Chap 24: Con nít của cậu hai

Ngày hôm nay là Tết Nguyên Đán, cậu hai Trương tiếp đãi bạn bè đến chơi, cậu muốn giới thiệu em với mọi người nhưng em lại mắc cỡ, không muốn ra ngoài.

"Ưm..em..em hong muốn.." - Tư nũng nịu rúc vào vai cậu, lắc đầu.

Cậu Trương chiều em, hôn lên má cái chóc: "Vậy cậu không nói"

Nhật Tư đi xuống bếp làm tiếp má, vì có nhiều khách nên dưới bếp bận lắm, ai cũng túi bụi, bù đầu bù cổ hết trơn. Nhật Tư đến thì được dì Tươi đưa cho một mâm nhỏ, dì dặn dò: "Con đem lên bàn của bạn cậu hai nhé Tư, dì còn nhiều việc, cảm ơn con!"

Tư ngơ ngác cầm lấy mâm cơm, nghe lời đem lên trên nhà. Em lúng túng không biết để ở đâu thì Bá Kiên, bạn của cậu hai giơ tay lên kêu em lại: "Bên đây!"

Nhật Tư giật mình, em luống cuống đi đến đấy, để mâm xuống rồi vội vàng chạy vào trong bếp. Đi chưa được ba bước đã bị Bá Kiên kéo lại: "Chưa gì mà vội đi đâu thế?"

Nhật Tư giật mình, em bối rối, muốn giật tay lại nhưng sợ cậu hai giận. Dù gì cậu Kiên cũng là bạn của cậu hai.

"Dạ..dạ con xuống bếp nấu đồ..con..con.." - Tư cố gắng gỡ tay cậu Kiên ra, nhưng cậu cứ nắm chặt mãi.

Bá Kiên kéo Tư lại, hỏi: "Em nhóc này là ai đây? Sao dễ thương thế này"

Mấy cô mấy cậu ở bàn cười khúc khích, bảo: "Đừng có trêu ẻm, khóc bây giờ đó!"

Bá Kiên vuốt tay Tư làm em bối rối, em vội gỡ tay cậu ra, lùi lại mấy bước. Em mếu máo tìm kiếm cậu hai, thấy cậu ở tít đằng xa em thấy mình không ổn rồi.

"Con..hức- con.." - Tư rụt rè, mếu máo nhìn về phía Bá Kiên.

Cậu Kiên thấy em khóc thì càng thích hơn, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh, cậu càng nhìn càng thích. Cậu Kiên đứng dậy, tiến đến ôm lấy eo của Tư: "Không cần sợ, cậu có làm gì đâu?"

Nhật Tư giật mình né tránh, sợ đến mức nước mắt tuông rơi. Cậu hai ở đằng xa nhìn thấy, nhíu mày rồi nói to: "Bá Kiên! Bỏ cái tay mày ra!"

Nhật Tư nghe được tiếng cậu thì quay sang, cậu hai tiến đến chỗ em, chèn tay vào eo nhỏ ôm cái một: "Ngoan, không khóc.."

"Hức- hức-.." - Tư theo thói quen gục mặt vào vai cậu, tu tu khóc.

Trương Ngọc vuốt lưng nhỏ của Tư, dỗ dành: "Ngoan, em không khóc nào.."

"Ưm..cậu hai..hức- hức-" - Nhật Tư run run ngóc đầu lên, em dụi vào miệng cậu, nhõng nhẽo.

Trương Ngọc nhìn lên Bá Kiên, nhíu mày hỏi: "Mày làm gì người của tao vậy?"

Bá Kiên nhướng mày, hỏi: "Tao có làm gì đâu?"

"Không làm gì sao Nhật Tư nó khóc thế này?"

Cậu Kiên gãi đầu lúng túng, bảo: "Thì tao thấy em nó xinh, định trêu một chút.."

Nhật Tư rụt rè quay đầu ra, xụt xùi lau nước mắt. Cậu hai xoa nhẹ đầu em, nhìn lên bạn mình: "Tết nhất mà bày trò, nó khóc khó dỗ lắm biết không?"

Mấy người trong bàn nhìn ra, ồ lên hỏi: "Ủa, người làm khóc mắc gì cậu dỗ?"

Cậu Trương liếc qua, bảo: "Tao thích dỗ đấy, lo ăn đi"

"Xí!"

Kiên nhìn Nhật Tư, thấy em uất ức khóc thì giọng dịu lại: "Thôi, tao xin lỗi. Xin lỗi em nhé!"

Cậu hai vỗ lưng em, thì thầm: "Em tha cho nó nhé, nó không có ý gì đâu"

Tư ngơ ngác nhìn cậu hai, sau đó gật đầu: "Dạ.."

"Giỏi, bây giờ cậu đi qua chỗ ba với má, em vô bếp đúng không?"

Tư gật đầu. Cậu hai cười nhẹ, bảo: "Vậy em đi đi, xíu cậu xuống tìm em"

"Dạ..em bít òi.."

Cậu hai đẩy Bá Kiên ngồi xuống ghế, thì thầm: "Mày lạng quạng tao quýnh chết không chừng đấy.."

"Bạn bè, đụng có xíu cũng căng nữa!"

"Ha! Ăn đi, Tư nó tha mày rồi"

"Nhớ mặt bạn mày nha"

"Ừ, nhớ rất rõ luôn"

Cậu hai đứng dậy đi tới chỗ ông bà Trương, đột nhiên cổ tay áo bị níu lại, cậu quay qua, thấy Nhật Tư vẫn chưa đi thì hỏi: "Em sao thế?"

Nhật Tư nhìn cậu, hai má hơi đỏ lên, em mấp máy môi, nhỏ giọng bảo: "Cậu..cậu..hun em..đi ạ.."

Cậu Trương nghe xong liền cứng đờ người, mặt cậu tối sầm, kéo tay em Tư đi về phía góc nhà tối không ai nhìn thấy. Nhật Tư giật mình bị cậu ép vào tường, em mắc cỡ quay mặt đi nhưng lại bị cậu nắm cằm kéo lại.

Miệng lưỡi cả hai hoà làm một, tiếng mút chùn chụt đầy sảng khoái vang lên. Nước bọt cả hai dung hoà, thoáng một chút vang lên mấy âm thanh chóc chóc. Nhật Tư giật mình, em hổn hển đẩy vai cậu ra, nhưng sức lực bị cậu hút kiệt, chỉ biết đứng yên để cậu nâng đỡ hôn môi.

"Ưm..ngh..cậu hai..ưm..mm~" - Tư loạng choạng ngã xuống, cậu hai ôm hai cái eo be bé, dùng đùi mình áp vô giữa hai đùi Tư, nâng cả người bé con lên.

"Nhật Tư, nhỏ giọng lại~" - Cậu hai kêu em nhỏ giọng, thế mà lại hôn mạnh làm mấy tiếng chóc chóc vang to cả góc nhà.

"Ưm..h-hư-..naa~" - Tư nó mắc cỡ muốn chết, chỉ muốn hôn một chút vậy mà lại khiến cậu thành ra như này.

Cậu Trương xoa nhẹ eo thon, luồn tay vào trong nắn bóp vú Tư. Tư giật mình tròn xoe mắt, em đẩy vai cậu ra, mếu máo bảo: "Hức- hỏng được đâu..hức- bà..bà với ông đang đợi cậu ở ngoải..hức-"

Cậu hai Trương tiếc nuối, nhìn ngắm em một chút sau đó hôn cái chóc lên má mềm: "Tối nay cho cậu nhé? Tư chịu nhé?"

Nhật Tư ngại ngùng, muốn cậu đi em chỉ còn cách gật đầu ngoan ngoãn. Cậu hai ôm Tư một cái trước khi ra ngoài, cậu gỡ vòng tay ra, đeo vào tay cho Tư: "Tư à, em giữ vòng giúp cậu nhé"

Nhật Tư ngoan ngoãn gật đầu, em chúm chím nhìn cái vòng cậu đưa, cười xinh: "Dạ~"

"Giỏi, em xuống bếp đi, xíu cậu xuống tìm em. Nhé?"

Tư ngoan ngoãn gật đầu, em vẫy tay với cậu. Cậu hai cười nhẹ, nhìn mặt là biết không muốn rời xa Tư, nhưng cậu phải ra ngoài tiếp khách, nếu không sẽ bị má mắng.

Sau khi cậu đi Tư ngoan ngoãn đi xuống bếp, em đang nấu dở nồi bánh tét, cũng may vừa kịp lúc.

Dì Tươi thấy Tư xuống bếp thì hỏi: "Tư à, con làm gì trên đó nãy giờ mà lâu dị?"

Nhật Tư đang ngồi đút củi, nghe dì Tươi hỏi thì ngoan ngoãn trả lời: "Dạ..dạ con ở trển dới cậu hai.."

"Dị hả, à mà má con có đổ nước vô nồi bánh của con rồi, con đừng có đổ nữa nhe!"

"Dạ.."

Nhật Tư ngồi ở đó một lúc thì ngủ gật. Vì ông bà bảo có khách nên Tư phải thức sớm giúp má chuẩn bị đồ ăn, mồi nhậu các thứ, còn phải canh nồi bánh tét. Tư thức sớm dữ lắm, cậu hai muốn ôm ngủ một chút cũng không được.

Tư dậy sớm nên buồn ngủ dữ lắm, ngủ gà ngủ gật, đến cái lúc Trương Ngọc xuống tìm em vẫn đang ngồi ôm gối ngủ. Cậu hai nâng má em, cười khúc khích khi mặt em nhỏ lấm lem nhọ than. Cậu ôm em lên phòng, trước khi đi có bảo với má Tư.

"Dì Lan trông nồi giúp tui nhé, tui đưa Tư đi ngủ"

Má Tư nghe bà Trương nói vụ hai đứa nhỏ rồi, chuyện cậu hai với Tư bà cũng chẳng lạ nữa. Bà ngồi canh bánh tét, rảnh rang thì đi luộc bắp.

Cậu Trương ẫm em Tư đặt lên giường, hôn nhẹ lên bàn tay lấm lem nhọ nồi. Cậu cười: "Tư à, sao lúc nào em cũng dễ thương hết vậy? Hửm?"

Cậu hai lấy nước lau mặt cho Tư, lau xong liền ôm vào lòng quấn quýt: "Tư xinh của cậu à~"

"Ưm...h-hưn.." - Tư giật mình lăn người, nằm trọn trong lòng cậu hai.

Cậu hai ôm Tư vào lòng, hôn lên má chóc chóc: "Dễ thương quá~"

Đến giờ nhậu mà chưa thấy Trương Ngọc Song Tử đâu mấy cô cậu ở ngoài phát chán rồi. Nhật Đăng khoái mấy vụ nhậu nhẹt lắm, mà Song Tử nó giỏi mấy mảng này, thế mà không chịu ra. Cậu Đăng bực bội, không đợi nữa, cậu kéo quân đi kiếm.

Cậu hỏi bà Trương thì biết được phòng cậu hai, Nhật Đăng gõ cửa ầm ầm, gọi người bên trong: "Song Tử! Ra đây lẹ, tới giờ nhậu rồi..!"

Tư bị tiếng ồn đánh thức, tưởng có người gọi liền mơ màng bước ra mở cửa. Cái mặt mớ ngủ còn chưa tỉnh, em ngơ ngẩn đứng trước mặt các cô cậu làm mấy cậu mợ kia tròn mắt ngạc nhiên.

"Ủa, ủa, nhóc này hình như-"

"Ê, ê nha!"

Nhật Đăng sốc nặng, há hốc mồm nhìn vào bên trong, thấy cậu hai đang nằm trên giường, nhìn Tư cậu Đăng càng thêm chắc chắn: "Cái..cái quái.."

Nhật Tư ngơ một hồi thì sực tỉnh, em ngơ ngác nhìn mọi người, đột nhiên hiểu chuyện liền hoảng hốt đóng cửa cái rầm.

"Ơ..ơ..ơ.." - Tư vẫn chưa hết sốc, em hé cửa ngó ra, vẫn thấy mọi người đứng đó thì hoảng loạn đóng rầm cửa cái nữa.

Cậu hai tỉnh dậy do tiếng đóng cửa, cậu nhìn Tư, thấy em đang nức nở bên cạnh thì bật dậy: "Tư à? Em sao vậy? Sao lại khóc??"

Nhật Tư mếu máo ôm cậu, thút thít bảo: "Em..em lỡ..em lỡ òi..huhu.."

"Lỡ? Em nói vậy là sao?"

"Hức- bạn..bạn của cậu..hức- ở ngoài cửa..em..em lỡ mở cửa mất tiu òi..huhu.."

Cậu Trương cười nhẹ, ôm má em: "Không sao, không sao. Tụi nó không trêu em đâu, có trêu thì cậu sẽ đuổi tụi nó về ngay. Ngoan, ra ngoài với cậu nhé?"

Tư câu cổ cậu hai, gật đầu hai cái: "Dạ.."

Cậu hai ôm eo Tư dắt ra ngoài, Nhật Tư còn hơi nhát, cứ rút thân vào lòng cậu. Cậu hai dắt Tư đến bàn của mọi người, bảo: "Sao rồi, nhậu rồi đó hả?"

Nhật Đăng đã uống được mấy ly, cậu nhìn lên Trương Ngọc, cười một cái, tay chỉ trỏ: "Mày hen! Mày giấu..ức- mày giấu bé này ở trong phòng..ức- mẹ nó! Hèn gì thấy sai sai, có thằng chủ nào mà ôm eo người làm, dỗ dành người làm không cơ chứ?..ực!"

"Mày say rồi kìa Đăng" - Cậu hai cười nhoẻn miệng.

"Má! Có say đâu? Nhiêu đây nhằm nhò gì? Hả!"

Nhật Tư giật mình, em níu áo cậu, rụt rè xoay người ôm cậu. Bá Kiên thấy Tư như thế thì hỏi: "Ầy..vậy ẻm nhiêu tuổi rồi?"

"Mười sáu" - Cậu hai ẫm em lên vai, trả lời nhanh chóng.

Bá Kiên ngạc nhiên, lắp bắp: "Còn nhỏ thế mà mày bắt về rồi á!?"

"Mười sáu mà nhỏ gì nữa hả mạy?" - Cô Nam gõ vô đầu Kiên cái bốc, bảo.

Cậu Kiên ôm đầu, nói: "Ơ, thằng Song Tử hai mươi hai, nhỏ mới có mười sáu, không nhỏ thì là gì?"

Tư nằm lên đầu cậu hai, dụi dụi mấy cái. Mấy người bạn thấy thế thì càng ngạc nhiên hơn, chỉ trỏ: "Ấy ấy, nhìn kìa! Nhật Tư chạm vào đầu nó kìa!?"

Trương Ngọc nhíu mày, hỏi: "Thì có sao? Mắc gì nhốn nhào vậy?"

Nhật Đăng tỉnh rượu được một chút, nói to: "Mày! Lúc đi lính có cho ai chạm vào cái đầu mày đâu? Từ nhỏ tới lớn, chơi chung biết bao nhiêu năm, đụng cái là gào, đụng cái là rú, cảnh này hiếm dữ lắm á!"

"Làm quá không.." - Cậu hai đỡ em ngồi xuống ghế, dịu dàng lau má cho em.

"Tư ngồi ăn với cậu nhé, ăn gì kêu cậu"

Tư gật gật đầu, lúng túng không dám nhìn lên trên. Tư ngồi cạnh cô Nam, được cô hỏi thăm: "Con là Nhật Tư hả?"

Tư nghe cô hỏi thì gật đầu, em ngập ngừng: "D..dạ.."

"Ầy, ngoan quá hen" - Cô Nam cười tít mắt.

Hai cái má xinh xinh ửng hồng trông yêu biết bao, Nhật Đăng ngồi đối diện, chống tay lên cắm, cười: "Trông xinh thế này, hèn gì mày bắt về hen Song Tử "

Cậu hai nhún vai, cười nhẹ: "Dễ thương mà, đúng không?"

Cả bàn cười phá lên, gật đầu: "Dễ thương, dễ thương lắm!"

Nhật Tư được khen thì mắc cỡ muốn chết, em quay vào lòng cậu, che mặt đi không cho ai thấy. Cậu hai cười chiều chuộng, hôn lên đỉnh đầu em cái chóc: "Thôi, đừng chọc nữa cho ẻm ăn cái coi"

Nhật Tư được cậu gắp đầu ăn cho thì ngơ ngác, em nhìn vào chén, rồi nhìn cậu: "Ưm.."

Cậu Trương nhìn Tư, chợt nhận ra trên bàn chỉ toàn là đũa. Cậu thấy thế thì vội đi lấy muỗng cho em: "Đây, muỗng của em"

"Dạ~"

Có muỗng Tư bắt đầu ăn, hai má phúng phính căng ra, nhòm nhoàm ăn như con chuột nhỏ. Cậu hai lúc nào cũng để ý em, miệng có dính một xíu cũng lấy khăn tay lau cho sạch mới thôi.

Tư ăn một ít thì no, Nhật Đăng thấy thế thì hỏi: "Ủa, sao ăn ít thế?"

Trương Ngọc xua tay, bảo: "Con nít mà, không ăn nhiều được."

Tư nghe cậu bảo mình là con nít thì rưng rưng: "Em..em hỏng phải con nít mà.."

"Ô, không phải con nít thì không được uống sữa dâu đâu nhé"

"Ơ..ơ.."

"Sao nào? Nhật Tư của cậu có phải con ít không? Hửm?"

Nhật Tư phụng phịu, phồng má bướng bỉnh. Em ngước nhìn cậu, giọng be bé: "D..dạ phải.."

Cậu hai cười nhẹ, mặc kệ nơi đông người hôn lên má em cái chóc: "A~ con nít của cậu~"

Tư mắc cỡ đỏ mặt, em dùng tay đẩy má cậu qua hướng khác, mếu máo: "C..cậu đừng màa..m..mắc cỡ nhắmm!"





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro