Chap 20: Sử liệu y học

Sáng sớm hôm sau, tức bảy giờ. Cậu Trương lấy lí do là đi lên huyện ôn lại mấy bài thuốc thành công đưa Tư đi khám.

Cậu kêu xe đi đến viện Y Sơn, có cái tên hay gọi là Bệnh viện. Ở đây cũng là chỗ cậu học tập trước khi đi lính, cậu vì muốn chăm sóc một người mà đã quyết định học y. Cậu đỗ thành công học viện Y Sơn chỉ trong ba năm theo học, chưa kịp vui mừng thì đã đi lính. Bây giờ đến khám cho Tư, cũng như ôn lại những thứ này.

Trương Ngọc ẫm em Tư vào trong, vào một căn phòng nhỏ gần bờ ao hoa súng. Cậu một tay bợ mông em, một tay gõ cửa - cốc cốc!

Bên trong truyền ra một giọng nói: "Vào đi"

Cậu hai mở cửa đi vào, vừa vào đã thấy một ông lão tóc bạc phơ. Đây là ông Lý, người có tầm hiểu biết sâu rộng nhất trong vùng. Ông từng đọc qua nhiều loại sách, cũng từng đi du học phương Tây nên hiểu biết sâu sắc về nghành y. Cậu hai tiến đến dìu Nhật Tư đang hổn hển ngồi xuống ghế, ngước lên nhìn ông Lý.

"Thầy, xem giúp con người này bị bệnh gì được không?" - Cậu hai khụy người xuống làm bệ đỡ cho Tư dựa vào.

Ông Lý từng là thầy của Trương Ngọc, còn cậu hai là học trò cưng mà ông rất quý mến. Đơn giản vì cậu siêng năng, chăm chỉ, còn rất nhanh nhẹn và cực kì thông minh. Chuyện cậu đỗ học viện Y Sơn không phải do ông giảng dạy, suốt quá trình đều do cậu ấm đây tự mày mò, cái gì khó quá mới tìm đến ông Lý. Ông vừa nhìn thấy cậu hai sau hai năm thì bật cười.

Ông Lý nhìn sơ qua hai người, vừa nhìn đã biết, chưa đến một giây đã hỏi cậu: "Song Tử, con với thằng bé này có gì sao?"

Trương Ngọc nghe hỏi liền đỏ bừng mặt, gật nhẹ đầu rồi bảo: "Cũng..cũng chưa đến đâu ạ.."

Ông cười nhẹ, xoa trán, bắt mạch giúp Tư. Ông nhìn vào dáng vẻ của Nhật Tư, hơi thở gấp gáp của em khiến ông không biết chuẩn đoán thế nào.

Trương Ngọc ẫm em lên rồi ngồi xuống ghế, cậu cho Tư dựa vào vai cậu, em nghe được mùi cậu liền quấn quýt mãi không rời, đôi khi còn rên rỉ mấy tiếng nho nhỏ.

"Cậu hai..hức- cậu hai~" - Nhật Tư dùng hai tay câu cổ cậu, nhưng người nặng trịch không đủ sức ngồi dậy nên chỉ biết dựa vào lòng cậu nhõng nhẽo.

"Cậu đây, ngoan" - Cậu Trương xoa nhẹ má Tư, áp tay lên trán xem thì thấy còn nóng hổi.

Ông Lý chợt loé ngang một dòng suy nghĩ, ông rời khỏi ghế, đi đến cái kệ đầy sách ở bên trái rồi lục tìm một quyền sách cũ. Sau khi lấy nó ra ông nhanh chóng thổi hết bụi bặm. Trang bìa hiện lên một còn số: "1544"

Trương Ngọc Song Tử tròn mắt nhìn quyển sách cũ kĩ ấy, hỏi: "Thầy, nó là.."

"Đúng vậy, là quyển sách mà con đã được đọc năm đến sáu lần khi mới vào học. Nó nói gì, còn nhớ không?"

Trương Ngọc lục tìm ký ức, mấp máy môi: "A và O"

"Đúng vậy. Thời xa xưa nơi này có rất nhiều lời đồn đại, nhưng không phải cái nào cũng được viết thành sách. Năm 1544, các nhà thuốc đã tìm ra hai loại định nghĩa là A và O. Họ viết rất rõ trong cuốn sách này, có thể nói là một sử liệu y học quan trọng. A và O là định nghĩ của Alpha và Omega. Thuật ngữ này được mang về từ Phương Tây, con có thể lấy làm lạ cũng được. Năm 1093 con người ở miền Nam này được chia làm ba. Thứ nhất là Beta, hay là người thường bây giờ. Thứ hai là Alpha, người có khả năng thu hút mọi người bằng mùi hương trên người. Họ có trí tuệ vượt trội, một bộ não thiên tài. Cuối cùng, là Omega. Omega là một cá thể cực kì nhạy cảm, chỉ cần tiếp xúc với Alpha quá thường xuyên sẽ gây ra hiện tượng khuếch hương. Trong sách có đề cập, mùi hương của họ nhẹ nhàng và ngọt ngào. Omega có khả năng dẫn dụ Alpha, chỉ cần biết điều khiển mùi hương thì không một Alpha nào có thể cưỡng lại"

Ông Lý nhìn lên Nhật Tư, rồi quay sang Trương Ngọc: "Con có đoán được gì chưa? Song Tử?"

Cậu Trương tròn mắt, cười gượng không tin: "Con..con không tin đâu, thầy đừng đùa. Chuyện Nhật Tư là omega, chẳng phải quá phi lý? Con biết thầy xem nó là nguồn sử liệu y học quan trọng, nhưng nó đã có từ lâu, còn không biết chính xác người viết là ai..làm sao có thể.."

Thầy Lý nhìn cậu hai, bảo: "Ta không cho phép ta nói dối bất cứ một bệnh nhân nào. Người viết ra cuốn sách này là tổ tiên của ta..ông ấy cũng là một omega.."

Trương Ngọc ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi: "Vậy..vậy Nhật Tư..."

"Con tin hay không tùy con. Bây giờ thằng bé đang khó chịu, luôn đòi hỏi làm chuyện riêng tư đúng chứ?"

Cậu Trương gật đầu, quay lên nhìn Nhật Tư. Ông Lý lật trang sách, đọc to: "O có một khả năng đặc biệt, cơ thể nhạy cảm ấy có thể mang thai con của A. Chính vì thế mỗi năm O sẽ có hai đến ba kì phát tình"

Ông Lý ngước lên nhìn cậu hai, hỏi: "Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi?"

"..dạ mười sáu.."

Ông nhướng mày ngạc nhiên, hỏi lại: "Thật sao? Trong sách ghi kì phát tình chỉ đến khi O tròn mười tám, chuyện phát tình..khoan đã. Song Tử, con có cùng Nhật Tư.."

Trương Ngọc mím môi gật đầu, dù thầy chưa nói hết, nhưng cậu lại đoán được lời thầy Lý sắp hỏi. Cậu đã đọc cuốn sách ấy năm sáu lần, nội dung phía sau cậu đều nhớ như in trong đầu. Omega khi chưa đủ tuổi mà đã làm tình, thì khả năng khuếch tán hương thơm sẽ dần hoàn thiện, dẫn đến kì phát tình đầu tiên đến ngay sau đó mấy ngày. Nếu không cẩn thận ôm ấp nhau trong thời kì ấy, alpha sẽ thắt nút, đồng thời omega sẽ mang thai. Cậu hai ôm đầu lo sợ, nếu chẳng may cậu vô tình ôm ấp Tư, chẳng phải sẽ nguy cho em hay sao? Tư nó nhỏ con, chuyện mang thai coi chừng không trụ nổi.

Thầy Lý xoa đầu cậu, bảo: "Đừng lo lắng, O sinh ra có cơ thể đặc biệt để mang thai. Chuyện phát tình của Nhật Tư, ta mong con cố gắng giữ bình tĩnh. Mùi hương của thằng bé lúc này rất nồng, đôi khi người thường có thể ngửi thấy"

Trương Ngọc bế ôm em Tư vào lòng, cậu hôn nhẹ lên tóc mềm, bảo: "Con cảm ơn thầy..nếu Tư mang thai..thầy nhớ đánh chết con nhé.."

Thầy Lý cười phá lên, đánh vào đầu cậu: "Cái thằng này, mang thai là chuyện thiêng liêng, con được làm cha sao lại phải chết?"

"Con..con sợ Tư hận con.."

"Hừm, đến lúc đó hả tính, đừng bi quan. Bây giờ về nấu cháo cho thằng bé, chăm qua cơn sốt, kì phát tình tính sau. Nghe chưa?"

"Dạ, thưa thầy con về"

"Ừ, có chuyện gì thì đến đây liền nhé, ta cũng phải bắt đầu nghiên cứu về chuyện này thôi.."

Về đến nhà cậu hai và cô ba ngay lập tức tranh nhau xuống bếp nấu cháo cho Tư. Nhưng cậu ấm cô chiêu, làm sao biết nấu cháo.

"Ấy..cậu..cậu hai biết nấu cháo không?" - Trương Huỳnh đang gây lộn, tự nhiên quên mất mình làm gì biết nấu cháo.

Trương Ngọc bặm môi, hình như cậu cũng chẳng biết bắt bếp: "Cái..cái đó thì..."

Thế là cả hai ngồi im re trên dạc, láo liên quan sát dì Lan đang nấu cháo. Cậu hai không rời mắt giây nào, còn cô ba thì mệt rã rời nằm ườn ra sau.

"A..nấu cháo cũng không biết, cậu hai cùi bắp.."

"Ê nha, em ba cũng có biết nấu đâu?"

"Thì..thì kệ người ta!"

Dì Lan nấu cháo xong thì nhờ cậu đưa cháo lên cho Tư. Cậu hai nhanh chóng đỡ Tư dậy, em lim dim mở mắt, không hề tỉnh táo chút nào khi thấy cậu là đã nhào đến.

"Cậu hai~ làm với em..ưm..h-" - Tư nhào đến ôm cậu, mơ màng nhìn kĩ người phía trước, xác định là cậu hai mới hôn chóc chóc lên má người ta.

Cậu hai giật mình ôm lấy Tư, đẩy cô ba ra ngoài vì sợ cô nghe được mấy từ không hay.

"Em ba ra ngoài đi, cậu chăm Tư xong cho vào ngay.."

Cô ba phụng phịu: "Ơ, Tư nói làm là làm cái gì vậy? Con muốn biết!"

Nhật Tư nghe giọng cô ba thì quay sang, thấy dáng người nhỏ bé thì tưởng con gái cậu hai, em tổn thương, rưng rưng khóc: "Hức- hức- cậu hai..cậu hai có con òi hả? Em..em hức- em cũng muốn có con với cậu mà..huhu.."

Cô ba nghe thế thì đơ người, Nhật Tư sốt đến sảng, nhìn nhằm cô luôn sao.

"H-hả??"

Trương Ngọc đỏ bừng mặt, che mặt lại cười như được mùa. Cậu ôm eo Tư kéo sát vào lòng, vẩy tay bảo cô ba ra ngoài. Trương Huỳnh lần này không cãi, sau câu nói của Tư em biết cả hai định sinh em bé rồi, nên chuồng lẹ.

Cậu Trương hôn lên má Tư, dịu dàng hỏi: "Muốn có em bé với cậu à?"

Nhật Tư câu cổ cậu, rưng rưng khóc. Em gật đầu lia lịa, mếu máo: "Cậu hai..~ em bé..có em bé~"

"Cậu hết nói nổi em. Em lúc tỉnh táo mà nghe mấy câu này chắc ngại không dám nhìn mặt cậu luôn quá~"

Trương Ngọc đè em Tư dựa vào tường, nhưng Tư lại quậy phá, nhất quyết không rời cậu nửa bước.

"Ưm..hức- hức- cậu hai~ làm với em..đi mà~"

Trương Ngọc hôn cái chóc lên môi xinh, xoa đầu em bảo: "Tư à, em ăn cháo đi. Cậu thương"

"Hỏng chịu..làm-"

"Nhật Tư, em lì à?" - Cậu hai nghiêm mặt, mắng.

Tư giật mình khi bị cậu mắng, em thút thít ôm má, nức nở: "Hức- hỏng có mà, Tư hỏng có lì mà..Tư ngoan mà..oa- oa~"

Cậu hai ôm eo em, dụi vào tóc Tư, dỗ dành: "Ngoan, ăn cháo cho đỡ bịnh nhe"

Nhật Tư lần này không quậy, em ngoan ngoãn nằm trong lòng cậu, há miệng ăn miếng cháo cậu đút. Trương Ngọc lau miệng cho em, mỗi lần em ăn ngoan cậu liền hôn thưởng lên môi em.

"Tư vậy mới ngoan chứ"

"Ưm..Tư ngoan, cậu hai có thưn Tư hong?"

"Có, cậu thương Tư" - Cậu hai đút xong muỗng cuối cùng liền đem tô cháo bỏ lên bàn. Cậu quay qua ôm hôn em, dịu dàng.

"Tư à, em ngoan thì ráng hết bệnh nhé?"

Nhật Tư gật gật đầu, gò má ửng đỏ do sốt, cậu hai vừa nhìn đã muốn hôn. Trương Ngọc đột nhiên nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng lên đưa che mũi lại. Cậu nhìn Nhật Tư, thấy em đang chăm chú nhìn mình thì hỏi.

"Tư..em..em- mùi của em-"

Nhật Tư ngơ ngác nhìn cậu, em chợt tròn xoe mắt, rướn người lên, ngửi cổ cậu hai: "Ưm..mùi..của cậu~"

Cậu hai bợ mông em lên, một lần nữa hỏi: "Tư à, em có mùi sữa dâu, có biết không?"

Tư nghe cậu hỏi thì lắc đầu, em vốn không biết mình có mùi hương, nên chắc chắn không thể điều khiển chúng để khiến cậu chìm đắm. Cậu hai vỗ vào mông Tư, khiến em nhỏ tròn mắt giật nảy, em rưng rưng lén nhìn cậu.

"Hức- mùi..mùi của cậu, thơm quá..hức- nữa, em muốn nữa.."

Trương Ngọc nhận ra mình cũng có mùi hương, ra là do nó nên Tư mới quấn quýt cậu thế này. Cậu Trương chợt nhận ra, thì ra cậu là A mà thầy Lý nói. Cậu thấy vậy liền đè em xuống giường, hôn lên môi xinh cái chóc rồi buông.

"Nhật Tư à, cậu biết em muốn.. nhưng mà hãy để lần sau nhé, bây giờ mà làm, cậu sẽ khiến em có thai mất- ức-"

Nhật Tư nghe cậu bảo sẽ có thai thì hai mắt sáng rực, em cười xinh, bảo: "Em~ em muốn có em bé với cậu hai~ em bé~"

Trương Ngọc bất lực cười, bây giờ Tư không tỉnh táo nên nói sảng, cậu đành cố điều khiển mùi của mình, trấn áp em.

Nhật Tư giật mình khi mùi cậu ngày càng nhiều, em xoe mắt nhìn cậu, thút thít khóc vì không thể di chuyển dưới làn hương thơm dày đặt. Cậu hai ôm chặt eo nhỏ từ phía sau, áp bụng vào lưng em rồi dịu dàng dỗ dành.

"Tư à, ngủ nhé, ngủ rồi sẽ hết thôi, đến lúc đó cậu sẽ cho em..ngoan.."

"Hức- hức- ưm.."













Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro