Chap 33: Ác mộng

Nhật Tư mang thai năm tháng đang chạy nhảy ngoài đồng. Cậu hai vừa đi mần chiện dìa, nghe tin liền hớt hải chạy ra kiếm em.

Nhật Tư đang đùa vui cùng mấy con mèo, em lấy đồ ăn cho chúng ăn, ôm bụng lớn từ từ ngồi xuống gốc cây mát. Tư đợi thằng Tèo, con Lụa gặt lúa bên dưới, tụi nó sau khi bắt gặp cậu và Tư ôm ấp nhau mấy ngày trước liền biết Tư mang thai, nên hai đứa nó chăm em dữ lắm.

Em ngồi xoa bụng, ngước lên trời thì nghĩ thầm: 'Hỏng biết cậu hai dìa chưa..mình nhớ cậu quá..'

Tư mếu môi, em gục đầu, lúng túng xoa tay mình. Em nhớ lời cậu là không được ra đồng, nhưng trong nhà hỏng có ai chơi cùng, em chán dữ lắm.

"Chắc dì Tươi dìa òi..mình dô nhà, hong hoi cậu hai quýnh nữa.." - Em khó khăn đứng dậy, đi đến chỗ hai chị em Lụa, Tèo rồi bảo sẽ vô nhà.

Hai chị em nó hơi bối rối, nhưng biết trong nhà có người thì gật đầu. Hai đứa nó được cậu hai dặn dò dữ lắm, nào là chăm Tư ăn, chăm Tư uống, lâu lâu lấy sữa, tách xoài, tách ổi cho Tư. Hai đứa nó cũng thích em bé nên khoái lắm, nghe răm rắp.

"Dị anh dô nhà trước đi, không cậu dìa cậu quýnh hai đứa em chết.."

Thằng Tèo hùa theo, nó gật đầu lia lịa: "Tư dô nhà đi, cậu hai quýnh đau lắm.."

"Dị..dị anh dô nhe..." - Tư cười nhẹ, sau đó vẫy tay với hai đứa nhỏ.

Em Tư đội nón lá, ôm bụng lớn đi lon ton trên đường. Chiếc áo bầu cậu hai mới đi may, gấp gáp đòi hàng sớm vì muốn thấy Tư mặc áo bầu. Đúng như cậu nghĩ, Nhật Tư siêu đáng yêu khi mặc cái áo rộng thùng thình này. Tư đang đi trên đường thì nhớ về chuyện này. Em bật cười, nhớ lại biểu cảm đơ cứng người của cậu mà khúc khích.

Em nâng bụng mình lên, chống tay sau lưng: "Bụng mình..nặng quá i.."

Nhật Tư đi một lúc thì chạm mặt một người. Em không biết đó là ai, nhưng người kia lại biết rất rõ về em. Em ngơ ngác nhìn người ta, lúng túng: "Dạ..dạ..cô là..?"

Một người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt sắc sảo nhìn về phía Nhật Tư. Cô ta mang chiếc kính râm được mua ở nước ngoài, quần áo cũng đắt giá, trang sức chói loá.

Nhật Tư xoe mắt nhìn cô, cô ta nâng chiếc kính mát lên, cất giọng: "Tui là Lê Á Liên, cậu cứ gọi tui là Liên cũng được"

Nhật Tư rụt rè gật đầu: "Dạ.."

Cô Liên hỏi Tư: "Tui bị lạc, phiền cậu dắt tui dìa nhà cậu Trương Ngọc nhé?"

Nhật Tư nghe đến tên cậu hai liền giật mình, em liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, mím môi: "..dạ.."

Nhật Tư dắt cô Liên về nhà, em chậm rãi tiến vào trong, tay nâng bụng để bớt nặng. Cậu hai Trương hiện đi kiếm Tư ngoài đồng nên chưa về. Nhật Tư mời cô vô nhà trên, cẩn thận rót trà mời.

"Dạ..dạ mời cô.."

Cô Liên gật đầu nhưng không uống, cô bảo: "Tui bị dị ứng trà.."

Nhật Tư ngơ ra một lúc, nhút nhát gục đầu xuống. Cô Liên nhìn Nhật Tư, khoé miệng nhếch lên: "Cậu là gì của Trương Ngọc?"

Nhật Tư ngước lên nhìn cô Liên, em ngại ngùng bảo: "Dạ..dạ là dợ.."

Cô Liên cười, rồi bảo: "Dị sao? Trùng hợp..tui cũng là dợ của cậu hai Trương Ngọc đây"

Nhật Tư tròn mắt nhìn cô, trái tim em như thắt chặt lại, từng giọt nước mắt rơi xuống má mềm, em không tin, liền lắc đầu: "Hức- cậu..cậu hai bảo chỉ có mình em.."

"Cậu tin à?"

Nhật Tư như sắp oà khóc đến nơi, em thút thít, cố kiềm chế vì đang mang thai, sợ mình khóc sẽ ảnh hưởng đến con. Em xoa bụng mình, hỏi lại: "Nhưng mà..hức- cậu hai..cậu hai bảo chỉ yêu một mình em.."

Cô Liên nhìn Tư, ánh mắt không hề dao động: "Cậu hai cũng nói như dị dới tui. À, tui còn đang mang thai con của Song Tử..."

Nhật Tư nghe như sét đánh ngang tai. Em mếu máo, tay bất giác xoa bụng mình. Em nức nở, liền chạy vào trong phòng đóng sầm cửa lại.

Cô Liên cười nhẹ, cùng lúc đó cậu hai đang lo lắng chạy vào bên trong: "Tư à! Em dìa nhà chưa?"

Cô Liên thấy cậu về tới thì ngoắc lại, cậu hai thấy Liên thì ngạc nhiên: "Á Liên..?"

"Ồ, còn nhớ à"

Trương Ngọc định đến chào hỏi, nhưng Nhật Tư quan trọng hơn. Cậu hỏi cô: "Liên, có thấy Nhật Tư đâu không?"

"À, hồi nãy thấy cậu ta khóc nức nở chạy dô phòng rồi..chắc là đau khổ lắm.." - Liên vừa nói vừa cười nhẹ, khoé môi đỏ đô chếch lên đầy nét cười.

Cậu hai nghe Tư khóc thì hoảng hốt, cậu chạy vào phòng mình, mở cửa ra thấy Nhật Tư đang co rúm trên giường khóc nức nở.

"Hức-..-huhu.."

Trương Ngọc nhanh chóng đi lại chỗ em, cậu chạm vào má em, nhưng lại bị em mạnh bạo hất tay ra. Một tiếng chát to vang lên, tay cậu hai lơ lửng giữa không trung, còn Nhật Tư thì trừng đôi mắt ướt nhẹp nhìn cậu.

"Đừng- đừng chạm vào em!!' - Nhật Tư hét to. Em nức nở khóc khi thấy mặt cậu. Nét buồn bã hiện rõ, cùng theo đó là ánh mắt hận cậu đến tận xương tủy.

Cậu hai giật mình, cậu bối rối: "Tư à? Em sao dị? Sao..sao em..hất tay cậu?"

"Đừng chạm vào em!! Đừng mà!!" - Em giãy giụa khi bị cậu chạm vào. Em đánh mạnh vai cậu, nhắm chặt mắt rồi la lên.

Trương Ngọc sợ em quậy làm hại đến con liền ôm chặt lấy em rồi bảo: "Tư à! Em bình tĩnh đã, em cứ quậy như thế con của chúng ta sẽ bị thương mất!"

Nhật Tư tròn mắt, em lần này cắn răng, tát vào má cậu một cái đau điếng.

Chát!-

Cậu hai đứng hình, ngạc nhiên ngước nhìn Tư. Nhật Tư bây giờ nhìn cậu đầy căm phẫn, em trừng cậu, quát to: "Không phải con cậu! Không phải con của cậu!"

Trương Ngọc ngơ ngác, cậu nghe em nói thì hoảng loạn. Nhật Tư làm sao thế này, sao lại bảo đứa bé không phải con của cậu thế này.

"Tư à, Tư à em sao vậy? Cậu làm gì sai sao? Cậu xin lỗi, cậu xin lỗi! Em đừng nói như vậy, đứa bé là con của cậu với em-"

"Không phải! Con tôi không có người cha như cậu!!" - Nhật Tư gào khóc, em đẩy vai cậu ra, sau đó chạy ra ngoài.

"Tư à! Tư à!" - Trương Ngọc đuổi theo em, vì Tư mang thai nên chậm chạp, cậu ôm em lại từ phía sau, mặc em giãy dụa cậu liên tục hỏi.

"Tư à, có chuyện gì sao em? Tại sao em lại nói như vậy? Cậu xin lỗi, cậu xin lỗi!"

Nhật Tư quậy trong lòng cậu, em đánh cậu thật mạnh, nhưng sợ trúng con nên chỉ vung vào mấy chổ như cánh tay cậu hai. Em gào khóc, môi bị cắn đến tuông rơi máu.

Cậu hai hoảng hốt ôm em vào lòng, cậu ôm chặt lấy em, mặc cho em đang liên tục đấm vào lưng mình: "Tôi hận cậu! Con tôi không có người cha như cậu!!"

"Gì mà yêu một mình tôi..hức- gì mà yêu một mình tôi..chứ..hức-" - Nhật Tư vì khóc mà kiệt sức, mệt quá nên đã ngất đi trong vòng tay cậu hai.

Cậu hai hoảng loạn, vội bế em vào phòng rồi la lên: "Có ai không! Gọi bác sĩ, gọi bác sĩ..!"

Thầy Lý từ viện Y Sơn đến để khám cho Tư, thầy nhìn qua Trương Ngọc, nhíu mày: "Cậu làm gì mà khiến nó ra nông nỗi này!"

Trương Ngọc lắc đầu lia lịa, cậu ôm tay em đặt lên trán, lo lắng cho em đến mức bật khóc nức nở: "Con không biết, con không biết..hức- Nhật Tư đột nhiên..đột nhiên như thế..hức-.."

Thầy Lý xoa bóp thái dương, bảo: "Nhật Tư...xảy thai rồi.."

"Ha..haha.. thầy đừng giỡn.."- Trương Ngọc lắc đầu, cậu không tin, không tin.

Cô Liên ở bên ngoài phòng cậu đột nhiên xông vào, cô hoảng hốt, hoảng loạn bảo: "Tư..Tư...có thai sao?.."

"L.. Liên..?"

Cô Liên vụng về ngồi sụp xuống ghế, cô ấn nhẹ trán, hối hận bảo: "Em.. em có trêu em ấy.. trêu chuyện mình là dợ cậu..còn..còn bảo có thai..."

Trương Ngọc trừng mắt nhìn cô Liên, cậu mặc kệ sự ngăn cản của thầy Lý, bước bến chỗ cô Liên, nắm cổ áo cô ta: "Mẹ nó! Mày rảnh lắm hay sao hả Liên!! Tao đã bảo Nhật Tư rất dễ tổn thương, sao mày không bao giờ bỏ được cái tính khùng điên đó dị hả!!"

"Em..em xin lỗi..em xin lỗi..hức- em xin lỗi cậu.." - Cô Liên nức nở lắc đầu, cô quỳ xuống sàn, vái lạy cậu.

"Em..em không biết Tư mang thai..hức- em chỉ định trêu chọc một chút cho em ấy khóc..hức- không ngờ lại khiến..em ấy trầm cảm vì tổn thương..còn..còn khiến em ấy xảy thai..em..em-"

"Con mẹ nó! Mày cút về Mỹ đi..! Mày cút đi..! Tao không hiểu chú tao đã dạy mày như thế nào..mày đừng xuất hiện trước mặt Nhật Tư..!!"

"Không! Em..em còn chưa nói-"

"Mày định để em ấy bệnh nặng hơn sao? Mày muốn em ấy..hức- đi cùng đứa bé luôn hay sao..? Hả!!"

"Em van xin cậu, làm ơn cho em cảm ơn em ấy một lần thôi..em ấy đã cứu sống em-"

"Ha- vậy mà mày lại khiến em ấy xảy ra nông nỗi này...cút đi..cút đi..!!'

Á Liên lắc đầu, cô hối hận lắm, không nghĩ lời nói đùa của mình lại khiến ân nhân của mình ra nông nỗi này.

Sau ngày hôm đó Nhật Tư đờ đẫn nhìn ra ngoài, cậu hai để ý em luôn xoa bụng mình, nghĩ rằng đứa trẻ vẫn còn. Cậu đau đớn bấu chặt cánh tay mình, nức nở khi đứa con chưa chào đời đã phải từ trần vì một lý do không đâu.

Nhật Tư thấy cậu đứng ở ngoài, liền lên tiếng: "Cậu hai..."

Trương Ngọc nghe em gọi lập tức đi đến, cậu cố cười: "Cậu..cậu đây.."

Trương Ngọc quyết định giữ bí mật chuyện con đã mất. Nếu em nghe được chuyện này, sẽ không thể kiểm soát mà hoá điên mất.

Tư nhìn cậu, hỏi: "Con em..mất rồi ạ? Bụng em..trống lắm..con..con đâu rồi?"

Trương Ngọc tròn mắt, cậu run rẩy, nước mắt rơi dài: "Con..con chúng ta.."

Tư chen ngang, cười trong nước mắt: "Con..mất rồi? Mất rồi sao? Con em..con em..em không cảm nhận được..con..hức- hức-.."

Nhật Tư hoảng loạn bấu rách tay mình, em đẩy vai cậu rồi chạy xuống bếp, cầm cây dao lên định tự mình kiểm tra. Cậu hai sợ hãi ôm em, cố ngăn em làm chuyện dại dột nhưng không kịp. Nhật Tư đâm dao vào bụng mình, cậu hai sợ hãi cầm tay em, run rẩy giơ đôi tay dính đầy máu lên.

"Cậu xin em! Cậu không thể mất em..không thể mất em Tư à! Hức- cậu xin em..!"
.
.
.
.
.
.
"Cậu ơi? Cậu hai ơi?"  - Giọng nói ngọt ngào của Nhật Tư vang lên.

Trương Ngọc mở mắt ra, thấy Tư vẫn còn sống thì ôm chặt em vào lòng: "Nhật Tư!"

Em giật mình, ôm lấy cậu, dịu dàng hỏi: "Cậu ơi..? Sao cậu lại khóc dạ? Cậu đừng khóc..."

Trương Ngọc ôm lấy em, bật khóc nức nở. Nhật Tư không nói gì thêm, em ôm lấy cậu, vùi vào vai cậu, an ủi. Cậu hai gào khóc, đau đớn, cậu vội vàng xoa bụng em.

"Con của chúng ta..!?"

Nhật Tư xoa bụng lớn, lo lắng hôn lên má cậu hai, em an ủi: "Cậu ơi..con hong sao hết..cậu đừng khóc mà.."

Trương Ngọc mừng rỡ, cậu xoa bụng em, khóc nức nở. Nhật Tư ôm chặt cậu, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy cậu như vậy em cũng đau lòng không kém.

Nhật Tư dìu cậu nằm xuống giường, em đắp khăn ấm lên trán cậu. Cậu hai Trương vì làm việc quá sức mà ngất xỉu, cậu hôn mê hai ngày chưa tỉnh, đột nhiên sốt cao rồi vừa khóc vừa gọi tên em.

Nhật Tư xoa đầu cậu, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu hai: "Cậu ơi..em..em yêu cậu.."

Cậu Trương cười nhẹ, ôm lấy em: "Cậu cũng yêu em~"

Nhật Tư khúc khích cười, cậu hai xoa má em, ngay sau đó kéo em đè xuống giường.

"Ưm!-..cậu-.. cậu?" - Nhật Tư mắc cỡ đỏ mặt.

Cậu hai rúc vào hõm cổ thơm hôn cái chóc. Nhật Tư ngại ngùng rên nhỏ, cậu hai cười phì: "Bé ngoan, cậu đã rất sợ..em biết không?"

"Cậu..cậu sợ ạ..?" - Nhật Tư giơ cao tay xoa má cậu. Em nghe cậu sợ liền lo lắng hỏi.

Trương Ngọc lắc đầu, cậu xoa má em: "Không sao, há miệng ra nào bé ngoan~"

Nhật Tư ngại ngùng, ngoan ngoãn há miệng cho cậu hai tiến đến hôn.
















Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro