủ lại không? Nơi ở có tốt không? Có...nhớ đến anh không?!
"Ngài Norawit, địa chỉ của số điện thoại không thể điều tra, thông tin cá nhân của họ cũng bị đóng lại chuyển vào hồ sơ mật quốc gia, hoàn toàn không thể xác định vị trí."
"FotFot em ấy rất khó ngủ, nếu đã ngủ rồi thì đừng gọi nữa nhỡ em ấy thức giấc. Về nghỉ ngơi đi. Mai lại tính tiếp."
Joong lặng lẽ ra khỏi phòng, trở về phòng mình ngã ra giường lớn, đôi mắt nhìn ra cửa sổ lớn ngắm mặt trăng, nụ cười của anh Dunk...cũng tròn đầy xinh đẹp như ánh trăng kia vậy, nhưng bàn tay với mãi chẳng thể với đến, thứ nắm được chỉ là hồi ức ngọt ngào của những năm qua.
"Dunk, biết anh ngay từ đầu đã là gián điệp, nhưng không kìm lòng được em vẫn yêu anh. Mới đêm qua cũng tại căn phòng này anh còn đang nằm trong lòng em say giấc, đáng lẽ lúc đó em nên ngắm nhìn anh kỹ hơn một chút, bây giờ sẽ không nhớ đến thế này!"
Người đi cũng đã đi rồi, Joong biết tình cảm của hai người để có một kết cục đẹp thì khả năng là rất thấp, trong tâm lý đã chuẩn bị sẵn tinh thần để trải qua chuyện này, nhưng cậu ta không nghĩ đến lúc chia ly lại đau lòng đến vậy, thật khó khăn hơn cậu ta tưởng tượng, vì hình bóng người đó đã khắc quá sâu vào lòng rồi.
Vẫn là lo cho ngài Norawit, đêm nay ngài ấy sẽ phải trải qua thế nào đây? Bộ dạng thật khiến người khác không yên tâm.
Gemini đứng bên lớp kính dày nhìn ra bên ngoài, cả người áp vào mặt kính dáng vẻ mệt mỏi, đôi mắt nhìn về khoảng đất trống ở tít xa kia, nơi từng có dáng người nhỏ nhắn đi chân trần nghịch hoa vào buổi sáng sớm, nơi có người xinh đẹp tựa thiên thần ngồi chụm đầu trò chuyện cùng một bông hoa, nơi có người anh yêu thương vì mất ngủ mà ngồi dầm sương lạnh cả đêm dài, bàn tay bàn chân lạnh đến tê cứng vẫn một mực đợi bình minh lên.
"Fourth Nattawat, anh nhớ em quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro