Chap 14: Chỉ tin mỗi mình cậu hai thôi
Trương Huỳnh chạy vội vào phòng cậu hai, đúng lúc cậu đang lấy sách ra đọc thì cô chạy vào hét: "Cậu hai! Mấy thằng trong làng, chúng nó ghẹo Nhật Tư..!"
Cậu hai nhíu mày, gân cổ nổi chi chít hỏi cô ba: "Ở đâu?"
Chỉ với hai từ đã khiến Trương Huỳnh rùng mình. Cô chỉ ra ngoài cửa, run rẩy bảo: "Dạ..dạ ở đồi hoa.."
Cùng lúc đó ở đồi hoa, Nhật Tư đang bị đám con trai trong làng trêu ghẹo. Vì mấy nay được cậu hai chăm sóc nên Tư đã xinh ngon hơn rất nhiều, thu hút đám hư đốn trong làng. Nhật Tư co rúm người, nhận ra trong số đó có Văn Dương. Em sợ hãi nhìn bọn họ, nức nở giữ áo mình lại khi bị chúng cưỡng ép vạch ra.
"Bỏ cái tay ra nào. Hm~" - Thằng kia nó hất tay Tư ra, mạnh bạo vạch cổ áo của Tư khiến nó vang lên tiếng roẹt chói tai.
"Tr-tránh ra!"
Nhật Tư hoảng hốt đạp nó, sợ hãi bò lùi về sau. Lưng em bỗng dưng chạm vào chân ai đó, ngước lên nhìn thì thấy Văn Dương đang cười gian xảo ở trên. Nhật Tư bị nó giữ lại, cố gắng giãy giụa nhưng không thành công.
Chúng nó phanh mạnh áo Nhật Tư khiến nó rách tan nát, miết bàn tay dơ bẩn của chúng lên làn da non trắng mềm. Nhật Tư nức nở khóc to, cố gắng giãy giụa nhưng bị chúng tát cho một cái đau điếng.
"Hức- hức- làm ơn..tha cho tôi đi mà..huhu..cậu hai! Cậu hai ơi..cứu em với!" - Nhật Tư đau đớn bị chúng sờ mó, khóc đến khàn giọng vẫn không đuổi được chúng đi.
Bọn chúng xâm nhập vào hông nhỏ của Tư, lần mò nắn bóp eo thon mông nở. Nhật Tư gào khóc, cậu hai chưa từng làm đau em thế này, chưa từng ép buộc em thế này. Thật đáng sợ. Nhật Tư run rẩy quẫy đạp, nhưng sức một bé ngốc mỏng manh làm sao làm lại một đám năm sáu người. Nhật Tư khóc nức nở, trong đầu chỉ nhớ về một người rồi gọi tên:
"Cậu Trương! Cậu Trương! Cứu em với! Làm ơn cứu em với..!"
"Mấy thằng chó..!" - Cậu hai bỗng xuất hiện đằng sau, đá vào đầu thằng Dương khiến nó ngã vào đám người phía trước.
Nhật Tư ôm lòng khóc nức nở, cậu hai vội cởi áo mình khoác lên cho em, ôm em vào lòng rồi trừng mắt nhìn đám người kia. Cậu nghiến răng ken két, cậu đã chạm vào Nhật Tư, nhưng chưa từng xâm hại em đến mức này. Cậu còn chưa dám chạm vào bên dưới của Tư, vậy mà chúng dám cưỡng ép sờ soạng bừa bãi. Đáng tội chết!
"Má! Sao mày cứ phá đám mãi thế!" - Thằng Dương ôm vết thương trên trán do ngã xuống đất mà đổ máu, gằn giọng trách móc Trương Ngọc. Nó nhiều lần tiếp cận Nhật Tư, hôm nay tưởng chừng thành công thế mà lại bị Trương Ngọc phá đám.
Cậu hai trừng mắt nhìn nó, quát to: "Má nó, mày biết mày đang đụng đến ai không? Văn Dương!"
Cậu hai sớm biết nó không phải người mới chuyển đến. Trần Văn Dương là tên nhà giàu ở làng ngoại thành, là con trai của đối thủ ba má cậu. Nó ăn chơi sa đọa, gái gú, rượu chè be bét. Lần này nó tìm được thú vui mới, liền để ý Nhật Tư khi vừa mới gặp.
Nhật Tư sau khi được cậu chăm sóc dần xinh xắn hơn trước, tuy ngốc nhưng được cái đáng yêu. Lần đầu thấy Nhật Tư nó đã ấp ủ mưu đồ. Trương Ngọc quyết không tha cho nó, cắn răng chịu đựng mấy ngày qua, bây giờ chúng nó dám bắt nạt Tư, cậu sẽ xé chúng nó thành trăm mảnh.
Văn Dương được cái miệng chứ hèn yếu trông thấy. Thấy cậu hai nắm tay thành quyền nó đã run rẩy sợ hãi. Nó cười thành tiếng, kêu mấy thằng đằng sau lên. Cũng may nó đã thuê đám côn đồ đánh mướn, chúng nó cao to, lực lưỡng, nghĩ cậu hai sớm muộn gì cũng thất bại dưới tay nó. Rồi nó sẽ đem Tư về bắt nó hầu hạ ngày đêm.
Nhưng nó đánh giá thấp Trương Ngọc Song Tử này quá. Cậu không phải diếm tiền mà vô được quân đội, mọi thứ đều có xuất phát của nó. Cậu hai có đào tạo bài bản nhanh chóng hạ sạch đám tép tôm yếu ớt, căm phẫn nhìn thằng Dương đang sợ hãi há hốc cả mồm.
Cậu nhanh chóng hành nó ra bã, khuôn mặt công tử bột của nó méo mó khó nhìn, máu me bê bết.
"Cậu..cậu hai?..hức- cậu hai!..cậu ơi..em sợ..em sợ!" - Nhật Tư ôm áo cậu hai, không cảm nhận được cậu ở bên liền sợ hãi khóc to. Cậu hai lau máu trên tay, chiều chuộng ôm Nhật Tư vào lòng.
"Tao đây mà.." - Trương Ngọc bế Nhật Tư về nhà, để mặt tên Văn Dương máu me nằm trên đám hoa nhuộm đỏ.
Về đến nhà thấy cô ba đang hớt hãi chạy ra, gương mặt non nớt hiện lên dáng vẻ của bà Trương khi đang lo lắng, cậu bật cười, xoa nhẹ đầu cô rồi bảo: "Không sao rồi. Vào phòng chăm Tư giúp cậu nhé?"
Cô ba gật đầu rồi chạy theo vô phòng cậu. Lần này không cần cậu nhắc cô ba tự động khoá cửa, trước đó còn đem nước ấm, khăn lau vô giúp Tư rửa mặt. Vì trời tối cô ba về phòng, để lại cậu hai và Tư ngồi trên giường với nhau. Cậu hai sứt thuốc lên tay, chỗ đấm vào mặt thằng khốn kia đã đỏ hoe tróc máu.
Nhật Tư thấy thế thì nức nở cầm tay cậu, mếu máo hỏi: "Cậu..hức- cậu hai..cậu đau hong ạ..? Em..em xin lỗi..em xin lỗi!"
Cậu hai thấy Tư vẫn còn sợ thì ôm em vào lòng, dỗ dành cục ngốc đang run rẩy khóc to: "Không sợ nữa, có tao ở đây với mày rồi. Nhật Tư à, nghe lời tao không?"
Nhật Tư gật đầu lia lịa, em ôm lấy cậu, gục đầu xuống vai cậu hai rồi khóc nức nở. Cậu hai vỗ về nó, dịu dàng thơm lên gò má đỏ xinh xắn.
"Cũng tại tao chăm mày xinh quá, mấy thằng đó liền để mắt, chắc không dám đem khoe mày với ai quá..."
Cậu hai gục đầu xuống vai trái của Tư, thì thầm nói. Nhật Tư xụt xùi lau nước mắt, ôm chặt cậu hơn, bảo: "Hức...em sợ lắm- cậu hai chưa từng ép em như thế..hức- mấy người đó..hức- cậu ơi..huhu.."
Cậu Trương xoa đầu Tư, dịu dàng bảo: "Đừng nghĩ đến nó nữa, giờ mày chỉ cần nghĩ đến tao thôi. Nhé, Nhật Tư?"
Nhật Tư gật đầu, xụt xùi lau nước mắt. Cậu hai hôn lên môi nó, dỗ dành: "Ngoan như này tao không cưng mới lạ. Đúng không nào?"
Nhật Tư đỏ mặt cười tủm tỉm, ngốc xinh cười lên dễ thương biết bao, cậu hai xoa đầu nó, chỉ vào tay mình, bảo: "Tư à, mày thoa thuốc cho tao nhé?"
Nhật Tư ngoan ngoãn lấy thuốc ra tay, nâng tay cậu để lên đùi mình, cẩn thận bôi thuốc không để cậu đau. Cậu hai thấy nó nhẹ nhàng như thế thì phì cười, cậu xót xa nhìn má phải bị đánh của Tư, hận không thể giết chết đám người kia.
"A! Đau.." - Cậu giả bộ kêu đau, xem phản ứng của Tư thế nào.
Nhật Tư giật mình hoảng hốt, em rưng rưng, nâng tay cậu lên dịu dàng xoa nhẹ. Em xót lắm, cậu đau thế này cũng vì em, ông với bà mà biết em sẽ bị mắng, cậu cũng vậy. Thà chỉ một mình em, chỉ một mình em bị mắng thôi cũng được.
Cậu hai xoa nhẹ má Tư, hôn nhẹ lên đấy, bảo: "Tư à, tao đùa thôi, không đau"
Nhật Tư không tin, bàn tay đỏ chót thế này không đau là không đau thế nào được. Em mếu máo câu cổ cậu, dụi vào ngực cậu: "Cậu ơi..hức- em xin lỗi cậu.."
Cậu hai yêu chiều ôm Tư nằm xuống giường, dùng bắp tay mình kê đầu làm gối cho Tư. Nhật Tư nằm lên tay cậu, rúc vào lòng cậu thút thít mãi.
Cậu hai vỗ về Tư, lát sau cả hai ngủ quên mất. Khoảng hai ba giờ sáng cậu hai tỉnh dậy, vì lạnh mà không thể ngủ ngon. Cậu luống cuống quay qua Nhật Tư, thấy em đang co người trong lòng cậu vì lạnh cậu liền kéo mền lên đắp cho em.
Trương Ngọc ngồi dậy định đi mặc áo thì Nhật Tư lòm còm bò dậy, tay níu lấy cổ tay của cậu.
"Cậu hai.."
Hiếm khi Nhật Tư tỉnh giấc vào giờ này, cậu hai vỗ về nó nằm xuống ngủ, nhưng Tư một mực muốn đi theo cậu. Cậu đành dắt nó vào trong phòng thay đồ, thay xong chiếc bộ đồ ngủ bằng lụa bóng cậu tranh thủ lấy một bộ bận cho Tư luôn.
"Tư, giơ hai tay lên"
Nhật Tư mớ ngủ làm theo lời cậu hai, sau khi cởi bỏ lớp áo cậu hai đỏ mặt quay đi, nếu không phải Tư không muốn, có khi cậu đè em ăn ngay chính căn phòng này rồi. Cậu hai bận đồ cho Tư xong, thấy em ngủ gục ở ghế liền bế em lên giường nằm.
Nhật Tư đi ngủ vẫn không quên mò tìm cậu, chạm được vào tay cậu em mới yên tâm ngủ ngon. Cậu hai ôm chặt Tư vào lòng, một người lớn ôm một người nhỏ, ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.
Cậu hai thức dậy trước nên ra ngoài hít thở, vừa hít được vài hơi đã nghe tiếng nức nở của Nhật Tư.
"Cậu hai..huhu..cậu hai..oa- oa~" - Nhật Tư ngồi quỳ trên giường, khóc lóc kêu lấy cậu hai.
Cậu hai chạy vào trong ngay sau đó, đóng khoá cửa đàng hoàng rồi chạy đến giường an ủi ngốc nhỏ.
"Tao đây, tao đây. Sao khóc nữa rồi, tao đâu có đi đâu xa đâu?"
Nhật Tư thấy cậu trước mặt thì ôm lấy cậu, Trương Ngọc phì cười thầm nghĩ: 'Nhật Tư đúng là như em bé lên ba nhỉ. Dễ thương quá~'
Nhật Tư tỉnh giấc thì dụi mắt, em ưm a gọi cậu, sau đó bảo: "Cậu ơi, cậu ăn sáng chưa ạ? Nhật Tư nấu cho cậu nha?"
Cậu hai vuốt mi Tư, bảo: "Chưa ăn gì hết, mày nấu cho tao đi.."
"Dạ..."
Nhật Tư dắt tay cậu ra bếp, một tiếng động nhỏ cũng khiến Tư giật mình núp vào lòng cậu. Cậu hai thấy Tư như thế thì cười nhẹ: "Không cần sợ nữa, trong nhà sẽ không ai làm hại mày đâu"
Nhật Tư gật đầu hai cái, dù vậy vẫn nắm tay cậu hai đến tận bếp cũi mới buông. Em lấy nồi vo gạo nấu cơm, bắt nước hầm canh một cách thuần thục. Cậu hai ở phía sau ngắm nhìn nó, đôi tay nhỏ bé của Tư được cái nhanh nhẹn, lát sau đã dọn đồ lên dạc.
Nhật Tư níu tay cậu, ấp a ấp úng bảo: "Cậu hai..ăn cơm ạ.."
Cậu hai gật đầu ừ một cái, ngồi lên dạc ăn cơm cùng Tư. Nhật Tư khúc khích cười, ăn được vài miếng thì no đến lăn quay.
"Ưm..em no òi, cậu hai ăn xong thì bỏ xuống sàn bếp một lát em rửa ạ.." - Nhật Tư chạy ra sau nhà, đi được vài bước thì cậu hai kêu lại.
"Mày đi đâu đấy?"
Nhật Tư lúng túng nhìn cậu, hình như không muốn để cậu biết. Trương Ngọc thấy em giấu mình thì có chút hờn, cậu đi đến chỗ Tư, nâng cằm Tư lên ép nó trả lời.
"Nhật Tư, trả lời!"
Tư mếu máo, xoe mắt rưng rưng nhìn cậu. Cậu hai vỗ về nó, dịu dàng hỏi: "Giấu cái gì? Nói tao nghe đi"
Nhật Tư biết không giấu được cậu liền nắm tay cậu đi ra ngoài sau hè. Cậu hai ngạc nhiên nhìn đám hoa tươi được trồng thẳng hàng, rồi nhìn về phía Nhật Tư đang lúng túng sắp xếp câu từ để khỏi bị mắng.
Cậu hai tiến đến chỗ Tư, nâng má em lên: "Gì đây? Dám tự ý trồng hoa à?"
Nhật Tư giật mình lắc đầu, em mấp máy môi, run rẩy giải thích: "Hỏng..hỏng phải..em..em có xin cô ba mà.."
Cậu hai nghe thế thì sấn tới: "Mày là người của tao, không hỏi tao mà đi hỏi cô ba? Tao bứng đem vứt hết!"
Nhật Tư run rẩy sợ, em mếu máo, sợ cậu hai sẽ bứng hết chúng rồi quăng vô bãi rác. Em oà khóc, cậu hai giật mình ôm chặt lấy Tư.
"Oa- hic..oa~"
"Ấy ấy, tao đùa thôi mà!" - Cậu hai ôm Tư tuốt trong lòng, dịu dàng dỗ dành đứa trẻ ngốc nghếch.
"Oa- oa~ cậu hai..đừng quăng đi mà..hoa của em..hức- hoa của em mà..huhu.." - Nhật Tư gục đầu xuống vai cậu, nức nở khi bị cậu doạ đem hoa đi vứt. Rõ ràng em đã xin cô ba, nhưng sao cậu lại như thế, em chăm sóc chúng là có lí do, sao cậu lại nỡ đem chúng đi vứt như vậy. Nhật Tư nức nở khi được cậu ôm vào lòng, cũng may mọi người chưa dậy, nếu không đã thấy cảnh một lớn một nhỏ ôm nhau thấm thiết ngoài hè.
Nhật Tư được cậu bế vào trong, cậu vuốt mi Tư, cười nhẹ: "Nín nào, mày cũng tin người quá, tao chỉ đùa thôi"
Nhật Tư thút thít nhìn cậu, mếu máo thốt lên mấy tiếng dễ thương: "Ưm..hư..em..em chỉ tin mỗi cậu hai thôi à..hức-"
Cậu hai nghe Tư bảo tin mỗi cậu thì sướng không tả nổi. Cười không khép được mồm cậu phấn khích che mặt: "Haha~ Ngốc ơi là ngốc, sao mày dễ thương quá vậy hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro