Hôm sau, Fourth thức dậy từ rất sớm, vốn bình thường cũng dậy sớm nhưng cậu không muốn ra ngoài, hôm nay không hiểu sao lại rất muốn tham dự vào bữa sáng hoàng gia.
“Vương Tử, bình thường có Quận Chúa, Người sẽ càng không muốn ra mặt, sao hôm nay lại trở nên tích cực vậy?”
“Như vậy không tốt sao?”
“Tốt, đương nhiên là tốt rồi. Người chịu ra ngoài, ta sẽ đỡ bị Quốc Vương và Công Chúa hỏi tội”
“Ta lại muốn xem xem Quận Chúa và Vương Tử Prathopit liếc mắt đưa tình với nhau thế nào”
“Hôm qua không phải Người nói không để tâm đến sao ạ?”
Fourth quay sang liếc nhìn tên thân cận, gương mặt có chút gượng gạo, cái kiểu gượng gạo khi bị nói trúng tim đen ấy.
“Giờ đến lượt ngươi quản việc của ta rồi sao?”
“Không dám ạ”
“Chỉ là xem một ít trò hề, không quan trọng”
“Nghe theo Người hết. Vẫn còn sớm lắm, Vương Tử có muốn đi dạo một chút không?”
“Ngươi ở đây đi, một mình ta đi là được rồi”
“Nhớ đến điện chính đúng giờ nhé ạ”
“Ừm”
Fourth đi dạo ngoài vườn. Buổi sáng không có nắng, vừa bước được vài bước lại còn có mưa phây phất. Những ngày thế này làm tâm trạng cậu ủ dột không thể tả. Fourth không biết mình buồn gì điều gì, nhưng cứ mưa là cậu lại nhớ về lúc nhỏ, lúc còn Ama bên cạnh luôn nuông chiều mọi điều. Lúc cha mẹ bắt cậu phải học lễ nghĩa phép tắc khi lên triều, lúc sư bảo bắt cậu học thuộc những điều luật Hoàng Gia, Ama luôn là người bao che cho cậu ra ngoài luyện võ. Tuy nhiên sau đó, bà vẫn nhẹ nhàng bên cạnh, động viên cậu học hỏi hết những thứ một Vương Tử cần làm. Bây giờ cũng rất tốt, cha mẹ và anh chị cũng đều rất yêu thương cậu, nhưng tình yêu của bà luôn là không thể thay thế được. Không có bà, cung điện trở nên thật nhàm chán. Chẳng còn ai ngày ngày nói nhớ cậu, muốn cậu đến rót trà cho. Chẳng còn ai ngày ngày dặn đầu bếp nấu những món gì để riêng cho cậu luyện võ về ăn, kẻo bụng đói. Fourth đứng trong vườn, nhìn về phía xa xăm mây trời, hy vọng ở nơi đâu đó Ama biết Fourth của bà vẫn luôn hướng về bà, vẫn luôn mong những cuộc đời sau này bà sẽ thật hạnh phúc.
Mưa càng ngày càng lớn, nhưng cậu mãi chìm đắm trong những suy nghĩ của mình mà không nhận ra mưa đã nặng hạt. Một lực lớn kéo Fourth vào trong, lúc này cậu mới giật mình ngộ ra tóc và vai áo mình đã ướt hết
“Nghĩ gì mà ngẩn ngơ ra vậy? Đến nỗi không quản trời mưa?”
Fourth nhìn người trước mặt, vừa lạ vừa quen. Phải thôi, đã bao giờ cậu cách hắn một khoảng gần như thế đâu. Gương mặt kia càng ngày càng gần lại. Mắt, mũi, môi, ngay cả cái nhíu mày cũng đẹp. Hắn sốt xắn lấy khăn tay lau bớt nước trên người cậu, không biết ai đó đang ngây người vì mình. Mặt Fourth nóng dần lên, tim đập mạnh, cậu tự bặm môi nuốt nước bọt không biết bao nhiêu lần, bối rối không biết nên làm sao. Chưa bao giờ có một kẻ xa lạ nào dám đến gần cậu như vậy, người thân cận không, người hầu lại càng không. Vậy mà bây giờ, khoảng cách này, quá gần, gần đến nỗi Fourth cảm giác bản thân đang bị nhốt trong một không gian kín ép sát, không thể cử động. Đừng nói tay chân, ngay cả đầu óc cũng lộn xộn, chỉ có mắt là cứ dán sát vào ngũ quan hài hòa trên gương mặt người kia.
“Nhìn thêm lát nữa, ta sẽ nghĩ Tiểu Vương Tử mê mẩn vẻ đẹp này của ta đó”
Fourth trợn mắt lên muốn hâm dọa Gemini, nhưng vừa chạm vào mắt hắn, mắt cậu lại đột ngột lia đi chỗ khác. Mị lực ở đôi mắt quá mạnh, trong phút chốc Fourth không thể nhìn thẳng vào nó được. Có ai nói hắn có một đôi mắt rất đẹp chưa? Fourth cứ lặp đi lặp lại câu hỏi này trong đầu, tự thấy lạ lẫm với những suy nghĩ của chính mình
“Đẹp sao? Ở Prathopit có định nghĩa về vẻ đẹp hời hợt như thế à?”
Fourth hít sâu thở ra, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh
“Ta hỏi, sao lại đứng ngoài mưa như vậy? Sẽ cảm lạnh đó”
“Liên quan đến ngươi sao?”
“Đúng là không liên quan đến ta, nhưng trước khi hoàn thành vụ mua bán của chúng ta, Tiểu Vương Tử không thể có mệnh hệ gì được”
Hắn đưa mặt gần lại, nở một nụ cười gian xảo. Môi mỏng cong lên, đôi mắt sắc sảo cũng hiện lên một vệt cười. Chiếc mũi cao dường như sắp chạm vào mũi Fourth. Một lần nữa, quá gần!
“Mua bán, mua bán gì?”
“Chỉ vừa tối hôm qua, ta đã dùng đồng bạc mình vất vả có được để mua lấy nụ cười của Tiểu Vương Tử Nattawat”
“À, vậy ý ngươi là cõng ta rất vất vả sao?”
“Đó không phải trọng điểm”
“Ta cứ thích xem nó là trọng điểm. Còn nữa, tuy ngươi mua nhưng ta không bán, đây là bạc của ngươi”
Fourth lấy đồng bạc ra đặt vào tay Gemini rồi nhanh chóng bỏ đi. Dù bị từ chối, hắn vẫn đứng nhìn theo, thậm chí còn cười. Vừa nãy Fourth chạm vào tay hắn rồi!
________________________
Vừa bước vào điện chính, Fourth đã thấy Quận Chúa váy váy áo áo ngồi bên cạnh Hinny.
“Fourth, mau vào đây, sao hôm nay em lại có nhã ý muốn dùng bữa sáng cùng mọi người vậy”
“Không phải đó là phép tắc sao? Ta cũng không thể chống đối mãi được”
“Tốt, tốt, mau vào đây đi con”
Fourth ngồi xuống bên cạnh Vương Hậu, đối diện là Hinny.
“Cha, anh Dwin vẫn chưa về sao ạ?”
“Anh con có cho người về báo lại, tấn lương thực vận chuyển cho doanh trại bỗng nhiên bị thiếu hụt nặng nề, phải ở lại kiểm soát tình hình”
“Trời sắp vào đông rồi, lương thực mà thiếu thì binh lính làm sao đủ no ấm được. Không phải chuyến lương thực ấy do người của chúng ta vận chuyển từ lương sơn về sao ạ?”
“Phải, cũng không biết vì sao giữa đường gặp sơn tặc. May mắn còn giữ lại được một ít”
“Sơn tặc? Đầu năm nay chúng ta đã phát cho chúng một lượng của cải lớn để chúng yên phận rồi, sao vẫn hoành hành, lại còn giám cướp đồ của doanh trại”
“Dwin trong thư đã nói sẽ giải quyết tốt chuyện này, con yên tâm đi. Ta tin tưởng anh con”
“Dạ phải, có Dwin thì tốt rồi”
“Thật ngại quá, đã để mọi người chờ lâu. Vừa nãy gặp một con mèo ướt mưa nên đến trễ một chút”
“Không sao, mời Vương Tử đến dùng bữa cùng chúng ta”
Gemini không chần chừ, đi đến bên cạnh Fourth ngồi xuống, đối diện là Ehna đang ngại ngùng đưa mắt nhìn hắn
“Chỗ này là của Vương Tử Dwin, người ngoài như ngươi không được ngồi”
“Fourth, không được vô lễ. Vương Tử thấy thoải mái là được”
Công Chúa lên tiếng, Quốc Vương lại đang nhìn, Fourth có muốn phản kháng cũng không thể phản kháng. Thật muốn để Gemini sang hẳn bên kia ngồi với Ehna cho cô ta khỏi nhọc công đưa mắt sang này, nhìn thật ngứa mắt.
“Chào Vương Tử, không biết người còn nhớ ta không?”
“Quận Chúa Ehna, chúng ta vừa gặp nhau hôm qua, làm sao ta quên được”
“Gọi ta là Ehna được rồi”
“Lễ tiết vẫn không thể bỏ qua được”
Ehna nghe Gemini nói vậy cũng miễn cưỡng gật đầu, nụ cười trở nên gượng gạo. Fourth ngồi bên cạnh ngược lại rất hài lòng, quả thật xuất sắc, người có tiết tháo từ chối xem như vẫn ổn hơn người không biết trên dưới như Ehna.
“Hóa ra Quận Chúa không thích được người khác gọi là Quận Chúa à? Vậy gọi là Quận Tuit, thế nào?”
Công Chúa bên cạnh che miệng cười nhưng bị Vương Hậu đánh mắt cho một cái, đành lặng lẽ ngồi ăn. Riêng Gemini khẽ nhếch môi, thần thái vẫn một mặt lịch sự, nhưng trong lòng cũng đã đảo điên vì sự nghịch ngợm đó rồi. Quận Tuit là một phần của Nonkhali, nơi chuyên bán vải và khăn che mặt cho nữ nhân, đặc biệt là những người đã xuất giá nhiều lần. Ehna liếc nhìn Fourth, song lại bị Gemini bắt gặp ánh mắt đó, liền thu lại, lòng giận vô cùng.
“Quốc Vương, Vương Hậu, ta đến đây cũng đã được một thời gian rồi, thật sự có chút không phải phép. Nhưng không khí và lễ hội ở đây đều rất vui, con người ở đây cũng thú vị, khiến ta mải mê không muốn về. Nhưng cũng đến lúc phải đi rồi, chiều nay sẽ lên đường. Hy vọng mối quan hệ hai nước sẽ ngày một tốt hơn, sau này nếu có dịp, ta sẽ mời đích thân Cha ta đến giao hảo”
“Đột ngột vậy sao? Vương Tử ở lại thêm ít ngày, ta cho người chuẩn bị yến tiệc chia tay sau đó rồi về”
“Những ngày qua ở đây đã đủ yến tiệc rồi. Sự chân thành hiếu khách của Nonkhali, Norawit ta sẽ luôn ghi nhớ. Kính chúc Quốc Vương và Vương Hậu thiên hạ thái bình, hoàng tộc hưng thịnh, sau này sẽ gặp lại”
“Vậy được, nếu đã không mở yến tiệc, vậy ta cho người theo hộ tống đến hết ranh giới. Chút ít này, Vương Tử sẽ không từ chối chứ”
Gemini suy nghĩ một lúc, cũng gật đầu
“Vậy phiền Quốc Vương phải bận tâm rồi”
_______________________
Gemini theo sau Fourth ra khỏi điện chính nhưng bị Ehna gọi lại. Fourth nghe tiếng Ehna phía sau, nửa muốn nán lại nửa muốn đi, cuối cùng cũng chọn đi thẳng. Gemini không còn cách nào, đành phải tiếp chuyện
“Quận Chúa gọi ta có việc gì sao?”
“Vương Tử phải đi vội như vậy thật à?”
“Những gì cần nói ban nãy ta đã nói hết với Quốc Vương rồi”
“Thật không may rồi, chúng ta chỉ mới gặp nhau hôm qua, hôm nay Vương Tử đã phải trở về”
Ehna nhìn Gemini, ánh mắt không hề giấu diếm sự ngưỡng mộ và yêu thích. Hắn đối với những điều này cũng không còn lạ lẫm. Trước giờ, tiểu thư nhà nào gặp hắn, từ danh môn vọng tộc đến con gái nhà lành đều một vẻ say mê như thế, nhìn qua hắn cũng biết trong mắt đó là loại tâm tư gì
“Vậy thì là do chúng ta không có duyên phận rồi”
“Vậy sau này gặp lại chính là sẽ có duyên phận”
“Nếu gặp lại thì là do ta đến đây, là chủ ý của ta, không liên quan đến duyên phận”
“Vương Tử từ chối ta thẳng thừng như vậy sao?”
“Lễ tiết không thể bỏ qua được, nhưng cũng không thể gieo rắc mối tơ tình, mong Quận Chúa hiểu cho”
“Nhưng ta vẫn sẽ đợi người trở lại”
“Sẽ trở lại thôi. Ở đây vẫn còn một thứ rất quan trọng”
“Thứ gì vậy?”
“Một con mèo”
“Mèo sao? Trong cung điện làm gì có mèo?”
Gemini cười, cúi đầu chào rồi bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro