Chap 80.

Dunk ngồi xe không yên ổn, liên tục hối thúc tài xế tăng tốc trở về, đường đi dường như dài ra thêm một đoạn. Đứa bé đó chắc đau lòng lắm rồi, cứ im lặng chịu đựng như vậy thật khiến người khác xót xa theo. Ngôi nhà nhỏ im lìm chìm trong bóng tối, bước chân anh khựng lại vài phút rồi mới bước vào trong.

Không có gì thay đổi, Fourth từ trước đến giờ tác phong lúc làm việc đến đời thường đều vô cùng ngăn nắp, đứa trẻ này luôn cố gắng thu mình lại hết sức có thể, từ nhỏ đã phải làm quen với cuộc sống cực khổ, bị chèn ép thành quen, dần dần trở nên khép mình lại hạn chế tiếp xúc với bên ngoài.

Phải nói sự xuất hiện của Gemini thay đổi Fourth rất nhiều, vui vẻ, tự tin, sau ngần ấy năm mới có người để Fourth tin tưởng mà dựa dẫm, nhưng số phận luôn muốn trêu ngươi những đứa con khốn khổ của nó, tình yêu cùng thù hận như dây gai độc quấn quanh thân thể, độc tố thấm dần vào não bộ và con tim, bôi đen thứ gọi là tình cảm tốt đẹp, khiến cả hai héo mòn vì đau khổ theo thời gian, hủy hoại thứ tình yêu cao đẹp bằng chính nước mắt của người trong cuộc....

Mở cửa phòng, chăn gối xếp gọn trong góc tủ, giá treo chỉ còn vài cái móc trơ trọi, rèm cửa rũ xuống ngăn cách ánh sáng từ bên ngoài khiến căn phòng càng âm u tịch mịch. Mở công tắc đèn, chiếc USB nhỏ xíu đặt nơi đầu giường khiến đầu mày Dunk nhăn lại.

Gần một giờ khuya, dáng người ngồi khom lưng bên chiếc laptop đang mở, ánh sáng của thiết bị điện tử hắt lên sườn mặt mềm mại, dáng lưng khom xuống đầy mỏi mệt. Để thứ này lại, Fourth biết chắc anh sẽ không còn muốn làm khó Gemini nữa, cũng sẽ lường trước được sau khi xem xong Dunk sẽ không đi tìm mình nữa.

Điện thoại đổ chuông kéo anh ra khỏi màn hình máy tính, là Gin:

"Dunk, có thể đến bệnh viện không? Joong có chuyển biến xấu rồi."

Tiếng đóng cửa gấp rút, dáng người cao ráo lao ra khỏi nhà trong màn đêm se lạnh, xe taxi lao đi vun vút nhanh chóng trở về Bangkok.

Đến bệnh viện cũng là mấy tiếng sau, Gin đã được người dìu ngồi trên ghế đối diện phòng chăm sóc đặc biệt.

"Bác sĩ đang xem tình hình bên trong, nói không chết được."

"Ừm. Fourth đi mất rồi."

Gin thở dài nhắm mắt lại lắc đầu, mấy người chúng ta đều làm sao thế này? Mưa bão qua đi nhưng chẳng để lại cầu vồng, thứ còn sót lại chỉ là một đống đổ nát hoang tàn hai màu đen trắng, chẳng mong kỳ tích xuất hiện, chỉ mong trời quang mây tạnh. Sau này đều cùng nhau nỗ lực nắm lấy hạnh phúc cùng tương lai.

"Fourth, đợi Gemini khỏe lại, bọn anh sẽ đến tìm em. Chịu khổ đủ rồi, sau này sẽ cùng nhau bảo vệ hạnh phúc cho bạn nhỏ, yêu thương nhau như một gia đình."

Gin nhìn về phòng của Gemini, không nhanh không chậm buông lời khiến hốc mắt của cả hai người nóng lên. Thiệt thòi nhất vẫn là FotFot.

Bác sĩ cởi bỏ quần áo vô trùng bước ra ngoài, theo thói quen đút hai bàn tay vào túi áo phía trước, khuôn mặt không mấy dễ chịu nhìn hai người một đứng một ngồi.

"Gemini chuyển biến thuận lợi, Joong...e là sẽ còn ngủ thêm một thời gian nữa."

Gin bấu chặt hai đầu gối mình, ngón tay lúc trắng lúc đỏ, nói gì thì Joong giống như anh trai nhiều hơn là bạn bè hay đồng nghiệp của cậu, từ thời bé xíu đến bây giờ cũng đã hơn mười năm rồi...

Dunk cúi đầu mím môi trầm mặc không nói gì, đôi mắt nhìn theo bàn tay của Gin đặt trên đầu gối cậu ấy, mùa đông năm nay...không thể đi London trượt tuyết rồi, JoongJoong sẽ còn ngủ thêm một thời gian nữa, khi nào mới cùng anh trở về cùng nhau mở cửa tiệm đây? Khi nào anh lại được nằm trong vòng tay đó nữa đây? Khi nào lại nghe được tiếng gọi "DunkDunk" dịu dàng ấy?

Hai đêm liền không ngủ khiến Dunk mệt mỏi cực độ, ngửa đầu tựa vào tường gạch lạnh lẽo phía sau. Dạ dày cồn cào vì không được lắp đầy mấy ngày liền, đôi mắt anh hằn lên tơ máu nhìn về phòng kính đối diện.

"JoongJoong...yên tâm nghỉ ngơi, anh luôn bên cạnh em này...."

"Dunk, anh nên nghỉ ngơi một lúc, ăn chút gì đi, cứ như thế đến khi Joong được chuyển ra ngoài anh sẽ không còn sức để chăm sóc người bệnh đâu."

"Ừm. Một lát nữa...."

"Này, ăn ít cháo trước đã, người của tôi vừa mua xong đó. Đừng nhiều lời, ăn đi rồi tính tiếp."

Dunk nhận lấy hộp cháo nóng hổi trên tay vệ sĩ, nói tiếng cảm ơn rồi chậm chạp đưa thức ăn vào bụng. Kể ra đứa nhỏ này miệng mồm không ngọt ngào gì, nhưng rất để ý đến tiểu tiết, đặc biệt là những người xung quanh mình. Còn rất thương yêu FotFot....

Xe hơi lái vào cổng lớn, vòng qua đài phun nước dừng hẳn lại cửa chính. Lay xuống xe mở cửa sau lay lay bờ vai nhỏ:

"Này Fourth, đến nơi rồi."

"Ưm....hửm...?"

"Đến nơi rồi, vào nhà ngủ đi. Ngày mai lại đưa cậu đi tìm nhà ở."

Fourth hai mắt díu lại mơ mơ màng màng bước xuống xe, dáng người như cọng bún cứ ngoặc qua ngoặc lại phải để Lay kéo vào trong nhà.

"Đây là phòng tôi, phòng cậu bên này, để tôi mang hành lý vào."

Fourth ngồi thừ ra trên giường nhìn quanh một lượt, chỉ ngủ một đêm thôi thì không cần phải chú ý nhiều. Lay mang đồ vào trong xong chưa kịp dặn dò điều gì đã bị đẩy ra ngoài:

"Tôi buồn ngủ quá, mai lại nói tiếp, đi đi, đi đi đi..."

Nói thế nhưng cậu đã tỉnh ngủ hẳn, đứng bên cửa sổ vén nhẹ rèm cửa ra, trời dần hửng sáng, cũng bắt đầu se lạnh. Chẳng biết ngày mai ra sao, nhưng vẫn phải sống tiếp thôi. Chẳng hiểu thế nào lại đánh một cuộc điện thoại cho Dunk:

"FotFot? Đứa trẻ này...."

"Anh không nghỉ ngơi sao? Em vừa gọi đã nhấc máy."

"Gemini vẫn tốt, còn Joong...e là chưa thể tỉnh..."

Giọng nói anh vẫn chậm rãi trầm thấp, cuối câu còn không kìm được mà run lên, Fourth sụt sùi, ánh mắt nhìn lên những chấm sáng trên trời dần bị bình minh làm cho lu mờ.

"Anh, em xin lỗi...thi thoảng sẽ đến thăm mọi người."

"Đừng tự mình chuốc khổ, chú ý sức khỏe là được rồi."

"Vâng.."

Chẳng biết từ khi nào những con người xa lạ không cùng huyết thống lại trở nên gắn bó với nhau như vậy, tình yêu thương cứ thế nảy sinh một cách rất tự nhiên, những con người lạc lõng giữa dòng đời trắc trở vô tình chạm phải nhau, từ bè bạn rồi trở nên thân thiết hơn, cùng nhau san sẻ thứ tình cảm gọi là gia đình, xem nhau như người thân mà đối đãi.

Chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao, cũng chẳng thể từ bỏ cuộc sống này, chi bằng hãy cố gắng sống tốt nhất một cách có thể, biết đâu một ngày đẹp trời bạn sẽ phát hiện vốn không chỉ có duy nhất một lối đi, tương lai sau này như thế nào là do bạn lựa chọn.

Nếu như không thể thoát khỏi con quay của vận mệnh, sao ta không trở nên mạnh mẽ để làm chủ cuộc đời mình?

"Gemini, từng muốn giao lại cuộc đời sau này của mình cho anh nắm giữ, nhưng bây giờ em phải tự mình bước tiếp thôi. Mong một ngày nếu có gặp lại, mong anh đừng tiếp tục yêu em, cũng xin anh, đừng hận em..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro