Chap 30: Cậu chẳng thương Tư

Nhật Tư đã mang thai được ba tuần, các triệu chứng ốm nghén dần rõ ràng hơn. Không như tuần đầu tiên, Nhật Tư rõ ràng mệt mỏi hơn, nghén ngày một nhiều, khứu giác em rất nhạy, chỉ cần ngửi một chút là biết cậu hai giấu sữa dâu ở đâu liền.

Tư ngồi trong phòng đợi cậu dìa, dựa trên chiếc ghế mềm cậu hai mới mua cho, vui vẻ xoa chiếc bụng nhỏ của mình, cười vui vẻ.

"Con..của mình dí cậu hai.." - Nhật Tư dịu dàng xoa chiếc bụng bé xinh. Em cười dịu dàng, mong cho con lớn lên thật khoẻ mạnh.

Cậu hai vừa đi công chiện dìa, vừa dìa tới đã gấp gáp chạy vào phòng, không thèm thưa ba thưa má.

"Tư ơi?" - Cậu hai mở cửa ngó vào trong.

"A..cậu hai!" - Nhật Tư đang ngồi trên ghế dựa, thấy cậu dìa liền xoe mắt mừng rỡ.

Cậu hai không đợi em, liền chạy nhanh tới ẫm Tư lên, hôn nhẹ vào bụng nhỏ: "Hai mẹ con ở nhà chơi vui không? Có nhớ cậu không?"

Nhật Tư câu cổ cậu, em ngại ngùng, gật đầu bảo: "Dạ..dạ nhớ.."

Trương Ngọc hôn lên môi em chóc chóc, cậu cởi nón ra để một bên, lặp tức ẫm em đặt lên giường. Cậu chèn gối mềm sau lưng Tư, để em dựa vào bức tường phía sau cho đỡ mỏi.

Nhật Tư ngoan ngoãn dựa vào tường, em vuốt nhẹ má cậu, chúm chím cười. Cậu hai cọ má mình vào bàn tay mềm mịn của em, cười hỏi: "Tư sao đấy? Hôm nay lạ lắm nhé"

Nhật Tư dùng tay xoa bụng, em ngượng ngùng nhìn lên cậu, hai vành tai đỏ tía lên trông e thẹn làm sao. Cậu hai si mê nhìn em, em trông vừa dễ thương, vừa dịu dàng.

Nhật Tư xoe đôi mắt to tròn nhìn cậu, em rướn người hôn dịu má cậu hai: "Em..em dí con..nhớ cậu hai lắm..."

Trương Ngọc cảm thán a một tiếng nhẹ đầy dịu dàng, cậu ôm Tư, hun má xinh: "A~ hai mẹ con nhớ cậu lắm hả? Dễ thương quá đi mất.."

Nhật Tư ôm cậu cười nhẹ, em xinh đẹp đến mức cậu hai chỉ muốn ngắm nhìn thật lâu, thật lâu và mãi mãi.

"Tư à, em ăn trưa chưa? Không được nhịn nhé, con cũng phải ăn" - Cậu xoa bụng em, bảo.

Nhật Tư gật đầu, em bảo: "Em..em đợi cậu.."

Cậu hai nhìn lên đồng hồ, thấy đã gần mười giờ, sợ Tư với con đói liền gấp gáp dắt em xuống bếp. Cậu hai kêu dì Tươi đem hết cá ra chỗ khác rồi mới dắt Tư xuống.

Trong cái nhà này chỉ có gia đình cậu hai với má Tư biết Tư có em bé, nên chuyện cậu hai kêu đem dẹp cá làm dì Tươi hơi tò mò.

Nhật Tư được cậu hai nắm tay đi xuống bếp, trong lúc cậu lấy đồ ăn em đã nhanh tay chộp lấy trái xoài non đang lăn trên dạc.

Cậu Trương quay lại thấy em gặm xoài chưa gọt vỏ thì bất lực cười, cậu giật lấy trái xoài, nhướng mày hỏi: "Ha- em thèm đến vậy sao? Hả Nhật Tư?"

Em Tư nhón chân muốn lấy lại nhưng cậu mãi không cho, em mếu máo: "Ưm..hức- em..em muốn ăn..hức-"

"Ăn ngoan rồi xíu cậu gọt cho em ăn" - Cậu hai vuốt má em, nắm tay rồi dắt Tư lên phòng.

Lên đến phòng cậu hai ngỡ ngàng, Nhật Tư không biết lấy đâu ra thêm một trái xoài khác, còn gặm cắn vang lên mấy tiếng nhăm nhăm. Cậu hai chỉ biết cười, hèn gì em không đòi cũng không nũng nịu.

"Tư à, em ăn cơm xong cậu gọt cho em, em đừng cạp vỏ như vậy" - Cậu hai tiến tới định lấy xoài của em.

Nhưng Tư giật mình, em ôm vào lòng, co người lại lắc đầu lia lịa: "Hỏng..hỏng chịu..cậu..cậu đừng lấy của em..."

Trương Ngọc bỏ tô cơm lên bàn, cậu luồn tay ẫm em lên như ẫm công chúa. Nhật Tư giật mình, theo phản xạ nhanh chóng câu cổ cậu để không bị ngã. Cậu hai đặt Tư lên giường, hôn cái chóc lên má em.

"Rồi rồi, cậu không lấy. Em ngoan ăn cơm xong cậu gọt cho nhé, đừng cạp vỏ, dơ lắm." - Cậu hai vuốt mi mắt xinh, hạ người thơm lên má Tư một cái.

Nhật Tư mắc cỡ, em gật đầu ngoan ngoãn: "Dạ.."

Nhật Tư bị cậu chiều riết quen, bây giờ cậu không đút em liền nhõng nhẽo. Trương Ngọc quýnh nhẹ mông em, lần này phải để em tự ăn, cậu đi công chiện mà em cứ đợi cậu dìa mới chịu ăn, cậu không thể để em đói được.

"Ngoan, Tư ăn ngoan nào" - Cậu hai cho em ngồi trong lòng mình, cậu xoa đầu em, hối thúc.

Nhật Tư mếu máo lắc đầu, cậu hai chẳng đút em, em hỏng chịu.

Cậu Trương thở dài, nếu bây giờ không đút em ăn, thì em sẽ đói, con trong bụng cũng sẽ chẳng có dinh dưỡng để lớn lên. Nhưng nếu đút em, em lại quen mà không chịu ăn, cứ mãi đợi cậu dìa đút cho. Thế càng không được.

Trương Ngọc nhéo má bánh bao, giọng có chút chất vấn: "Nhật Tư, em không ăn lấy đâu ra dinh dưỡng nuôi con? Tư à, em lì lắm nhé.."

Nhật Tư giật mình ngước nhìn cậu, đôi mắt to tròn ấy đọng nước, lệ em rơi xuống má, nức nở rời khỏi người cậu.

Em Tư đẩy vai cậu ra khi cậu sáp lại gần, em tự mình múc một muỗng cơm, vừa khóc vừa ăn không cần cậu.

Trương Ngọc đau lòng, cậu xoa má em, nhưng bị em hất ra không thương tiếc. Nhật Tư có em bé nên cảm xúc thất thường, cậu hai lúng túng không biết dỗ làm sao. Nhìn em vừa ăn vừa khóc cậu xót, chịu sao nổi bây giờ.

Nhật Tư ăn một ít thì không ăn nữa, cậu hai nhìn tô cơm, thấy vẫn còn nhiều thì thở dài. Nhật Tư từ khi có em bé ăn rất nhiều, có vẻ là do cơ thể cung cấp dinh dưỡng cho bào thai. Nhưng bây giờ em ăn ít như thế, chỉ một hai muỗng đã buông cậu làm sao bình tĩnh được.

"Tư à, em ăn một chút nữa nhé?"

Tư lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống nệm. Em luồn chân xuống giường, mang dép vào rồi đi ra ngoài. Cậu hai đi theo em, nhưng Tư cứ đi vòng vòng, không chịu ngồi yên một chỗ.

Bà Trương thấy hai người nối đuôi nhau đi vòng vòng nhà thì khó hiểu: "Hai đứa làm gì đấy??"

Nhật Tư nghe tiếng má liền đi tới chỗ bà, em xụt xùi lau nước mắt, mếu máo bảo: "Hức- hức- má ơi..cậu hai..cậu hai hỏng thương Tư nữa..hức- oa..-"

Cậu Trương vội chạy tới, thấy má hoang mang thì đưa tay lên môi suỵt một cái: "Em muốn con đút cơm..nhưng mà làm thế thì mai mốt em không chịu ăn, cứ đợi con dìa..dị không tốt chút nào.."

Má hai hiểu cậu, liền ôm Tư, dịu dàng vuốt lưng em: "Tư à, Song Tử thương con mà, sao lại không thương được?"

Em thút thít: "Cậu..cậu hỏng đút Tư..hic..cậu..cậu mắng Tư.."

Bà Trương nghe đến đoạn cậu mắng thì trừng mắt nhìn cậu hai, cậu ôm em vào lòng, dịu dàng bảo: "Cậu đâu có mắng Tư?"

Nhật Tư xoay người lại ngó nhìn cậu hai, em mếu máo: "Cậu..cậu bảo em lì..bảo..bảo em hỏng ngoan.."

"Nhật Tư à, em nghe cậu nói nhé?" - Cậu hai thơm lên má em, cụng trán.

"Hức- hức- ưm.." - Tư gật đầu hai cái, thút thít để cậu hai dùng tay lau nước mắt cho em.

Trương Ngọc vuốt lưng nhỏ, bảo: "Tư à, cậu hổm rài có nhiều công chiện, nên không thể dìa nhà sớm. Nhật Tư có em bé, phải ăn uống đầy đủ để nuôi con. Tư cứ đợi cậu dìa để đút ăn, thì sẽ rất rất lâu mới có thể ăn cơm. Như vậy thì con sẽ làm sao? Con đói, con khóc thì sao? Cậu biết Tư ngoan, Tư hiểu lời cậu, phải không nào?"

Nhật Tư vùi đầu mình vào vai cậu, nghĩ một hồi thì biết mình có lỗi với con. Em đã bỏ đói con cả sáng hôm nay chỉ để đợi cậu dìa đút ăn, hồi nãy em còn ăn ít, nghĩ rằng con đang khóc vì đói.

Nhật Tư ôm cậu, em dụi vào cổ cậu, nức nở: "Tư..Tư làm con khóc òi..hức-..Tư..Tư lỡ để con đói..Tư..hức- Tư xin lỗi cậu hai..Tư xin lỗi con..huhu.."

Bà Trương thở dài rồi cười nhẹ một cái, bà xoa đầu em, không nói gì bước vào trong nhà. Cậu Trương dắt tay em vào phòng, ở ngoài trời nắng nóng quá.

Nhật Tư thút thít, em ngồi trong lòng cậu ngoan ngoãn ăn cơm. Cậu hai thơm nhẹ má em, bảo: "Tư à, nếu không có cậu em phải tự ăn, đừng đợi cậu. Cậu dìa sớm thì cậu sẽ đút Tư, nhé?"

Nhật Tư cười toe toét, em gật đầu: "Cậu..cậu sẽ đút Tư..níu..níu cậu dìa sớm nha?"

"Ừm, em ngoan thích gì cậu cũng chiều~"

Cả ngày hôm đó Nhật Tư cứ nằm mãi trong phòng, không phải do mệt, mà là muốn ngắm cậu hai khi cậu say giấc. Cậu hai nhờ cô ba Huỳnh dẫn Tư đi chơi, nhưng chỉ có mỗi cô đi, còn Nhật Tư vì muốn ở bên cậu nên đã nằm cạnh cậu mãi.

Em đợi cậu đến khi cậu tỉnh dậy, cậu hai ngồi dậy, thấy Tư đang ở bên cạnh thì ngạc nhiên: "Em không đi chơi sao?"

Nhật Tư xoe mắt nhìn cậu, em ngắm cậu gần một giờ đồng hồ, bây giờ cậu thức dậy lại muốn ngắm tiếp. Vì cậu lúc tỉnh đẹp trai hơn nhiều.

"Cậu hai..đẹp trai quá..."

Trương Ngọc được em khen thì ngại đỏ cả mặt, cậu cười nhẹ, che mặt lại: "Tư à, cậu mắc cỡ nhé.."

Đột nhiên em bừng tỉnh, mắc cỡ đỏ mặt khi lỡ miệng nói ra. Nhật Tư giật mình đẩy vai cậu hai khi cậu sấn tới đè em xuống gối: "A..a.."

Nhật Tư ôm bụng che lại, vì cậu hai lại dê xồm mà giở áo em lên: "A..đừng- cậu hai đừng..!-"

"Xinh thế nhỉ? Vợ ai mà xinh thế nhỉ?" - Cậu hai hạ người hôn lên bụng, chỗ ngay rốn của Tư.

Em giật mình, run run bấu tóc cậu hai: "A..- ưm.."

Trương Ngọc thơm má em, cười khúc khích khi thấy phản ứng của Nhật Tư. Tư ngại ngùng mếu máo, em mắc cỡ đỏ hết cả mặt khi chỗ ngực bị cậu hai vén lên.

"A!- hỏng..hỏng được!-"

Cậu hai cười nhẹ, rướn người thơm lên đầu ti đang căng căng. Nhật Tư đang mang thai tuần thứ ba, nên kích thước nơi bánh bao nhỏ có thay đổi. Ngực của Tư to hơn trước, cậu hai chọc nhẹ liền cảm thấy mềm mại. Cậu hai học y, nên chuyện này không phải lạ, nhưng cậu lại muốn ghẹo em cơ.

"Tư à, em có sữa rồi nè~"

Tư không biết vì sao ngực mình lại to lên, lại còn mềm mềm. Nghe cậu bảo có sữa liền tin sái cổ, em gật đầu: "Sữa..sữa ạ? Sữa của con..ạ?"

Trương Ngọc cười phì, cậu vuốt má em, hỏi: "Đúng vậy, là sữa của con. Nhưng mà Tư à, con còn chưa sinh ra, sữa này để như thế thì phí lắm. Tư cho cậu xin nhé?"

Nhật Tư ngơ ngác, em không biết cậu xin sữa để làm gì, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ.."

Cậu hai cắn môi, cười lưu manh. Cậu cúi đầu xuống vòng một tròn trịa, há miệng mút lấy bầu sữa ấm của Nhật Tư. Em Tư giật mình, rưng rưng nhìn cậu hai liếm mút vú mình.

"Aa- cậu hai?..hic..kì quá..hic..u-ưm..mm~"

Cậu Trương mút hết bên này liền qua bên khác. Nhật Tư mẫn cảm mau chóng thấy sướng, em không chịu nổi nữa liền đẩy nhẹ vai cậu: "Dừng lại- aa..~..mm..cậu hai- aa~"

Trương Ngọc Song Tử từ nhỏ đã uống bằng bình sữa đắt tiền, bây giờ chỉ cần một cái núm ti đã có thể bị làm cho mê mệt. Cậu hai hết liếm rồi lại mút, đầu lưỡi lắc qua lắc lại chỗ ti hồng. Cậu thơm lên làn da mịn màng, thật sự không thể dừng lại. Chỉ cần dứt môi một cái, cậu liền muốn bú thêm một chút nữa.

Nhật Tư nức nở rên lên, em đẩy vai cậu ra, mếu máo bảo: "Cậu ơi đừng mà!- em..em thấy kì lắm..em..em hỏng chịu nổi nữa..hư- hư.."

Trương Ngọc mút chụt một cái, cậu ngóc đầu dậy, liếm môi như vừa thưởng thức một món ăn thơm ngon. Nhật Tư giật nảy, em run run giơ cao tay, câu lấy cổ cậu: "Cậu..cậu hai..ưm!- hưm..mm..~"

Cậu Trương nghe Tư gọi ngay lập tức hôn em, lưỡi ấm mềm dịu quấn quýt nhau, nước bọt giao thoa vang lên mấy tiếng chóc chóc mê hồn.

Cậu hai tha cho em, cứ cái đà này cậu sẽ ôm ấp em mất. Cậu thơm nhẹ má xinh, dịu dàng: "Tư à, gọi cậu là mình đi~"

Nhật Tư nấc cục, em ngơ ngác nhìn cậu, bé ngốc vẫn đang mơ màng, say ke: "Íc~ nghm..mình..mình ơi~"

"Giỏi quá~"











Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro