Chap 57.
"GemGem...anh không cần phải nói nữa, anh đau lòng, em cũng sẽ đau lòng!"
"Chỉ muốn kể em nghe một chút quá khứ của anh, vì...FotFot là người duy nhất anh muốn chia sẻ!"
Gật gật đầu, hai hốc mắt cậu bắt đầu ẩm ướt nóng lên, Gemini chỉ muốn chia sẻ với mình cậu.
"Anh muốn chơi vòng quay lớn, nhưng mẹ anh sợ độ cao, nài nỉ rất lâu mẹ mới đồng ý ngồi cùng anh. Đu quay vừa chạm đến đỉnh thì bị khựng lại, trên nóc đu quay của anh ngồi có gài bom điều khiển từ xa, chẳng hiểu sao lúc vệ sĩ kiểm tra lại không thấy. Sau này mới biết người canh gác buồng quay chính là Lhong Khunnaporb. Ông ta bị cảnh sát truy đuổi vì bị lộ đường dây buôn ma tuý, trà trộn vào khu vui chơi nhằm trốn thoát.
Cảnh sát bao vây khu vui chơi nhưng không dám đánh động mọi người, càng náo loạn hắn càng dễ dàng trốn thoát. Gói ma túy gần 2kg giấu trong nóc buồng đu quay, cài thêm một quả bom nữa, chỉ cần nổ một phát là có thể tiêu hủy được chứng cứ rồi!
Nhưng mà chính mẹ của Dunk đã tìm thấy hắn qua ống nhòm, bà ta ngày trước cũng là đội viên đứng hàng đầu trong đội đặc nhiệm phòng chống tội phạm. Anh lúc đó rất hoảng, liên tục gào khóc đòi mở cửa ra ngoài, nhưng ngặt nỗi đang lơ lửng giữa không trung, cửa buồng bị khoá, hắn ta lại bấm nút điều khiển từ xa khiến tiếng kêu tít tít trên đầu bắt đầu vang lên, mẹ đã rất khó khăn để giữ anh không làm loạn.
Nhưng mà, cảnh sát cái chó má gì, chỉ cần hắn ta nói một câu đều bị lừa hết thảy, hắn nói người phụ nữ trong buồng quay cao nhất chính là vợ hắn, đang không chế đứa con duy nhất của người thừa kế Titicharoenrak gia. Anh liên tục làm loạn, mẹ liên tục dỗ dành, thế nào vào trong mắt họ lại thành cảnh tượng mẹ đang bắt cóc anh?
Một phát súng vào bả vai bà ấy, cửa kính vỡ ra theo vết nứt, máu chảy phủ kín chiếc đầm hoa màu xanh nhạt của mẹ, chiếc đầm mà cha tự mình thiết kế, ông ấy đã nhốt mình suốt một tuần ở trong phòng làm việc, trước hai ngày sinh nhật mẹ mới cho người đi may theo mẫu vẽ, mẹ rất thích...rất thích..."
"GemGem...đừng nói nữa....nếu đã rất đau lòng, thì đừng nói nữa..."
Fourth cảm nhận được cơ thể anh run lên theo từng nhịp thở, nước mắt cậu theo đó cũng trào ra ướt đẫm hai gò má, cực lực ôm lấy người thật chặt như muốn truyền chút hơi ấm của mình cho thân thể anh đang lạnh buốt.
"FotFot, mẹ không chết, bà ấy nhẽ ra vẫn cứu được, nhưng bọn cảnh sát lại đứng phía dưới bận di tản đám đông, còn phải cùng tên cảnh sát trưởng họ Jawarut đó tranh cãi là nên cứu người trước hay nên bắt tội phạm trước. Một lũ ngu xuẩn! Anh nhớ rất rõ, anh dùng tay đập cửa kính rất mạnh, kêu gào rất nhiều, nhưng chẳng ai mảy may để ý đến chiếc buồng quay đang lơ lửng tít trên cao.
Nhìn xuống dưới khiến anh chóng mặt, nhưng anh vẫn thấy, ba mẹ em bận rộn di tản người, họ nhìn thấy ánh mắt anh khẩn thiết cầu cứu họ, nhưng hai mạng người trên cao làm sao quan trọng bằng hàng trăm người phía dưới kia?
Bom vẫn tiếp tục phát ra âm thanh vô tri vô giác, anh bắt đầu ngừng khóc, vì vòng đu quay lại tiếp tục quay rồi. Lhong Khunnaporb nhân lúc hiện trường hỗn loạn liền cho đu quay chậm rãi đi chuyển, buồng quay của anh vừa dừng được nơi buồng lái chính hắn đã mở cửa nắm áo anh lôi ra ngoài, trên tay còn cầm theo khẩu súng ngắn màu đen. Hắn bắt mẹ phải lấy túi nilon màu đen đó xuống giúp hắn, nếu không sẽ bắn anh.
Lẽ ra hắn nên bỏ chạy khi lấy được đồ cần thiết, thì hắn lại một đạp vung thẳng vào người mẹ, mẹ ngã vào lại trong buồng quay, hắn gạt cần tiếp tục cho vòng đu quay tròn, lần nữa dừng trên đỉnh cao nhất. Anh đã khóc rất to, gào đến khan cổ họng nhưng cảnh sát chỉ đứng chỉ chỉ trỏ trỏ đợi đội cứu hộ đến. Lúc đó anh mới biết được lương tâm bọn họ có bao nhiêu tàn nhẫn.
Khoảng cách rất xa, hàng chục mét, nhưng mẹ vẫn gắng gượng đứng trong đó ra sức bảo anh mau chạy. Súng bắn tỉa bắn vào chân trái của hắn, hắn quỵ xuống, tức giận bấm nút điều khiển trong tay, buồng quay đó phát nổ. Rốt cuộc thì sao? Lhong Khunnaporb trốn thoát, mẹ anh mất mạng, anh bị hất văng ra rơi từ trên cao xuống gần năm mét, bãi cỏ xanh mềm giữ giúp anh một nửa mạng sống, anh không khóc nữa, cứ nằm như vậy nhìn về nơi đang bốc cháy kia.
Cha đến, ông gây loạn với cảnh sát một lúc mới tìm thấy anh, ông chẳng tức giận hay nghiêm khắc như mọi ngày, đôi mắt ông đỏ hoe ngập nước nóng, khuôn mặt nhăn nhó ôm anh vào lòng, lần đầu tiên anh thấy ông ấy khóc.
Tỉnh lại ở bệnh viện, anh bị gãy hai xương sườn bên trái, tay trái cũng gãy, máy móc theo dõi liên tục, họ nói anh ngủ đến tận tám ngày mới tỉnh do não bị chấn động mạnh. Cha mang cả tài liệu đến bệnh viện chăm sóc anh, ông ấy nhìn rất tiều tụy, quần áo còn có chút sơ sài. Bàn tay run run nắm lấy tay anh. Anh chỉ hỏi ông ấy một câu rằng mẹ có phải đã đi rồi không? Không còn ở bên chúng ta nữa? Ông ấy liền bật khóc, cánh tay quệt đi nước mắt một cách khổ sở.
Anh liên tục xin lỗi nhưng ông ấy cứ nói không phải lỗi của anh, FotFot em có hiểu cảm giác đó không? Sau lần hồi phục sức khỏe đó anh bắt đầu chăm chỉ làm theo thời gian biểu khắc nghiệt mà cha giao cho, ngược lại còn làm rất tốt. Mười hai tuổi đã thay ông ấy quản lý công ty, mười ba tuổi sở hữu một tổ chức ngầm với mạng lưới rộng rãi, mười lăm tuổi...lần đầu tiên...anh giết người, chính là vụ nổ bảy năm trước."
Fourth gật đầu liên tục trên vai anh, một đứa trẻ sáu tuổi đã phải nhồi nhét bao nhiêu thứ vào đầu, cha rèn luyện cho anh ấy trí nhớ tốt, anh ấy thực sự ghi nhớ từng chi tiết một cảnh mẹ mình mất như thế nào, nhớ đến từng chi tiết một!
Thì ra Gemini cũng là một người rất nhạy cảm, rất yêu thương cha mẹ, còn rất yếu đuối. Mười hai tuổi đã nắm quyền kinh doanh của một đại gia tộc hùng hậu quả thật quá hoang đường, nhưng so với trí tuệ của anh ấy cùng sự rèn luyện của cha, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra, ngược lại còn rất thành công là đằng khác. Người thừa kế đương nhiên phải là người có trí tuệ không hề đơn giản.
"FotFot, thật tốt vì em ở đây."
"Ông xã, em sẽ luôn ở đây, luôn cùng anh, luôn yêu anh!"
"Em đói không?"
"Không, cùng nhau ngủ một chút nhé!"
Gemini gật đầu ôm cậu nằm trở lại ghế nhỏ, cánh tay rắn rỏi hữu lực ôm lấy người trong lòng để cảm nhận được sự hiện hữu của cậu. Một giấc ngủ an lành
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro