Chap 35: Bé đạp

Nhật Tư mang thai tháng thứ tám, cơ thể nhỏ nhắn mang chiếc bụng to và nặng khiến em chỉ có thể nằm một chỗ mỗi khi mệt. Nhật Tư ngồi ở nhà trước ngóng cậu về, em tự mình gọt mấy trái xoài, cắn một miếng rồi nhai ngon lành. Tư nhìn mấy cây quất của ông, em liền nổi hứng.

Nhật Tư gánh nước ra tưới, vì biết mình có em bé nên em chỉ múc có một chậu rồi dùng chân đẩy ra. Em cong người múc một gáo nước làm bằng nữa trái dừa khô, cẩn thận tưới mấy quất của ông Trương để viết thời gian.

Cậu hai Trương vừa ra đầu làng phân phát gạo, nhớ Tư quá nên đòi đi về cho bằng được. Bà Trương chống nạnh nhìn: "Ở nhà có thằng Tèo con Lụa rồi, cậu lo mà ở đây phát gạo cho người ta đi..!"

Trương Ngọc Song Tử nhíu mày, cậu là người bướng bỉnh, chuyện má bắt buộc cậu ở đây khiến cậu không mấy thoải mái. Cậu nghiện mùi Nhật Tư, cậu nhớ hai mẹ con em rồi mà má không cho về. Trương Ngọc hậm hực, cậu nhanh chóng bỏ đi: "Không, con dìa dí Tư, má phát đi..!"

"Ấy! Thằng này..!"

Trương Ngọc đi qua chợ làng mua cho Tư bịch kẹo, cậu thẩy nó lên rồi chụp lấy: "Tư sẽ thích kẹo cho xem!"

Ở nhà Nhật Tư đang ngồi xâu chỉ trong phòng, em đang vá áo cho cậu hai. Mấy hôm trước cậu hai đi dẹp loạn ở đầu làng, hai anh em nhà đó vì tranh chấp đất đai nên cầm dao tẩn nhau, cậu hai đang đi mua đồ thì chạy vô can. Cậu nói cậu không sao, nhưng cái áo vì dằng co mà rách một mảng.

Tư ngồi dựa trên ghế mềm, em cẩn thận đi từng đường chỉ, em thắt nút làm thành mấy hình bông hoa bằng chỉ màu. Nhật Tư cười nhẹ, em may thêm trên chỗ khâu một hoa hồng đỏ, có lẽ là vì mùi hương của cậu hai chính là mùi hoa hồng.

Nhật Tư thích hoa, vì thế rất thích mùi của cậu. Em cười dịu dàng, nâng đường may xinh xắn của mình lên hôn nhẹ lên đấy.

"Cậu hai..em nhớ cậu.."

Cốc cốc- "Nhật Tư à, em đang làm gì đấy?"

Cậu hai đã về đến từ lâu, chỉ là đứng ở cửa ngắm nhìn vợ xinh một lúc, nào đâu lại được nghe em bảo nhớ, cậu vui không tả được. Em Tư nghe tiếng cậu thì giật mình quay ra, em vùi chiếc áo lụa tơ tằm của cậu ra sau lưng, mặt đỏ bừng bừng, ngập ngừng bảo.

"Em..em hỏng có..cậu..cậu dìa òi ạ? Em..em nấu cơm cho cậu nha?"

Trương Ngọc lắc đầu, cậu đi đến chỗ em đang ngồi, thơm lên má xinh: "Cậu không ăn cơm, cậu nhớ em lắm Tư.."

Nhật Tư mắc cỡ, em mấp máy môi, ngại quá không biết nói gì cả: "Ưm..em..em.."

Cậu hai kéo ghế ngồi cạnh em, xoa lên bụng Tư: "Con hôm nay thế nào?"

Tư xoe mắt nhìn cậu, em ngượng ngùng, dựa vào vai cậu rồi bảo: "Con..con đạp ạ.."

Trương Ngọc xoa đầu em, hỏi: "Con đạp sao? Sao con yêu lại đạp mẹ của cha thế?"

Nhật Tư khúc khích cười, em xoa bụng mình, dịu dàng bảo: "Chắc con muốn ra ngoài òi.."

"Ừm~" - Cậu hai thơm má Tư một cái.

Tư được cậu thơm má liền đỏ mặt, tuy cả hai đã có con với nhau, nhưng Nhật Tư vẫn nhút nhát, rụt rè với cậu. Em khi mắc cỡ liền đẩy mặt cậu ra, sau đó nũng nịu rúc vào người cậu. Trương Ngọc biết em ngại, vì lúc đó em trông dễ thương lắm.

Nhật Tư gục đầu, gò má xinh ửng hồng mắc cỡ, hai ngón trỏ ngại ngùng ấn ấn vào nhau. Cậu hai cười phì, hỏi: "Tư à, em đang làm gì vậy?"

Tư ngước nhìn cậu, em tròn xoe mắt, mím môi rồi đưa chiếc áo mình vừa vá ra cho cậu. Trương Ngọc Song Tử sống trong nhung lụa, chuyện áo rách chỉ cần vứt rồi mua mới là được. Nhưng bây giờ cậu lại thấy vui khi được bé ngốc xinh đẹp này vá áo cho.

Trương Ngọc cầm lấy chiếc áo từ tay em, cười dịu dàng: "Em khâu cho cậu?"

Nhật Tư gật đầu: "Dạ.."

Cậu hai cười nhẹ, tay cậu mướt trên đường chỉ thẳng tấp, xoa nhẹ lên bông hoa hồng được thêu tinh xảo. Nhật Tư rất khéo tay, em xinh đẹp, tác phẩm em làm ra cũng y như vậy. Cậu hai hôn lên má em cái chóc, bảo: "Cậu cảm ơn em nhé.."

"Ưm..ưm..cậu.." - Nhật Tư ngại ngùng ôm má, hai tay em áp lên má mình, xoa xoa khi cả khuôn mặt nóng ran. Em mắc cỡ dữ lắm, tuy ở bên nhau một năm rồi, nhưng em thích cậu hai, vả lại cậu hai đẹp trai thế này làm em ngại lắm luôn.

Trương Ngọc xoa nhẹ bụng Tư, cậu đi cả sáng, đến trưa mới về. Cậu hai không biết Tư ở nhà có ngoan ngoãn ăn cơm hay không, hay là lại đợi cậu về đút như hôm bữa: "Tư à, em ăn cơm chưa?"

Nhật Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ..dạ Tư ăn òi.."

Cậu hai thấy Tư ngoan như thế thì xoa đầu em: "Giỏi, không được bỏ ăn như hôm bữa đâu nhé"

Nhật Tư níu áo cậu, em nhẹ nhàng bảo: "Hỏng phải..Tư..Tư nghe người ta nói cậu dìa sớm nên đợi..hỏng có bít cậu dìa trễ.."

"Cậu biết rồi, em Tư là bé ngoan mà~" - Cậu hai không thể không xiêu lòng trước dáng vẻ dễ thương ấy của Tư. Nhật Tư ở không cũng dễ thương, làm nũng còn quá đáng hơn, dễ thương không chịu nổi luôn.

Nhật Tư dựa vào vai cậu, em rúc mặt vào ngực cậu hai: "Cậu ơi.."

"Dạ, cậu nghe" - Trương Ngọc ôm em vào lòng.

"Em..em mỏi lưng..ạ.." - Cả ngày hôm nay Tư đi từ nhà sau ra nhà trước, còn tưới cây, thêu vá viết thời gian. Bây giờ cái lưng em mỏi dữ lắm, mà trong nhà không có ai, đành đợi cậu về rồi nhõng nhẽo.

Cậu hai cười khúc khích, cậu ôm hôn má em, bảo: "Được rồi, em nằm lên giường nhé?"

Nhật Tư gật đầu, em câu tay cậu hai, để cậu dìu lên giường nằm. Nhật Tư dù cho có nằm cũng chẳng thể ngủ nổi. Em lăn người nghiên một bên, áp tay kê vào dưới má nhìn qua cậu hai.

Trương Ngọc đang lấy sách từ trên kệ, cậu quay qua, thấy em đang nhìn mình thì có hơi ngượng ngùng. Cậu cũng ngại em Tư, vì đôi mắt tròn xoe, xinh đẹp ấy một mực xông thẳng nhìn cậu. Bé ngốc ấy không biết rằng, em luôn nhìn cậu, luôn luôn nhìn dù cho có bị phát hiện hay không.

Cậu hai nhìn quyển sách trên tay, cười nhẹ rồi cất lại lên kệ. Cậu tiến đến giường, kéo ghế lại ngồi ngay bên cạnh em. Cậu xoa đầu bé Tư, em tủm tỉm cười, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại khi mùi hương của cậu dần phả ra.

Cậu hai mỗi khi Tư không ngủ được đều tận dụng mùi hương đặc biệt của mình để dỗ dành bé ngốc. Em vì thích mùi hoa nên nhanh chóng ngủ thiếp đi như con nít có sữa.

Trương Ngọc se lọn tóc mái của Tư, dịu dàng xoa đầu em. Cậu đi làm từ sáng cũng sớm mệt, vươn tay đắp mền cho Tư, sau đó kéo ghế dựa đến gần giường. Cậu hai dựa vào ghế, nắm lấy bàn tay nhỏ của Tư, cậu ngủ thiếp đi ngay sau đó

Chiều hôm đó nhà có khách. Cậu hai và Tư vẫn còn ngủ trong phòng. Trần Di Minh, cô út nhà họ Trần ở làng bên ghé thăm.

Bà Trương ở nhà trước đang nhấp ngụm trà, thấy cô Minh đến chơi thì ngạc nhiên: "Di Minh? Con đến tìm Song Tử à?"

"Dạ, cậu có ở nhà không bà?"

"Nó ngủ với vợ trong phòng rồi, con ngồi nói chuyện với bà, xíu nó thức nó ra"

"Vợ ạ?"

"Ừm. Lụa! Đem trà lên mời cô con!'

Con Lụa ở dưới bếp nghe bà kêu thì đáp lại: "Dạ!"

Nó nhanh chóng đem trà lên rót vào ly của cô Minh. Cô nhìn con Lụa, rồi uống một ngụm trà. Lụa nhìn thấy cô như thấy thú dữ.

Người thương của cô Minh phản bội cô chỉ vì cứu con Lụa từ dưới ao lên. Ba năm trước anh ta cứu nó xong, liền đem lòng yêu Lụa. Cậu Trương biết tin liền kéo một đám người đến nhấn nước thằng cha đó chết đuối.

Lụa nó sợ hai cô cậu này dữ lắm. Cậu hai vì cổ mà nhấn nước, giết chết anh ta, lúc đó nó đoán cậu hai với cô Minh có quan hệ tình cảm, vì hai người họ thường xuyên đi chơi với nhau đến tối khuya mới về. Cô Di Minh đi du học Pháp tận hai năm, giờ trở về chắc là để nối lại tình xưa.

Lụa từ khi biết cậu hai với Tư yêu nhau thì hơi bất ngờ, vì cậu hai cơ bản chưa nói lời chia tay cô Minh. Mà nó sợ Nhật Tư biết nên giấu kín mít, bây giờ cô Di Minh về chẳng khác nào khai ra chuyện tình cũ của cậu hai.

Lụa đứng sau lưng bà Trương, cúi xuống thì thầm: "Bà ơi bà, cô Minh dìa, anh Tư tính sao bà?"

"Tính sao là tính sao? Di Minh là người một nhà của chúng ta, sợ cái gì?"

"Người..người một nhà hả.." - Lụa nó sốc đến lắp bắp, nó không tin bà Trương lại sẵn sàng nhận cô Minh làm mợ hai như thế.

Nó bứt rứt khó chịu, cuối cùng thì lui về bếp.

Nhật Tư thức dậy đã thấy mình được cậu hai ôm ấp trong lòng. Em ngại ngùng đỏ mặt, thấy không thoát ra được vòng tay cậu em cất chất giọng be bé: "Cậu hai ơi..Tư..Tư muốn ii ra.."

Trương Ngọc chầm chậm mở mắt, cậu lăn người, vắt tay lên trán: "A..cậu xin lỗi, em nóng hả?"

Nhật Tư rướn người nằm lên ngực cậu, nó ngắm nhìn người kia, chúm chím môi cười khúc khích: "Cậu hai~"

"Hửm~" - Cậu hai một tay vắt trán, một tay xoa đầu nó.

Tư hì hì cười, em đột nhiên ưm một tiếng: "Ưm..-!"

"Em sao dị Tư?" - Cậu hai lật đật ngồi dậy, cậu đỡ em dựa vào gối, dùng khăn tay lau mồ hôi đổ trên trán em.

Nhật Tư hổn hển thở, em dựa vào gối, tay xoa bụng: "Em..em hỏng sao..con..con đạp ạ.."

Cậu hai nhíu mày, áp tay vào bụng Tư: "Đừng có làm đau mẹ của cha, con có đạp, thì đạp nhẹ thôi..cha xót.."

Tư che miệng cười tủm tỉm, em xoa đầu cậu, áp má cậu vào bụng mình: "Cậu thử nghe tiếng con đi ạ.."

Trương Ngọc nghe lời Tư giữ yên tư thế áp tai ngay bụng. Bé con bên trong nghe tiếng cha mắng mình thì bắt đầu di chuyển, lần này bé nghe lời, không động mạnh làm đau mẹ Tư. Bé con di chuyển nhẹ, nhưng đủ để cậu hai nghe thấy tiếng con đạp.

Trương Ngọc phấn khích cười, cậu xoa nhẹ bụng em, ngước lên nhìn Nhật Tư: "Con..con đạp thật này em..!"

Tư cười nhẹ, bảo: "Thầy Lý bảo con đạp mạnh là con rất khoẻ đó cậu.."

"Vậy nên em không muốn nói con mà cứ để con đạp đau mình sao?" - Cậu hai vuốt ve bụng em.

Nhật Tư giật mình, em gật đầu: "Dạ.."

"Tư à, cậu biết em rất thích việc con đạp, cậu biết con đạp là do con khoẻ mạnh. Nhưng em à, nếu đau quá thì hãy vỗ nhẹ vào bụng nhắc nhở con..con không biết đã làm đau em, nhưng khi em nhắc nhở..con sẽ biết là à..mình làm đau mẹ mất rồi.."

Nhật Tư gật đầu, em rướn người câu cổ cậu hai: "Dạ~"

Cậu hai dìu Tư ra nhà trước cho thoáng. Ra đến nơi thì thấy Di Minh và má đang nói chuyện với nhau.

"Di..Minh?"

Nhật Tư thấy cậu hai ngơ ra thì ngó nhìn: "..cậu hai?"







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro