Chap 36: Tình đầu

"Di Minh, em về hồi nào vậy?" - Cậu hai hỏi qua loa, chủ yếu dìu Tư đến chỗ má đang ngồi, cậu cẩn thận dùng nệm êm kê lưng cho Tư.

Nhật Tư dựa vào ghế, cười nhẹ khi má xoa nhẹ bụng mình. Bà Trương cười nhẹ, hỏi: "Con ra đây làm gì? Sao không ở trong đó nghỉ ngơi?"

Tư mỉm cười nhẹ, em đáp: "Dạ..dạ cậu hai nói ra đây thoáng hơn.."

Di Minh nhìn nhà ba người rôm rả nói chuyện thì lặng im. Cô uống một miếng trà, cười nhẹ, hỏi: "Đây là.."

Trương Ngọc quay sang, cậu thơm lên tóc em, bảo: "Là vợ tôi.."

Di Minh chớp nhẹ mắt, nụ cười nhẹ khi nãy chợt biến mất. Nhìn qua bà Trương, ánh mắt như đang hỏi làm sao có thể là vợ được, trong khi nó là con trai.

Bà Trương chỉ cười không nói, bà nắm tay Tư, bảo: "Tư, con vô bếp với má nghen, má với má con đang học làm bánh này ngon lắm"

Nhật Tư lúng túng, em xoay qua níu lấy tay áo cậu, lúng túng nhìn cô Minh, môi mấp máy: "Cậu hai.."

Trương Ngọc cười nhẹ, cậu bảo: "Cậu nói chuyện một chút, em đi với má nhé, hay là muốn ở đây với cậu?"

Tư chần chừ, dù gì người kia cũng là khách, em ngồi ở đây đúng là không nên: "Dị..dị em đi dí má.."

Cậu hai hạ người xuống, tay chỉ vào má phải của mình: "Hun cậu một cái rồi đi~"

Nhật Tư nhìn qua Di Minh, em mắc cỡ đỏ mặt vì đang ở trước mặt người lạ. Nhưng lần này em lại muốn hôn cậu, có lẽ là vì cảm giác được người kia không phải khách bình thường.

Nhật Tư hôn lên má cậu cái chóc, trước khi đi còn nhõng nhẽo: "Cậu..cậu nhớ đi xuống bếp dí em nha.."

"Ừm~" - Cậu yêu chiều thơm chóc chóc lên má cục vàng. Thành công khiến em cười.

Sau khi Nhật Tư đi xuống bếp, Trương Ngọc ngồi xuống ghế cười khoái chí, hôm nay Nhật Tư ngoan ngoãn quá chừng, còn đồng ý hôn cậu nữa.

Cậu cất lẹm nụ cười yêu chiều khi nãy vào, dùng gương mặt nghiêm nghị nói chuyện với Di Minh: "Tìm tôi có chuyện gì không?"

Di Minh cười nhẹ: "Đúng rồi..là điệu bộ này. Khi xưa cậu lúc nào cũng dùng cái vẻ mặt này nói chuyện với em..giống như không có chút hứng thú nào vậy.."

Cậu hai chỉ im lặng, được một lúc thì hỏi: "Em về đây làm gì?"

"Ý cậu là sao? Không vui?" - Di Minh nghiên đầu.

Cậu hai tự rót trà, uống một ngụm rồi bảo: "Không hẳn"

Trần Di Minh, hôn thê cũ của cậu hai, cũng có thể coi là tình cũ của cậu. Cả hai đã từng quen nhau khi biết mình được cả hai gia đình gán ghép để làm ăn. Nhà họ Trần làm ăn thua lỗ, muốn con gái gả cho nhà họ Trương để nhà Trương giúp đỡ. Di Minh lúc đó mười ba tuổi. Còn cậu hai Trương, lúc đó vừa tròn mười lăm.

Năm 1949, cậu hai lúc ấy lạnh lùng nhất cái làng này. Đi đâu cũng trưng bộ mặt lạnh như băng ra. Nhưng được cái cậu đẹp trai dữ lắm, đẹp đến nỗi mấy cô gái trong làng, cả lớn cả nhỏ đều xiêu lòng hết cả. Cậu luôn luôn bị dòm ngó bởi mấy cô chiêu ở làng khác, lúc nào cũng bị đám con gái quây quanh đến phát phiền. Cậu khi nghe tin mình với Di Minh sẽ cưới nhau thì không phản đối gì, vì cậu cũng chẳng hứng thú với ai, để Di Minh làm hôn thê cũng không có gì to tát, còn lợi dụng để đuổi mấy gả con gái ham sắc ra xa.

Di Minh năm đó thích cậu hai dữ lắm, tuổi mười ba dễ rơi vào lưới tình người đẹp trai ấy. Cô lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Trương Ngọc, vui sướng khi biết tương lai sẽ làm vợ cậu.

Tối hôm đó, cái ngày cậu tròn mười sáu tuổi. Cả hai nhà trai gái đều tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu. Bánh kem dâu tây được đặt trên thành phố về, vừa to, vừa ngon, đúng loại mắc tiền mà cậu hai thích. Không khí trong nhà nhộn nhịp rôm rả, chỉ có mình cậu hai là rời nhà đi chơi mà không ai hay.

Cậu đi trên con đường làng vắng vẻ, đi một lúc thì thấy một bé gái đang tu tu khóc.

"Hức- má ơi má..huhu..sợ..sợ quá i..huhu..!" - Bé gái ôm má khóc, em ngồi ở một góc cây, cả người co rúm lại vì sợ.

Trương Ngọc không quan tâm lắm, đi ngang qua chỗ người ta mà không ngó một cái.

Cậu đi được đoạn ngắn thì dừng lại, ngoáy đầu lại nhìn vì nghe được mấy tiếng thút thít cùng mấy tiếng loạt xoạc của lá cây. Cậu quay lại nhìn thì thấy đứa nhỏ đi theo sau, còn không cẩn thận mà đâm sầm vào người cậu: "Oá!-"

Cậu hai nhíu mày khụy xuống, hỏi: "Đi theo làm gì? Ở đó đợi má mày đón đi"

Bé gái đó nức nở khóc, mếu máo bảo: "Hỏng..hỏng được đâu..sợ nhắm..hức- cho con theo..- hức-"

Trương Ngọc gãi đầu, hỏi: "Bao nhiêu tuổi, tên gì? Nhà ở đâu?"

Nó ngơ ngơ nhìn cậu, sau một lúc thì mếu máo khóc: "Hức-..hỏng..hỏng hỉu..hức-.."

Trương Ngọc bất lực thở dài, cậu gục đầu xuống, tay vò tóc. Cậu ngồi chồm hỗm nhìn nó, chống tay lên cằm, hỏi lại: "Tao hỏi mày bao nhiêu tuổi?"

Đứa nhỏ giật mình, nó lúng túng xoè hai tay ra, điếm từng ngón: "M..một..ưm..tám..chín.."

Nó đếm đến mười thì đã hết ngón để đếm. Bối rối một lúc nó nhìn xuống chân mình, cười hì hì bảo: "Dạ..dạ mừ một.."

Trương Ngọc ngó nghiêng nhìn nó, ngạc nhiên khi thấy cái thân hình nhỏ xíu này mà mười một: "Gì? Mười một mà nhỏ xíu vậy?"

Nó giật mình, lúng túng vò áo. Cậu hai nhìn thấy tóc nó dài qua mắt thì cảm thấy khó chịu, như này thì làm ăn gì, có khi má đi qua còn không biết ấy chứ. Cậu bực mình thở dài, lấy tay vén tóc mái nó ra sau, mắc lên vành tai nó.

Cậu đột nhiên khựng lại, ánh trăng sáng chiếu xuống con đường nhỏ, xuyên qua kẽ lá làm sáng lên đôi mắt trong veo xinh đẹp. Hai mắt nó mở to, tròn xoe nhìn cậu. Cậu hai có chút khựng lại, bối rối bảo: "Con..con gái hả?"

Đứa nhỏ lắc đầu, bảo: "Con..con là con trai.."

"Con trai? Không tin" - Cậu hai đúng là không tin thật. Tóc vừa dài, vừa mượt, còn được thắt bính kẹp bông, còn gương mặt thì xinh xắn như này, con trai thế quái nào được.

"Ưm..con..con là con trai mà.." - Nó mếu máo vò áo mình, thút thít lau nước mắt vì cậu hai không tin nó.

Cậu hai chống tay nhìn, hỏi: "Thế mày tên gì?"

Nó ngơ một lúc, lần này trả lời nhanh hơn lần kia: "Dạ..dạ là Nhật Tư..!"

"Nhật Tư? Tên hay nhỉ?"

"Hay..hay ạ?" - Tư nó nhìn cậu, hai mắt tròn xoe như hai viên châu đen long lanh.

Cậu hai búng vô trán Tư một cái, hỏi: "Má mày đâu?"

"Ưm..hỏng bít.." - Nó xoa cái trán chỗ bị cậu búng, mếu môi.

"Trả lời trống không thế à? Dạ đâu?"

"..dạ..dạ Tư hỏng bít.." - Nhật Tư lắc đầu ngoan ngoãn.

"Đi ra ngoài kia là ra tới chợ.." - Cậu hai chỉ tay về phía chợ, bảo nó ra đấy rồi về nhà.

Nhưng mà cục nhỏ này cứ ngốc ngốc làm sao ấy. Nó để tay lên môi, nghiên đầu: "? Tư kím má mà..đâu..đâu có kím chợ.."

Cậu hai nhướng mày, ngó nhìn nó: "..chợ nó nằm chính giữa làng, mày lúc đi chợ với má đi về hướng nào thì theo hướng đó. Ngốc hả?"

"? Dạ?" - Tư nó ngốc, cứ dạ dạ mãi vì chẳng hiểu cậu đang nói gì.

"Mười một tuổi mà không biết hả?" - Cậu hai thở dài, mười một tuổi cũng đâu ngốc như này đâu chứ.

Tư nó nghiên đầu nhìn cậu: "Dạ?"

Cậu hai thở dài, đứng dậy rồi nắm tay nó: "Tao dắt mày ra giữa chợ, nhà ở đâu nhớ kêu nghen"

Nhật Tư nắm lấy tay cậu, cười xinh xắn: "Dạ~"

Cậu hai khựng lại một nhịp, hai vành tai đỏ tía lên trông không giống thường ngày. Cậu dắt Tư ra giữa chợ, Tư nó loay hoay một hồi thì biết nhà ở đâu rồi.

"Con..con biết nhà ở đâu òi..cảm ơn ạ!" - Nó định gỡ tay cậu hai ra, nhưng loay hoay một hồi tay vẫn bị cậu nắm chặt.

"Về được không đó? Ở đó có cây cầu khó đi lắm á"

"Đ..được ạ.." - Tư nó gật đầu.

"Thật không?"

"..ưm..ưm.."

"Có thật là đi được không?"

Tư ngơ ra, em bối rối, sau đó bảo: "..con..con đi được mà..."

"Hầy..thôi, tao dắt mày dìa.." - Cậu hai nắm chặt tay nó dắt nó lại chỗ cây cầu tre nhỏ.

Tư trước đó sợ cây cầu này lắm, vì nó là cầu tre, có chút xíu hà. Tư đứng yên một lúc, cả người run run vì sợ. Cậu hai thấy vậy liền kéo tay nó lên, luồn tay ẫm nó cái một.

Nhật Tư giật mình câu cổ cậu, run rẩy ngó nhìn người kia: "h-hức-.."

"Sao mày khóc quài dị? Tao ẫm qua bển, có gì đâu mà khóc?" - Cậu hai thấy nó khóc thì có chút hoảng, nhưng không biết nói gì chỉ biết mắng.

Nhật Tư run người, em níu chặt vai áo cậu, bảo: "Con..con hỏng khóc nủa..hic.."

"Giỏi, bây giờ tao bế qua bển, chịu không? Chịu thì nín khóc." - Cậu hai đi được nửa cây cầu thì lên tiếng dỗ dành nó.

Tư nghe thế thì ngoan ngoãn nín dứt, em mếu môi, một lúc sau thì cậu hai đưa nó về đến nhà luôn. Cậu ẫm nó đứng trước cái chồi lá nho nhỏ, ngó nghiêng tìm kiếm má nó.

"Má mày đâu Tư?" - Cậu véo má nó, hỏi.

Nhật Tư nấc cục, em lắc đầu: "Íc..hỏng..hỏng bít.."

"Lại nói trống không!" - Cậu hai bực bội nhíu mày, dạy nó biết bao nhiêu lần nó vẫn lì mà trả lời trống không.

Tư bối rối, em lúng túng bảo: "Ưm..ưm..con..con hỏng bít ạ..!"

Cậu hai bế nó nên không một con muỗi nào chích được, nó không bị chích, nhưng cậu lại bị chích tơi tả. Cậu dậm chân đuổi muỗi, tặc lưỡi: "Má mày đi đâu rồi Tư? Kiếm mày hả? Tư..? Ngủ rồi..?"

Nhật Tư dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi, em ngáy nhẹ mấy tiếng khò khò dễ thương, cậu hai vuốt tóc nó sang một bên, cười nhẹ.

Cùng lúc đó má Tư về. Thấy cậu đang ẫm Tư đứng trước cửa thì vui mừng chạy đến ôm lấy em: "Tư ơi! Ôi..con tôi.."

Má Tư khi nãy đi kiếm em, vì lỡ bỏ quên em khi đang trên đường về nhà. Bà chạy đi kiếm Tư khắp nơi, mà đường làng thì tối thui, làm gì thấy đứa nhỏ có chút xíu, có đi ngang cũng chẳng thấy đâu. Bà hối hả tìm nó, nghĩ nó nhớ đường về nhà nên gấp gáp chạy về, thật may cậu hai đem nó về đến nhà, nếu không ngủ ở ngoài bị mũi chích đến hẻo rồi.

Má Tư ôm Tư trong lòng, cúi đầu lia lịa: "Cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu!"

"Không có gì" - Cậu hai xua tay, chuyện nhỏ này chẳng to tát gì mấy.

Cậu nhìn Nhật Tư đang ngủ ngon trong lòng má mình thì cười nhẹ, quay người định trở về nhà thì cục ngốc ngóc đầu dậy, ưm a ngó tới ngó lui: "Ưm..ưm..? Cậu..cậu-!"

Cậu hai nghe nó gọi thì quay sang, thấy nó toe toét cười thì bất giác cong khoé môi. Nhật Tư chúm chím cười, nó bảo: "Cậu..mai..mai cậu đến chơi dí con nhé? Nhé cậu?"

"Chơi với mày hả? Không sợ tao hả?" - Cậu hai vì cái mặt lạnh tanh mà bị mấy đứa con nít tránh xa. Bây giờ nghe nó bảo muốn chơi cùng thì bất giác cười khoái chí.

Nhật Tư hì hì cười, nó bảo: "Sợ..sợ ạ!"

"Thế sao lại muốn chơi cùng?" - Cậu đứng nhìn nó đang được má ôm, ánh mắt dịu dàng khó thấy.

Tư chớp mắt mấy cái, khúc khích bảo: "Tại..tại cậu đẹp trai nhắm~"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro