Trịnh Nhật Tư, bé ngốc hôm nay bị đám con nít trong làng bắt nạt. Tư đang đi chợ mua rau thì giật mình khi bị bọn con nít chọi đá, chạy về đến nhà vẫn bị chúng đuổi theo. Cậu hai từ nhà đi ra, thấy Tư về tay không thì hỏi:
"Gì đấy, sao không mua rau-"
"C-cậu.." - Nhật Tư giật mình che mặt lại khi có một cục đá bay thẳng đến trán. Cậu hai hoảng hốt chạy đến chắn thì bị đám nhóc chọi cho mấy cục nữa.
Cậu Trương ôm Tư, tức giận quay ra quát: "Mấy thằng nhóc kia, làm cái gì vậy hả!"
Bọn nó thấy cậu hai thì giật mình, chúng nó xì xầm, bị cậu hai trừng cho một cái liền sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Cậu Trương nâng má Tư lên, thấy cục u đỏ ngay chân mày Tư thì tặc lưỡi: "Má, mấy đứa trẻ trâu này.."
Nhật Tư nhắm mắt lại để cậu vuốt mi, sau đó mở ra, rưng rưng nhìn cậu. Cậu hai vuốt má nó, bảo: "Không khóc, có hết xinh đâu mà khóc. Vẫn còn xinh mà?"
"Hỏng phải..tại..tại em yếu đuối..nên mới bị tụi nhỏ bắt nạt..phải hong cậu?" - Tư thút thít.
Cậu hai định ừ một cái, nhưng nghĩ lại vẫn không nên nói ra. Vì Nhật Tư khó dỗ lắm. Cậu hai xoa má nó, bảo: "Yếu gì? Mày to gấp đôi bọn nó, tại mày không chịu quýnh lại thôi.."
"Hức..nhưng mà em quýnh..lỡ bị má tụi nhỏ đến la thì sao.." - Tư thút thít cúi gầm mặt. Cậu hai biết Tư không muốn bị la, cậu thở dài, vỗ nhẹ má Tư.
"Tao đã bảo không khóc mà. Nhà nó dám đến chỗ mày, tao tăng thuế dìm chết hết"
"Hức..sợ quá đi.." - Tư mếu máo cúi mặt, tuy cậu hai nói vậy, nhưng Tư vẫn sợ.
Cậu Trương nắm tay nó, dắt vô nhà: "Đi vô"
Trên đường đi cậu hai có mắng: "Ê Tư, chắc mày sài hết chai thuốc của tao luôn quá. Nói mày biết, tao chưa sài lần nào mà đã gần hết rồi đó"
Tư ngơ ngác đi theo cậu, hỏi: "Ưm..cậu chưa sài..sao hết được dị ạ?"
Cậu hai mở cửa, ngó nghiên rồi kéo Tư vô phòng. Nghe Tư hỏi thì trả lời: "Mày sài không, tao có sài đâu"
Tư xoe mắt nhìn cậu lấy thuốc, nhìn vào thì đúng là sắp hết. Em lúng túng, bảo: "Em...em xin lỗi.."
"Xin lỗi cái gì, tao không sài thì hết hạn, phí lắm. Nên cho mày sài cũng đỡ. Đưa mặt qua đây." - Cậu hai nâng má Tư lên, bôi thuốc ra tay rồi thoa đều lên cục u đỏ ngay chân mày.
Tư xoe mắt nhìn cậu hai, cậu thấy vậy thì bảo: "Nhắm mắt lại, thuốc nó chảy xuống hỏi sao đau mắt"
Tư nghe thế thì vội nhắm mắt lại. Cậu Trương cười phì, bôi xong thì ngắm nhìn Tư, hôn cái chóc lên má.
Tư giật mình mở mắt, cậu hai thấy vậy thì bảo: "Có con muỗi, tao đập. Đau không?"
Tư nghe cậu bảo có muỗi thì tin sái cổ, em lắc đầu bảo: "Dạ hỏng đau.."
Cậu hai rướn người ngắm nó, Nhật Tư hoang mang, chớp mắt mấy cái rồi nghiên đầu khó hiểu. Cậu hai cười nhẹ, hỏi: "Cho tao hun một cái nhé?"
Nhật Tư ngơ ngác nhìn cậu, cậu bảo Tư phải nghe lời nên Tư ngoan ngoãn gật đầu: "..dạ.."
Cậu hai nhanh chóng hôn chóc chóc lên má Tư, khúc khích cười: "Mày ăn nhiều đồ ngọt quá nên mập rồi này, má mềm thế không biết~"
Nhật Tư giật mình xoa má, em hoang mang nhìn cậu: "Em..em mập ạ?"
"Ừ, mập lắm"
"Dị..dị ạ..." - Tư xoe mắt nhìn cậu, lúng túng tự xoa má mềm.
Chiều hôm đó, tới giờ cơm nhưng không có lấy một cọng rau. Cậu hai nhìn bàn đồ ăn, cười phì biết lí do. Nhật Tư đứng cạnh cậu, không biết vì sao cậu hai lại cười như thế.
Cô ba không thấy rau thì cảm thấy mặn miệng, cô hỏi: "Sao không có rau thế má, không có rau nên mặn miệng muốn chết"
"Ừ nhỉ" - Bà Trương không hay ăn rau, nghe cô ba nhắc mới biết. Thấy Trương Ngọc đang cười, bà hỏi:
"Trương Ngọc, con cười gì đó?"
Cậu hai động đũa, bảo với cô ba: "Em ba biết vì sao không có cọng rau nào không?"
Trương Huỳnh lắc đầu, đột nhiên thấy Nhật Tư đứng sau lưng cậu thì nhận ra: "Nhật Tư..hồi chiều là anh mua rau hả?"
Nhật Tư giật mình ngước lên, nghe cô hỏi thì gật đầu lia lịa. Cô ba lại hỏi: "Ơ, thế sao không có rau?"
Nhật Tư giật mình, đột nhiên biết được lí do mà cậu hai cười khúc khích nãy giờ. Em lúng túng bảo: "Dạ..dạ..con..con bị quýnh nên chạy dìa..nên..nên.."
Cô ba nghe Tư bị quýnh thì bật dậy: "Sao! Anh bị quýnh hả?? "
Nhật Tư giật mình huơ tay: "Dạ..dạ..nên con quên mua rau, cô..đừng giận.."
"Ai giận chứ. Anh Tư bị ai quýnh vậy?"
"Dạ..cái..cái đó.." - Nhật Tư sợ bị cô ba trêu nên không muốn nói ra, em níu áo cậu hai, cầu cứu.
Cậu hai cười thầm, bảo: "Ấy! Em ba mau ăn đi, hỏi hoài Tư nó rối"
Cô ba nghe thế thì ngồi xuống bàn ăn. Cậu hai nhìn xuống bếp, thấy dì Lan bưng mâm cơm thì quay qua kêu: "Nhật Tư"
Tư nghe cậu gọi thì nhanh chóng trả lời: "Dạ.."
"Mày đi ăn cơm đi, má mày dọn rồi kìa" - Cậu hai ngoắc đầu về phía bếp.
Tư nhìn qua bà Trương, lúng túng bảo: "Dạ..dạ một lát em ăn sau."
Cậu hai thấy thế thì hỏi: "Tư, mày cãi tao hả?"
Nhật Tư giật mình, em lắc đầu lia lịa: " Dạ!? Dạ hỏng phải cậu ơi, em..em đợi cậu ăn xong em mới xuống ạ.."
Cậu hai lại hỏi: "Ai kêu mày đợi tao ăn xong mới đi ăn?"
Tư ngoan ngoãn bảo: "Dạ bà dạy em.."
Cậu hai lại tiếp tục hỏi: "Giờ tao kêu mày đi ăn, mày có ăn không?"
Tư gật đầu hai cái. Cậu hai bảo: "Mày là người làm của tao, nghe lời tao thôi, không cần nghe lời má tao đâu"
Bà Trương nghe thế thì liếc cậu hai: "Ấy, mắc gì cậu không cho nó nghe lời tui??"
Cậu Trương quay ra, nói: "Má, má kêu nó phải nghe lời con, chứ có kêu nó phải nghe lời má đâu?"
"Nó là người làm, nghe lời tui có sao đâu?"
"Ấy, nhưng mà con kêu nó đi ăn, nó không chịu kìa má tính sao đây?"
Bà Trương bất lực thở dài, ngước nhìn Nhật Tư rồi bảo: "Thôi thôi, con nghe lời cậu dùm bà. Bà mệt nó quá!"
Tư lúng túng nhìn cậu hai, nghe cậu bảo mau đi ăn thì nhanh chóng chạy xuống bếp. Cậu hai nhìn theo em thì phì cười. Hồi nãy khi đứng cạnh cậu, bụng Tư có kêu vài tiếng ọt ọt, có vẻ là đói bụng nên cậu mới kêu nó đi ăn.
Trương Huỳnh ăn một miếng cơm, nhưng nhìn chằm chằm cậu hai tận chục lần. Cậu hai nhìn qua cô ba, nhướng mày: "Chuyện gì?"
"Hỏng có gì" - Cô ba quay đi, ăn miếng cơm nhưng miệng cười tận mang tai.
Tối hôm đó mọi người ngủ hết, cậu hai mò xuống bếp thì thấy Nhật Tư đang lủi thủi ngồi rửa chén. Cậu hai nhìn xung quanh, nhìn qua cái lều nhỏ thì thấy đã tắt đèn đi ngủ.
"Ê Tư" - Cậu hai tiến tới chỗ Tư, chất giọng trầm khàn vang lên khiến Tư giật mình.
"D..dạ?" - Tư vội vàng bỏ chén dơ xuống, đứng dậy cúi chào cậu hai đang đứng phía sau.
"Mày rửa chén hả?"
Tư nghe cậu hỏi thì gật nhẹ đầu. Đúng là em đang rửa chén, do tuần này đã đến lượt em làm. Nhật Tư ngước lên nhìn cậu hai, thấy khuya rồi cậu chưa ngủ thì hỏi: "Cậu ơi, cậu chưa ngủ ạ?"
"Chưa, tao chưa buồn ngủ. Mày thì sao, sao lại rửa chén vào đêm khuya vậy?" - Cậu hai nhìn Tư, hỏi.
Tư lúng túng, bảo: "Dạ..tại hồi nãy em định rửa..mà mấy chị nhờ em mấy việc..nên..nên bây giờ mới rảnh ạ..."
Cậu hai nghe thế thì hỏi: "Nhờ cái gì?"
"Chị Mao nhờ em đi phơi đồ, lấy đồ phơi hồi chiều vô nhà. Còn chị Hà thì kêu em đi tưới cây sau hè, tưới xong thì khuya mất tiêu.."
Cậu hai nhăn mày, hỏi: "Hay nhỉ, đó là công việc của tụi nó, thế mà kêu mày làm hết. Mày khôn qua hen Tư?"
Nhật Tư xoe mắt nhìn cậu, lúng túng bảo: "Dạ..dạ em hỏng biết..mấy chị nhờ thì em làm..."
"Haiz..ngốc ơi là ngốc!"
"Cậu đi ngủ đi cậu, khuya lắm òi.."
"Mày rửa xong đi rồi tao đi"
Nhật Tư ngồi xuống rửa chén tiếp. Lát sau đã rửa xong, em định đi tới lều thì bị cậu kêu lại.
"Đi đâu vậy?"
"Dạ em đi ngủ.." - Tư ngoan ngoãn trả lời.
"Ngủ trong cái lều nhỏ xíu đó hả? Chật không?"
Tư gật đầu. Đúng là có chật, nhưng mà hỏng sao hết trơn, tại Tư cũng quen rồi. Cậu hai nắm tay nó, kéo về phòng mình. Tư bối rối, đến khi cậu khoá cừa phòng mới dám hó hé hỏi: "Cậu hai..cậu dắt em tới phòng cậu..làm dì dạ cậu?"
Cậu hai trải cái gối thứ hai lên giường, bảo: "Đốt nhang muỗi cho tao"
Tư nghe vậy thì ngoan ngoãn tìm nhang muỗi để đốt. Đốt xong định ra ngoài thì cửa bị khoá mất tiêu, em quay qua hỏi cậu: "Cậu hai..cửa khoá òi.."
"Ừ, rồi sao?" - Cậu hai chống tay, nhìn Tư.
Tư lúng túng bảo: "Em..em muốn đi ngủ.."
Cậu hai kéo tay Tư lại, vỗ lên gối trống: "Muốn ngủ thì lên đây"
Nhật Tư nghe không hiểu, em đứng yên để cậu kéo tay. Cậu hai ngước nhìn, hỏi: "Sao bảo buồn ngủ?"
"Ưm? Em..em hỏng hiểu.."
"Tao kêu lên ngủ với tao"
"Ưm..nhưng mà..bà..bà sẽ mắng em..."
"Tao kêu mày mà, rồi có ngủ không?"
Tư lúng túng bò lên giường, chân ngồi quỳ thành chữ M ngược, đưa mắt nhìn cậu hai đang chăm chăm vào thân hình nhỏ: "Nằm xuống"
Nhật Tư ngoan ngoãn nằm xuống giường, quay lưng về phía cậu. Cậu hai ôm nó từ đằng sau, kéo mền lên trên, hỏi: "Tư, bộ buồn ngủ lắm hay gì mà im re vậy?"
Tư quả thật buồn ngủ. Lúc nãy không phải nghe không hiểu lời cậu, mà là buồn ngủ quá nên tai ù, không nghe gì hết trơn. Cậu hai phì cười, lật người nó lại, nâng má Tư lên: "Buồn ngủ hả?"
Nhật Tư ngại ngùng gật đầu, hai mắt lim dim, một lúc nhắm chặt, lúc thì mở toang để nhìn cậu. Cậu hai cười phì, vuốt má nó, ôm siết chặt vào lòng: "Thôi, ngủ đi, tao tắt đèn"
Cậu hai chồm người tắt đèn, bật đèn ngủ lên. Quay qua quay lại Nhật Tư đã ngủ mất tiêu. Cậu hai cười nhẹ, xoa đầu Tư: "Tối nào cũng ngủ sớm, kiếm muốn chết mới thấy ngủ trong lều. Bữa nay bày đặt thức khuya rửa chén đồ. Buồn ngủ đến mức này, tao mà để mày tự đi về lều chắc té xổng xoài ở đâu rồi."
Nhật Tư thở đều trong lòng cậu, cậu hai vuốt má nó, hôn cái chóc lên má. Cậu hai ôm chặt Tư vào lòng, cuối cùng ngủ đến tận sáng hôm sau.
Sáng hôm sau dì Lan đi kiếm Tư vì khi thức dậy không thấy Tư ngủ trong lều. Nhật Tư tỉnh dậy, nghe má gọi thì muốn ngồi dậy đi ra, nhưng cậu hai ôm chặt quá Tư thoát ra hỏng được.
"Ưm..ưm..cậu ơi, má Tư kiu..Tư muốn ra ngoài.."
Cậu hai tỉnh dậy liền ôm chặt nó hơn. Tư giật mình rúc vào lòng cậu, ngước lên hỏi: "Cậu..cậu hong cho Tư đi ạ?"
Cậu hai ôm nó, bảo: "Không phải, để má mày đi xa chút mới cho mày ra được. Định để má mày biết mày ngủ ở đây với tao à?"
Tư nghe có lí thì im lặng. Im được một lúc thì ngủ quên, cả cậu hai cũng y chang. Cả hai ôm nhau ngủ, mặc kệ bên ngoài má Tư bất lực thở dài.
"Chắc nó thức sớm đi chơi thôi. Haiz, cậu mà biết chắc chắn bị mắng cho xem"
Nhưng má Tư nào biết, Nhật Tư, con trai cưng của bà đang ngủ ngon lành trong vòng tay của cậu hai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro