Chap 22: Lời hứa giữa thông gia

Trịnh Nhật Tư, năm nay mười sáu. Em là người thương của Trương Ngọc Song Tử, một cậu ấm nhà phú hộ giàu có nhất vùng.

Hôm nay em đi ra chợ mua cá, đột nhiên nhận được một lá thứ tỏ tình từ một chàng trai. Tư lấy làm lạ, tại sao em lại được người ta để ý, mà người ta lại là con trai. Tư cất lá thư vào túi, cúi đầu lễ phép rồi đi mua cá tiếp.

Người con trai kia đơ cứng tại chỗ, lúng túng gãi đầu vì chưa nhận được hồi đáp.

Nhật Tư mua cá xong liền về nhà, trên đường về lại có thêm một chàng nữa tặng hoa. Một cây hoa anh túc xinh xắn, Tư nhìn hoa, cười nhẹ: "Cảm ơn ạ.."

Tư nhận lấy hoa rồi về nhà, làm người kia hiểu lầm là đã đồng ý nên đi khoe khoang.

Tư về nhà rồi đi xuống bếp nấu cơm, vì thế quên béng chuyện được người ta để ý. Tư sợ dao nên chờ má mần cá mới dám nấu canh. Em dọn đồ ăn lên nhà trên, ngoan ngoãn đi từng phòng gõ cửa. Đến phòng cậu hai, em chưa kịp chạm vào cửa thì cậu đã ra ngoài.

Cậu hai thấy Tư thì cười tươi rói, cậu lén lút hôn cái chóc lên má em, ôm lấy eo xinh, hỏi: "Tư à, sao sáng giờ cậu không thấy em đâu hết vậy?"

"Ưm...cậu..cậu hai..-" Nhật Tư ngượng ngùng đẩy vai cậu ra, em bối rối nhìn xung quanh, may sao không có ai qua lại.

Cậu hai dù bị Tư đẩy nhưng vẫn lì lợm bám lấy, cậu chu môi muốn hôn, nhưng lại bị Tư đẩy mặt sang hướng khác. Em từ chối: "Cậu hai..hỏng được đâu..bà với ông thấy đó.."

"Một cái thôi, Tư hun cậu một cái thôi.." - Cậu hai nhõng nhẽo, mếu máo nhìn Tư. Cậu sáng giờ kiếm em dưới bếp, ra đến ruộng vẫn không thấy em đâu, chỉ thấy đám người làm đang khổ sở nhổ cỏ. Cậu hai về nhà lăn lóc trong phòng, chán quá nên đọc sách tận trưa. Cậu nhớ em Tư, rất rất nhớ.

Nhật Tư ngó nghiêng xung quanh, đỏ mặt nhìn cậu rồi đẩy cậu vô trong phòng. Cậu hai biết ý đóng khít cửa lại, đưa môi ra để em hôn lấy: "Moa~"

"Ý~ Tư ngoan quá trời" - Cậu hai khúc khích cười, cậu âu yếm nó, ôm mãi không chịu buông.

Nhật Tư mắc cỡ rúc vào vai cậu hai, em đỏ mặt, níu vai áo cậu, giọng be bé gọi: "Cậu hai ơi.."

Cậu Trương hôn chóc lên má Tư, hỏi: "Hả? Cậu nghe"

"Cậu ra ăn cơm ạ.."

Trương Ngọc xoa xoa má Tư, hôn lên môi xinh: "Ừm, cậu ra ngay"

Nhật Tư ra khỏi cửa thì thấy cô ba đứng chờ sẵn, cô nhìn cả hai, tay để ngay miệng cười khúc khích: "Nè he, nè he"

Nhật Tư bị cô chọc thì mắc cỡ, em mếu máo quay đầu, chui vào lòng cậu hai. Trương Ngọc ôm eo Tư, dùng chân đá em gái mình một cái: "Ê, chọc nó quài cậu quýnh cho một cái bây giờ!"

"Xí! Cậu đá con, con méc má!"

"Đi ăn cơm, méc cái gì mà méc!" - Cậu hai đá cô ba cái nữa, cô phụng phịu, bĩu môi đá vô chân cậu hai một cái rồi chạy cái vèo lên nhà trên.

Cậu hai giơ tay muốn bổ vô đầu cô một cái nhưng cô chạy nhanh quá, cậu làm không kịp. Cậu dời tay ôm eo Tư, vuốt ve, ôm ấp nó: "Tư à, cậu đi ăn nhé?"

Nhật Tư gật đầu, em muốn rời đi, nhưng đẩy mãi vẫn không thoát ra được. Em ngơ ngác ngước nhìn cậu hai, thấy cậu cười thì đỏ mặt: "Em..em hỏng hun cậu nữa đâu.."

"Ơ, cậu đã bảo em gì đâu?" - Cậu hai khúc khích cười, bảo cô ba đừng chọc Tư, thế mà bây giờ lại đi chọc người ta.

Nhật Tư quê xệ, em mếu máo đẩy vai cậu, rưng rưng khi bị trêu ghẹo: "Hức- hức-"

Cậu hai bật cười ôm chặt lấy Tư, dỗ dành người thương đang mắc cỡ khóc lóc: "Thôi mà, cậu xin lỗi mà~"

Bà Trương ở nhà trên thấy cậu hai lâu quá không lên, bà sợ đồ ăn nguội liền đi kiếm: "Trương Ngọc Song Tử, cậu có lên nhà ăn cơm không!"

Chưa thấy mặt đâu đã nghe thấy tiếng của bà. Nhật Tư lẫn cậu hai giật điếng người, em hoảng sợ ngước nhìn cậu hai, cậu tranh thủ hôn má em cái chụt, sau đó chạy lên nhà trên kẻo má lại giận.

Nhật Tư ngại ngùng che má, em đỏ mặt chạy về phía bếp, trong lòng thầm nghĩ: "Cậu..cậu hai kì cục quá iii..!"

Cậu hai lên nhà trên đúng ngay lúc bà Trương đang bực mình, bà trừng mắt nhìn cậu hai, chỉ xuống ghế, bảo: "Cậu định cho cả nhà cậu chết đói hết hả!"

Ông Trương nhướng mày bảo cậu hai ngồi xuống, cậu bất lực hình như má cậu lại bị mấy bà bạn ở làng bên trêu chọc nữa rồi.

Cậu hai động đũa, cười hỏi: "Má lại bị mấy dì trêu cái gì nữa? Con đang nói chuyện, má làm như động đất làm con chạy té khói luôn đấy!"

Bà Trương liếc cậu, gắp miếng thịt bỏ vô miệng, nuốt ực rồi chỉa đũa vô mặt cậu: "Mấy bả có cháu hết rồi, có mình tui là chưa có thôi..!"

Cậu hai lắc đầu ngao ngán, cậu mới ra lính chưa đầy một năm, chỉ mới hai mươi hai mà má đã muốn có cháu rồi. Cậu hai cười nhẹ, hỏi: "Là má muốn có cháu, đúng không?"

"Đúng rồi, đúng rồi! Cậu mau mau đẻ cho tui một đứa cháu đi..!"

Cậu hai bật cười: "Con làm sao đẻ được??"

"Tui không biết..! Ê, hay là cậu không thích con gái hả cậu hai??"

Cậu hai đang ăn thì sặc sụa, cậu hoảng loạn nhìn cả nhà: "Khụ! Khụ! M..má nói gì vậy??"

Bà Trương liếc mắt nhìn cậu, thở dài: "Hầy, cậu thích con trai thì nói tui, đừng để tui hy vọng nghen.."

Ông Trương ăn xong chén cơm, bỏ đũa xuống, nói: "Cậu làm sao?"

"Thì..thì không có thích con gái..." - Cậu hai ấp úng, hai mắt liếc lên liếc xuống xem phản ứng của cả nhà.

Cô ba nhìn phản ứng của ba má, không khỏi thở dài. Không khí đang dần chùn xuống, cậu hai không muốn nói nữa, đành bỏ dở bữa cơm rồi đi về phòng.

Nhật Tư được má kêu đem đồ ăn lên nhà trên, cùng lúc đó thấy cậu hai đi xuống. Em tiến về phía cậu, thấy gương mặt sầu buồn ấy thì lo lắng hỏi: "Cậu ơi..?"

Cậu hai nhìn em, lắc đầu, cậu vuốt nhẹ tóc em, bảo: "Không sao, em một lát vô phòng cậu nhé?"

Nhật Tư gật đầu, em nhìn theo bóng lưng cậu, lo lắng bậm môi. Em đem đồ ăn lên nhà trên, thấy mọi người im re thì tò mò. Em nghe lời cậu đi đến phòng, hé cửa ra: "Cậu hai.."

Cậu hai đang đọc sách trên giường, thấy em thì cười nhẹ, đứng dậy kéo em vào trong rồi khoá cửa. Cậu đặt em xuống giường, hôn lên má em hai cái, mỗi bên một cái rồi ôm chặt vào lòng.

Nhật Tư thấy hôm nay cậu hai hơi lạ, cậu luôn luôn mở lời trước, đôi khi còn trêu ghẹo em. Thế mà bây giờ lạ im ru, nhớ lại chuyện trên nhà trên, em ôm chặt cậu, hỏi: "Cậu hai ơi..có chiện dì sao cậu?"

Trương Ngọc lắc đầu, bảo: "Không có gì đâu, em đừng lo.."

Cậu hai nói thế, nhưng gương mặt cậu lại phản bác lại. Cậu buồn bã trông thấy, Tư lo lắng cho cậu lắm. Em ôm cậu, gục đầu ngã nằm xuống vai rộng của người kia. Giọng em nhỏ nhẹ: "Cậu ơi, cậu buồn ạ?"

Cậu hai biết không giấu được em liền cười khổ: "Má cậu..biết cậu thích con trai rồi.."

Nhật Tư xoe mắt: "Cậu..cậu thích..con trai ạ?"

"Ừm..cậu thích con trai, sao em hỏi vậy?"

"Ưm..thế..thế thì phải lấy dợ..đ..đúng hong ạ?"

Cậu hai bật cười, vuốt má em, bảo: "Không phải, không phải. Ý là cậu thích em, thích con trai, không phải em bé!"

Nhật Tư ồ lên, cười nhẹ: "Cậu hai, cậu cười đẹp lắm, đừng buồn nữa"

Cậu hai cười phì, rúc vào ngực em Tư, hít sâu một hơi. Nhật Tư biết ý liền vòng tay qua lưng cậu, em để cậu nằm lên đùi mình, vỗ về: "Cậu ơi, đừng khóc mà..cậu khóc..là em khóc theo đó.."

"Cậu không có khóc mà~" - Cậu hai bất lực phì cười, chỉ định ôm em một chút, vậy mà ngốc xinh cứ nghĩ cậu khóc nên dỗ quài.

Cậu Trương bế xốc Tư lên, hôn chóc chóc vào má mềm: "Tư à, má cậu đòi có cháu-"

Nhật Tư giật mình, em xoe mắt nhìn cậu, mím môi: "Nhưng..nhưng mà cậu bảo..cậu bảo chỉ yêu một mình em thôi mà..hức- cậu..cậu định cưới dợ ạ? Cậu..hức- cậu nói dóc..hức- cậu lừa em..huhu..."

Cậu hai cuống cuồng ôm lấy em, bảo: "Không phải, không phải! Cậu muốn có con với em Tư à, không phải ai khác hết!"

Nhật Tư ôm mặt khóc, em nức nở: "Nhưng mà..nhưng mà em là con trai mà..hức- em..em hong sinh được con cho cậu..oa~"

Trương Ngọc hôn nhẹ lên môi xinh đang mếu, cậu dịu dàng bảo: "Tư à, thầy Lý có nói em có thể sinh con..em tin cậu đi, em có thể..!"

Nhật Tư lắc đầu, em nức nở: "Hức- má em bảo em hong sinh em bé được...hức-"

"Tư à, má em có nói, hun nhau là có em bé, phải không?"

Tư gật đầu. Cậu hai nói tiếp: "Cậu hun em nhiều như thế, chuyện có em bé sớm muộn gì cũng có thôi. Em ngoan, tin cậu lần này, nhé?"

Nhật Tư thút thít, sau một lúc thì gật đầu đồng ý. Em câu cổ cậu hai, xụt xùi bảo: "Cậu ơi..hức- em bé..có em bé..đau lắm..đúng hong?"

"..đúng vậy..."

"Hức- em sợ..hức-"

"Ngoan.."

Rầm rầm!- "Trương Ngọc! Con nói thế là sao? Nhật Tư- Nhật Tư mang thai được á!?"

Bà Trương không biết từ lúc nào đã ở ngoài cửa, bà đập cửa inh ỏi, khiến Nhật Tư giật mình rút vào lòng cậu. Em như muốn trốn tránh, cơ thể bé nhỏ ngồi gọn trong lòng cậu hai.

Cô ba lấy chìa khoá đem tới, bà Trương đi vào, vui sướng nhìn Nhật Tư: "Thật sao? Tư có thể mang thai sao??"

Cậu hai ôm chặt em trong lòng, sợ má mình sẽ làm hại em. Nhưng không, cậu trông thấy bà rất vui, còn nhảy cẳng lên vui sướng: "Trời đất! Má không ngờ có ngày này!"

Trương Ngọc hoang mang, bà Trương bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Thật ra hồi mới mang thai con má đã được dì Lan cứu từ sông lên..lúc đó má và dì ấy đã hứa hẹn với nhau..sau khi sinh đứa con đầu lòng sẽ cho cả hai kết hôn. Má vì không muốn lạc mất dì ấy nên đã ngỏ lời kiu bả đến làm ở nhà mình. Sau khi sinh Nhật Tư, biết là con trai má có hơi thất vọng, bà ấy chỉ cười rồi bảo với má là cả hai không có duyên, thôi thì để sau. Sau khi má sinh Trương Huỳnh, má vui vì có thể làm thông gia với dì Lan. Nhưng bà ấy lại không dám dòm ngó nhà mình, bảo bản thân không xứng. Má tiếc hùi hụi khi con bảo thích con trai, vì tưởng con đã có người thương ở bên ngoài..không ngờ con và Tư..ối! Má vui chết đi được! Còn biết tin Tư nó có thể mang thai nữa..!"

Cậu hai chưa bắt kịp lời bà nói, nhưng biết bà chấp nhận Tư cậu vui lắm: "Vậy..vậy là má.."

"Ừ! Má khoái thằng Tư muốn chết! Con lo mà ... với nó để có cháu cho má nghe!

Cậu Trương đỏ mặt cười khúc khích, Tư ngơ ngác nhìn cậu: "Em..em hỏng hỉu.."

"Là em sẽ có em bé với cậu, sẽ làm chuyện người lớn với cậu..mỗi~ngày~"

Nhật Tư hoang mang nhìn cậu hai, em mắc cỡ đỏ mặt, đẩy vai cậu ra: "Hức- ..ơ..ơ..??"

Bà Trương cười phá lên, đánh vào vai cậu hai cái bốp: "Đừng có ghẹo thằng bé! Từ từ thôi!"

Bà nói xong liền đá chân sáo đi ra ngoài, bà còn tranh thủ khoá cửa rồi cười hí hí chạy đi.

Nhật Tư hoảng sợ, em bị cậu hai đè nằm xuống giường, cười gian xảo: "Em à~ chúng ta sinh em bé đi~"

"Hớ..! Hớ..!?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro