Chap 40: Nhõng nhẽo

Trương Ngọc Song Tử sau khi rời khỏi nhà, theo thói quen đi đến chồi nhỏ của má con Tư. Cậu đứng trước cái chồi lá nhỏ, biểu Tư nó ra: "Nhật Tư, mày ra mở cửa cho cậu coi!"

Nhật Tư vì sốt mà thở gấp trên giường. Em nghe giọng cậu, liền lòm còm bò dậy ngó ra cửa: "Cậu..cậu hai..."

Trương Ngọc nghe giọng em khàn khàn thì nhíu mày, cậu không chờ nó ra mở cửa nữa, liền đi vào hiên ngang. Cậu vào trong nhà, thấy Tư đang đắp mền trên giường với hai cái má đỏ bừng thì hỏi: "Gì đấy? Trời nóng thấy bà mà mày đắp mền hả Tư?"

Em Tư chớp mắt mấy cái, em ưm a kêu, sau cùng chịu không nổi liền ngã xuống gối nằm: "Ưm- h.."

Cậu hai thấy Tư hôm nay hơi lạ. Thường ngày nó cười đùa miết, ồn như cái chợ mà bây giờ lại không thèm nói một câu. Cậu tiến đến chỗ nó nằm, lại càng gần càng thấy má nó đỏ. Cậu lo lắng hỏi: "Sao đấy? Sao mặt đỏ thế?"

Nhật Tư phì phì thở, em gượng ép mở mắt, nhìn cậu chằm chằm: "Cậu..."

Trương Ngọc thấy em có vẻ mệt liền đưa tay lên trán em. Cậu giật mình rút tay lại: "Tư! Mày bệnh hả?"

Tư nằm cuộn mình trong cái mền mỏng, em lắc đầu: "Em..em hỏng bít..h..em khó chịu lắm.."

Cậu hai xoa hai gò má ửng hồng, xác nhận Tư nó sốt cao. Cậu hỏi: "Mày uống thuốc chưa?"

Tư lắc đầu: "..dạ..dạ hong biết ạ..."

"Má mày đâu?" - Cậu hai vuốt tóc nó ra sau cho gọn. Mồ hôi nó chảy ướt cả trán.

Tư hổn hển thở, từng câu từng chữ thốt ra làm cổ họng em đau rát: "Má..má em ii..bán..òi..khụ-..khụ!-"

Cậu hai đi vô trong nhà, lấy ra một ly nước rồi đưa cho Tư uống. Em ừng ực uống, chỉ một ngụm đã hết sạch trơn. Cậu hai xoa đầu em, hỏi: "Cậu đưa mày đi khám nghen. Chịu không?"

Tư ngơ ra một lúc, hỏi: "Khám..khám là dì dạ cậu?"

"Là đi bác sĩ..đi xong là hết bệnh liền.." - Cậu hai ẫm em nó lên.

Tư mệt mỏi dựa vào vai cậu, em thút thít níu chặt áo cậu: "Má..má em hỏng cho đâu..cậu.."

Cậu hai vỗ vào mông nhỏ của em nó, dõng dạc nói: "Cậu muốn đưa mày đi, má mày cấm được cậu không?"

Tư lắc đầu, cơ thể mỏng manh nóng ran do sốt cao dần khiến cậu hai cảm thấy nóng lây. Cậu ghi vội một tờ giấy, kẹp nó dưới ly nước. Cậu ẫm Tư ra đầu làng, ở đấy có một thầy thuốc nghe nói rất tài.

Thầy thuốc khám cho Tư, xong xuôi thì lấy ra gói thuốc, bảo: "Không sao, sốt bình thường thôi, về uống thuốc là hết."

"Ừm.."

Nhật Tư ngó nhìn cậu, cái mặt ngơ ngơ trông cưng lắm: "Ưm..cậu ơi?"

"Hả?"

Tư níu áo cậu, rụt rè hỏi: "Thuốc..thuốc là dì dạ cậu..."

Cậu hai véo má xinh, cười nhẹ: "Nói tóm lại là uống vô nhanh hết bệnh.."

"Dị..dị ạ.."

Cậu hai ẫm Tư về nhà, cho em uống thuốc. Nhưng mà ngốc xinh lại quậy, không chịu uống vì thuốc đắng.

"Ưm..lèe! Hỏng uống đâu..hic.."

"Ha- tao mua cho mà không uống? Gan ha?" - Cậu hai véo má Tư, còn làm em nó khóc.

"Huhu..cậu..cậu bắt nạt Tư..h- c..cậu cho Tư uống dì dạ? Có..có xỉu hong dạ?" - Tư khịt mũi, thuốc đắng lắm, em chưa uống qua bao giờ, sợ lắm, không dám đâu.

Cậu hai vuốt má nó, bảo: "Không xỉu, uống đi, hết bệnh mới đi chơi với tao được!"

Tư nghe thế thì mếu máo, thì ra phải hết bệnh cậu hai mới chơi chung. Tư ngoan ngoãn uống một miếng, đắng quá trời đắng liền lè lưỡi khóc oe oe: "Oaa! Hỏng ngon! Hỏng ngonn!"

Cậu hai cười khúc khích, thuốc mà em đòi ngon, lấy đâu ra bây giờ. Tư mếu máo khóc, đắng quá trời làm sao uống nổi bây giờ. Cũng phải, cậu hai băm nhuyễn ra rồi khoáy chung với nước, nên đắng dữ lắm.

Tư nghĩ đến chuyện cậu hai dẫn đi chơi, nín thở uống một hơi cạn sạch. Cậu hai Trương cười nhẹ: "Giỏi, ngoan hết bệnh tao dẫn đi chơi"

Tư mếu máo, vị đắng của thuốc vẫn còn trong miệng. Cậu hai lấy ly nước khác cho em, em liền nhõng nhẽo bảo: "Hức- đắng quá..Tư..Tư hỏng muốn uống nũa đâu..."

Cậu hai nhìn vào bọc thuốc trên bàn, vuốt nhẹ má Tư: "Uống hết cái đó mới hết bệnh được. Ngoan đi."

Tư oe oe khóc, thật sư không uống nổi. Bé ngốc thút thít bấu chặt vai áo cậu hai khi được cậu bế, em dựa vào vai cậu, khóc mãi không thôi.

Cậu hai bế nó đi vòng vòng nhà, thấy đỡ hơn khi nãy liền bế em ra ngoài chơi: "Cái võng hôm qua còn không?"

Tư gật đầu: "Dạ..dạ còn ạ.."

Cậu hai nghe thế thì ẫm ẻm ra chỗ bờ sông hôm qua. Tư nó nằm trên võng đung đưa, cười tít cả mắt: "Cậu ơi, vui quáa!"

"Đưa chậm thôi, mày đưa mạnh xíu nó đứt nó quăng mày xuống sông, tao không cứu đâu đó!" - Cậu hai vịn lại, nhíu mày.

Tư bướng dữ lắm, chút xíu nữa là rớt xuống sông rồi: "Áa!"

Cậu hai nhanh tay giữ lưng em nó lại, Tư xoe mắt nhìn cậu, hì hì cười: "Cậu ơi, Tư mém té ó.."

"Biết dị tao không mắc võng cho mày rồi.." - Cậu hai bất lực, mắc cái võng làm gì không biết.

Tư chơi một lúc thì mệt, mới khỏi được chút xíu mà chơi quá trời chơi.

"Ưm..hức- huhu..." - Tư bị cậu hai áp chặt xuống võng, cậu bắt em nằm xuống ngủ, vì Tư nó quậy quá trời rồi.

"Khóc cái gì mà khóc. Quậy um trời đất, định không cho ai ngủ nghê gì hả?" - Cậu hai quýnh vào mông em Tư làm ẻm dỗi khóc tu tu.

"Huhuu! Em..em chỉ chơi có một chút hoi à.." - Tư ôm mặt khóc, giọng có chút hờn, chút dỗi.

Cậu hai thở dài, tay đưa cái võng: "Ngủ, chiều tao dẫn đi chơi.."

Tư chưa buồn ngủ nên bướng, em oà khóc, nhõng nhẽo: "Hỏng chịu đâuu..cậu..cậu hai chơi với em đi màa..oa-"

Trương Ngọc nghe Tư khóc còn ồn hơn khi nãy, kiểu này người ta nhìn, người ta phán xét mất. Cậu dừng võng lại, luồn tay xốc nách đứa nhỏ mít ướt: "Đi đâu?"

Tư được cậu ẫm thì nín dần, em thút thít câu chặt cổ cậu, mếu náo bảo: "Cậu..Tư..Tư muốn ii kím má.."

Cậu hai rờ trán em, bảo: "Còn nóng lắm, ra ngoải lỡ bệnh rồi xỉu, ai chăm mày?"

Tư thút thít, em bảo: "Má..hức- má em chăm ạ.."

"Má mày bán đồ rồi, chăm sao được?" - Trương Ngọc vuốt nhẹ cánh mũi xinh, cười nhẹ.

Tư ngơ ra một lúc, em gục đầu xuống vai cậu, cái giọng be bé, xinh yêu thốt lên: "Hức- cậu hai~ cậu hai chăm em..~"

Trương Ngọc bất giác cong khoé môi, cậu tranh thủ thơm lên đầu mũi nó, bảo: "Rồi rồi, ra chợ với má, đúng không?"

"Ưm..!" - Tư ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu hai chiều nó, dắt nó ra chợ với má. Má Tư đang dọn đồ chuẩn bị về nhà sớm hơn mọi ngày vì em đang bệnh. Má loay hoay đậy nắp lại, vừa định gánh đồ về thì Tư chạy đến.

"Má ơi~" - Em Tư chạy đến sà vào lòng má, cười khúc khích trông dễ thương vô cùng.

Má Tư ngơ ra một lúc, Tư nó đang bệnh, sao lại chạy ra đây. Má nhíu mày, rầy: "Trời ơi! Con đang bệnh, chạy ra đây làm gì hả!"

Tư biết má rầy mình, nhưng em vẫn cười khúc khích, giơ cao tay đòi ẫm: "Má ơi, ẫm con~"

"Con tự chạy ra đây hả? Qua được cây cầu tre luôn sao?" - Má dang tay ẫm Tư lên, vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ.

Nhật Tư lắc đầu, em bảo: "Cậu hai ẫm con qua á má.."

"Cậu hai hả?"

"Dạ!"

Cậu Trương từ xa đi tới, gương mặt điển trai xen chút quạo quọ. Dì Lan giật mình, bà lắp bắp thưa: "Con..con chào cậu hai.."

Tư nằm lên vai má mình, đưa mắt nhìn qua cậu. Em hì hì cười, cậu hai cũng đành bất lực nguôi ngoai: "Ha- vừa thả xuống đã chạy đi. Mày bị bắt cóc tao không chịu trách nhiệm á nghen!"

Tư chớp mắt xinh xắn, cậu hai không biết nói gì chỉ biết thở dài. Má Tư đưa tay rờ trán em, thấy đỡ thì hỏi: "Tư à, con hết sốt rồi này.."

Tư che miệng cười, em bảo: "Cậu hai cho con uống thuốc á má!"

"Th..thuốc ạ?" - Má Tư lúng túng hỏi.

"Ừ. Tư nó bệnh mà dì không mua thuốc cho nó, còn để nó một mình ở nhà, lúc tui đến nó như sắp đi tới nơi rồi!" - Cậu hai nghĩ đến thì phát quạo. Tư nó có chút ét, ở nhà có một mình, còn sốt cao. Cậu mà không đến, không biết nó sống chết như nào nữa.

Má Tư nghe thế thì khựng lại, bà thưa: "Dạ thưa cậu..nhà con nghèo..làm gì có tiền mua thuốc cho Tư nó uống..."

Cậu hai thở dài, vuốt nhẹ gò má xinh đang ửng hồng của Tư: "Không nói nữa. Tui có mua vài viên thuốc cho nó, dì về đâm thành bột bỏ vô nước cho nó uống.."

"D..dạ..con..con sẽ trả tiền cho cậu.."

"Không cần. Cứ coi như tui cho nó!"

"Nhưng mà..."

"Tư, tao về nghen."

Tư nghe cậu bảo về thì giật mình ngóc đầu dậy, em ngơ ra, mếu máo giơ cao tay: "Cậu! Cậu hai đừng bỏ em!"

"Ai bỏ mày? Ở nhà với má đi, tao về nhà mần công chiện, chiều tao qua chơi với mày.." - Cậu hai vén tóc dài của nó lên vành tai, dịu dàng bảo.

Tư mếu máo, em nhõng nhẽo, lắc đầu không chịu: "Ưm..huhu- cậu hai! Cậu hai!"

"Tư à, đừng làm phiền cậu con!" - Dì Lan ôm em trong lòng, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt xinh xinh.

Trương Ngọc không biết làm gì, dỗ thì không biết dỗ, bây giờ chỉ còn cách ẫm em. Cậu hai vỗ nhẹ lưng nhỏ, hỏi: "Khóc cái gì? Ở nhà chơi với má đi, mới đến làng thôi, kiếm bạn mới, đâu thể chơi với tao quài. Nghe không?"

Tư nó nhỏ con nên nằm gọn trong lòng cậu, em thút thít lắc đầu: "Hỏng..hỏng được đâu..hức- hỏng ai muốn chơi dí em hết..cậu đừng ii..em hỏng lì nữa..cậu chơi dí em i mà.."

Trương Ngọc không biết phải làm sao để cục ngốc này nín khóc, cậu sợ nó kiệt sức nên dịu dàng bảo: "Biết rồi. Chiều tao qua chơi cùng mày.."

"Hức- chiều..chiều ạ?"

"Mày về ngủ trưa đi, chiều tao xong việc thì qua.." - Cậu hai lau nước mắt cho em, bảo.

Tư mếu máo, bảo: "Ưm..hỏng muốn..cậu..cậu ru em ngủ ii.."

Trương Ngọc bất lực toàn tập trước ngốc nhỏ. Bình thường có người làm giọng điệu này cậu điều chán ghét ra mặt, thế mà Tư chỉ nhõng nhẽo mấy câu cậu đã chiều theo ý nó.

Cậu ẫm em nó về nhà, đem nó ra cái võng khi nãy, ru nó ngủ. Cậu thở dài, bảo: "Đi vòng vòng rồi cũng phải ngủ thôi, quậy thế không biết!"

Tư nằm ngoan trên võng, hai mắt tròn xoe như hai viên châu đen lấp lánh ngó nhìn cậu: "Ưm..cậu..cậu đừng mắng em.."

"...không mắng, ngủ đi"

"Dạ.." - Tư ngoan ngoãn nghe lời cậu nhắm mắt lại.

Cậu hai đưa võng ru nó ngủ, tự nhiên rảnh rỗi đi ru Tư ngủ. Cậu thường ngày đâu có làm mấy chuyện này, kể cũng lạ.

Di Minh ở nhà, cả buổi sáng không thấy cậu về thì bồn chồn, thấp thỏm. Một phần nghĩ cậu hai đi chơi quên giờ giấc, phần còn lại lo sợ cậu đi cùng người thương. Cô lo lắm, nếu có thật, chuyện hôn sự chẳng phải sẽ bị hủy sao. Thế là Di Minh cho người đi kêu cậu về.

Nhật Tư sau một lúc thì ngủ say, cậu hai đang ngồi câu cá bên bờ sông, sắp câu được cá thì phía sau vang lên tiếng thưa: "Dạ thưa cậu, mợ kiếm cậu ạ.."

Cậu hai nổi quạo, con cá sắp cắn câu thì bị cậu ta phá đám. Cậu quay lưng lại, cái mặt u ám, bực mình: "Mợ? Ai là mợ?"

Thằng này tên là Lâm, nó là người làm của Di Minh từ nhà kia đi theo cô. Nó nghe cậu hỏi thì lúng túng: "Dạ..là mợ Di Minh-"

"Ha- từ khi nào cô ta là mợ? Tao không có vợ, mày bày đâu ra cái trò đó?" - Cậu hai đứng dậy, áp sát người thằng Lâm.

Lâm nó hoảng, liền bảo: "Dạ..con không dám!"

"Về đi. Tao không có hứng thú với nó, thấy cái bản mặt nó, tao lại muốn đấm cho mấy cái.." - Cậu hai xua tay, cầm cần câu lên thả xuống sông.

Thằng Lâm không nói được cậu, liền về nhà. Di Minh nghe Lâm nó nói thì bực mình, cô quăng ly trà làm nó vỡ tan tành, bực mình quát: "Có cái việc kêu cậu hai về cũng không làm được thì mần cái gì được! Vô dụng!"

Lâm nó run rẩy, không dám hé môi. Di Minh hít sâu một hơi, hỏi: "Thế cậu hai có đi cùng ai không?"

"Dạ..dạ không thưa mợ..con chỉ thấy cậu đang câu cá, bên cạnh có cái võng, nhưng mà trong đó là một bé gái thôi ạ..."

Di Minh cho thằng Lâm lui xuống bếp, tự rót cho mình một ly trà. Cô nhấp môi, thì thầm: "Không có người thương? Vậy tại sao cậu lại chán ghét mình như vậy..?"












Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro