Chap 78.

Trực thăng cứu hộ lập tức xuất phát khi du thuyền mất tín hiệu, rà soát trên biển suốt một giờ sau mới phát hiện được xác du thuyền trên đảo hoang. Tất cả đều đã được sơ cứu cầm máu, chỉ có Gin và thuộc hạ còn tỉnh táo, ba người còn lại đều hôn mê rơi vào tình trạng nguy kịch.

Mười chiếc trực thăng cứu hộ nhanh chóng đưa người về đất liền cấp cứu, thiết bị liên lạc với chính phủ đồng ý mở đường bay khẩn cấp tiến về phía bệnh viện lớn nhất Bangkok. Trên tầng thượng của bệnh viện, trực thăng lần lượt thay nhau đáp xuống rồi cất cánh liên tục. Âm thanh ầm ầm vang vọng khắp những tòa nhà xung quanh.

Gin được người đưa đi băng bó, nắn xương và kiểm tra tổng quát, ba người công lại lập tức được đưa vào phòng cấp cứu tiến hành phẫu thuật. Gin lấy điện thoại gọi cho Fourth, cuộc điện thoại ngắn gọn kết thúc trong vòng năm giây, nói xong cậu liền mệt mỏi nằm nhắm mắt mặc kệ sự đời.

Bệnh viện lớn nhất Bangkok trở nên xôn xao ồn ào, những vệ sĩ cao to mặc vest đen liên tục ra ra vào vào từng đoàn từng đoàn một, từ người ngoại quốc đến người Hàn, ai nấy cũng đều mang mặt mũi không dễ chịu cho lắm. Dường như có nhân vật quan trọng đến đây thì phải, động tĩnh vô cùng lớn.

Fourth ngồi trên xe tay chân không khỏi run rẩy, Gin chỉ cho cậu biết tên bệnh viện, còn lại đều không nói gì thêm, bàn tay cầm điện thoại run lên không kìm được. Vì sao không phải là Gemini gọi? Anh ấy nếu trở về sẽ lập tức liên lạc với cậu mà, sao lại để Gin gọi?

Dunk cố gắng ổn định hơi thở tập trung lái xe, không dám chạy nhanh cũng không dám chạy chậm, mồ hôi hai bên thái dương liên tục chảy xuống ướt cả tóc mai, nhất định là đã có chuyện rồi. Gin đã được băng bó xong, ngồi trên xe đẩy được vệ sĩ đẩy ra ngoài chuẩn bị đi kiểm tra tổng quát. Fourth đến nơi chỉ có thể nắm lấy tay Gin khóc nấc lên, không thể hỏi được câu nào, càng không dám hỏi.

"Đừng khóc nữa, bọn họ đang được cấp cứu rồi."

Lúc này trong đầu Fourth lại vang lên câu nói của Gemini:

"Hứa với em sẽ toàn mạng trở về"

Fourth đột nhiên bình ổn lại ngồi xuống ghế đối diện phòng cấp cứu, hộp đèn màu đỏ vô tri vô giác kia khiến cậu nghẹn đắng nơi cổ họng, cúi đầu nhắm mắt thầm nhủ trong lòng rằng Gemini sẽ không sao. Cậu nhóc vừa mới lộn xộn khóc lóc lúc nãy đây bây giờ lại ngồi trầm mặc không một tiếng động khiến Gin lo lắng, dặn dò Dunk canh chừng người rồi rời đi nơi khác cùng bác sĩ. Dunk ngồi xuống bên cạnh Fourth vỗ vai cậu trấn an, ngẩng mặt lên là bộ dáng bình tĩnh đến kỳ quái đến anh cũng phải bối rối:

"Em...FotFot?"

"Không sao, anh không cần lo lắng cho em, Gemini đã hứa với em sẽ toàn mạng trở về. Nhất định sẽ không có chuyện gì."

Bờ vai rộng hạ xuống dựa vào lưng ghế đầy mỏi mệt, Joong cũng hứa với anh sau khi trở về sẽ đưa anh đi London trượt tuyết, bây giờ trời còn chưa trở lạnh nữa cơ! Đồ ngốc đó thật là!

Bốn tiếng đồng hồ dài dằng dặc trôi qua, Bi được đưa ra đầu tiên, trên người băng bó rất nhiều chỗ và hầu như là toàn bộ, hai tay hai chân đều bị bó bột nhìn thảm thương vô cùng, chẳng ai nhìn thấy được lúc rơi xuống anh ta đã ôm Gin chặt đến nhường nào, anh đã bảo bọc người trong lòng mình một cách tốt nhất có thể, nên đương nhiên bị bầm dập đến cả nội tạng bên trong.

Một lúc sau Joong được đưa ra khỏi phòng, người nằm bất động trên băng ca bằng kim loại lạnh lẽo, thân thể trở nên yếu ớt xanh xao nhìn đến chật vật. Dunk đứng bật dậy đi theo bác sĩ, chợt nhớ lại gì đó liền quay đầu nhìn Fourth.

"Anh cứ đi đi em sẽ ở đây đợi GemGem, anh ấy đang còn trong đó, em sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu."

"Ừm. Cẩn thận một chút."

"Vâng."

Băng ghế trống trải, hành lang cô quạnh đến tịch mịch, bóng lưng nhỏ nhắn trở nên cô độc lẻ loi dưới ánh đèn màu trắng của bệnh viện. Đèn trên bảng vụt tắt, cửa mở ra, Fourth tưởng như chân mình không đứng dậy nổi, loạng choạng tựa vào tường nhìn người nằm trên băng ca, tấm vải màu xanh nhạt phủ ngang người còn dính vài vệt máu mới cũ lung tung.

"Người nhà sao? Theo tôi."

Bác sĩ vừa đi vừa tháo bao tay ra dặn dò Fourth:

"Hiện chưa thể đưa vào phòng hồi sức được, ngài Norawit cùng cậu Archen kia tốt nhất ít tiếp xúc lại cẩn thận nhiễm trùng vết thương. Cho nên tốt nhất bây giờ tôi đưa bọn họ vào phòng CIU để theo dõi, não bộ ảnh hưởng rất nặng nề."

Fourth nắm chặt góc áo của bác sĩ đi trước, nước mắt đã không rơi nổi nữa chỉ còn lại khuôn mặt tái xanh đầy hoảng sợ. Bàn tay ấm nóng của bác sĩ trẻ tuổi đặt lên tay cậu trấn an:

"Sẽ sống. Đừng hoảng."

"Anh...chắc chứ?"

"Hai tên đó có trời đánh thì còn may ra."

Fourth hơi ngạc nhiên với cách nói chuyện của bác sĩ này, hơi thấp hơn cậu một chút nhưng rất lạnh lùng. Tạo cho người khác cảm giác không dễ gần lắm. Chắc là người quen của Gemini rồi, xung quanh anh ấy chẳng có ai là bình thường cả.

Bảng tên bằng kim loại nho nhỏ ghim trên áo blouse trắng có chút nhăn: Tar Wittichai, khoa ngoại thần kinh.

Joong và Gemini được nằm ở hai phòng cạnh nhau thuộc loại chăm sóc đặc biệt. Lồng kính lạnh lẽo đóng chặt ngăn trở tiếp xúc với bên ngoài, chỉ có xúc cảm từ trong tim Fourth vươn mầm ra xuyên qua vật chắn bao bọc lấy thân thể của Gemini. Tiếng máy móc vẫn vang lên đều đặn làm lòng người lạnh giá, Gemini nằm im lìm bất động nơi đó, có chăng trong tâm trí vẫn luôn tâm niệm cái tên Fourth Nattawat, hay chỉ là một mảnh đen kịt chẳng có nổi một chút tâm tư...

Người được đưa vào phòng được hai tiếng đồng hồ thì ba Titicharoenrak đến. Người đàn ông trung niên khí phách hiên ngang sải bước dài đến phòng bệnh, bộ vest đen khoác thêm áo ngoài, giày tây bóng loáng tôn lên khí chất của người đứng đầu gia tộc. Đôi mắt ông vẫn điềm tĩnh nhìn vào phòng kính, lại quay sang nhìn Fourth đứng khép nép một bên, góc áo sơ mi bị nhàu đến nhăn nhúm, đôi mắt sưng húp ửng đỏ e dè nhìn ông.

"Ba..."

"Không phải ba cậu. Đừng gọi bừa."

Fourth mím môi cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, trong lòng xót xa không ít. Vẫn âm giọng này, nhưng không còn tình cảm.

"Về đi, từ nay không cần đến nữa. Tốt nhất đừng để tôi thấy cậu lởn vởn gần con trai tôi một lần nào nữa, đừng trách tôi tống cổ cậu ra khỏi xứ Thái này."

Fourth hai mắt mở lớn nhìn ông Titicharoenrak, ông nhìn rõ được đôi mắt của đứa nhỏ này không còn chút ánh sáng lấp lánh nào như lúc trước nữa, nước mắt đã đầy tròng cứ lặng lẽ chạy dọc xuống gò má kia.

Chậm rãi cúi đầu chào, bờ vai mảnh khảnh run run quay đi, dáng người nhỏ bé chật vật rải bước nặng nề trên hành lang bệnh viện, dần khuất sau ngã rẽ. Ông Titicharoenrak chỉ siết chặt bàn tay thở dài một hơi. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Đau thương nối tiếp đau thương, nếu không thể tiếp tục nữa thì...đành bỏ lỡ nhau nơi vòng xoay giữa biển người rộng lớn, để anh về lại nơi hào quang soi rọi, nơi thế giới của anh đầy ắp niềm vui. Còn em chỉ là một chấm nhỏ trong cuộc đời anh, thứ ánh sáng yếu ớt như em sẽ dần bị che khuất bởi vô vàn ánh sáng khác.

Gemini Norawit, chúng ta...chẳng thể cùng nhau nữa rồi...

Anh rực rỡ trên bầu trời khiến em ôm ấp mộng tưởng, bất chấp quá khứ sai lầm đem mình trở thành chấm nhỏ trên cao. Cứ ngỡ sẽ được cùng đứng với anh, nhưng thực tại đã chứng minh cho em thấy, mặt trời rực rỡ như vậy làm sao thấy được ngôi sao nhỏ như em?

Không những thời không sai lệch, đến cả cuộc đời cũng chẳng giống nhau.

Chung bầu trời nhưng chẳng chạm được hạnh phúc...

Nếu có nhật thực xuất hiện, em còn chẳng thể tỏa sáng để anh nhìn thấy nữa là...

Gemini Norawit, nếu tỉnh lại mà không thấy em...anh đừng giận em, nhé! Em sẽ đứng nơi góc khuất dõi theo anh trên từng đoạn đường đời...

"Nên nhớ rằng trên người em chỉ được phép lưu lại dấu vết của anh, bất kể kẻ nào chạm đến cơ thể em lần nữa, anh sẽ cho em biết thế nào là một chân bước qua cửa tử."

"Từ tâm trí đến thân xác em, chỉ có thể phục tùng duy nhất anh, độc duy Gemini Norawit này, đem anh trở thành tín ngưỡng của em, giao phó cả sự sống của mình cho anh, đến lúc chết."

"Em có làm được không, Fourth Nattawat?"

"Cả đời...chỉ duy nhất....Gemini Norawit...."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro