Chap 42: Đi chơi
Cậu hai sau khi đưa ra quyết định cứng rắn đã đi học suốt một tuần không về. Cậu ngồi trong phòng học, chăm chú nghe giảng bài, những con chữ được cậu ghi chép cẩn thận, ánh mắt quyết tâm, hừng hực khí thế. Cậu hai đột nhiên giật mình, nhận ra gì đó mà cậu hình như đã quên mất suốt một tuần dài.
Trương Ngọc tái xanh mặt mày, thầy Lý đang giảng cũng phải dừng để hỏi han: "Song Tử, con sao đấy?"
Cậu hai Trương hoảng loạn thu xếp tập sách, ngay lập tức đứng dậy rồi xin về nhà. Thầy Lý ngơ ra một lúc, lắc đầu cho qua. Cậu hai từ bên huyện về đã được một tuần hơn, nhưng lại chưa đến gặp Nhật Tư như lời đã hứa. Cậu vội vã kêu tài xế lái nhanh về nhà, cậu nhanh chóng chạy ra chợ, ngó nghiên kiếm đứa nhỏ xinh xinh.
Nhật Tư đang giúp má bưng chén vào trong, thấy cậu hai đứng ở xa thì không ngó ngàng gì tới. Cậu hai lúng túng gãi đầu, đứa nhỏ này giận cậu mất rồi
Tuy cậu hai đã ngỏ ý dẫn em đi chơi, nhưng đáp lại cậu chỉ có ánh mắt uất ức, rưng rưng sắp khóc. Em vì giận mà quay đi, một câu chào cũng chẳng thèm nói. Nhật Tư giận lắm, cậu bảo sẽ về chơi với em, nhưng lại ở Y Sơn tận một tuần liền không thấy mặt mũi. Đã vậy còn hứa hẹn, Tư sẽ không tin cậu nữa đâu.
"Ưm!-" - Tư giận dỗi quay mặt đi khi cậu sáp lại. Có vẻ như là dỗi dữ lắm rồi.
"Ấy..tao xin lỗi..tại tao mắc đi học.." - Cậu hai kéo má nó lại, véo mấy cái.
Tư buồn dữ lắm, cậu đã hứa là sẽ chơi với Tư, dị mà hôm đó lại để em chờ đến tận khuya. Mà đợi mãi cậu chẳng tới, Tư đã khóc, vì sợ cậu gặp chuyện, vậy mà cậu lại quên mất em, còn không nhớ đến em trong suốt một tuần qua, thật quá đáng.
"Hức- em hỏng chơi dí cậu nữa!" - Tư đẩy cậu hai ra, cái giọng dỗi dỗi thấy cưng.
Trương Ngọc cười nhẹ, cậu ngồi xổm xuống bằng với nó, dịu dàng nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn: "Tao xin lỗi, đừng giận.."
"Tư hỏng có chơi dí cậu mà!" - Tư nhíu mày gỡ tay cậu ra, nhanh chóng chạy vô chỗ má đang đứng.
Tư dỗi dữ lắm luôn, ai biểu không nhớ em, lại còn nói dóc em nữa: "Hứ!"
Dì Lan cười nhẹ, xoa đầu em: "Đừng giận cậu, cậu bận mà con.."
"Hứ!"
Nhóc Tư bình thường trông xinh xinh, dễ thương, nhưng khi giận lại rất bướng. Cậu hai thở dài níu lấy tay nó, bảo: "Thôi mà, tao quên có xíu.."
"Xíu..xíu á! Thà cậu hong hứa còn hơn!" - Tư uất ức khóc nức nở. Đã hứa thì phải giữ lời, bỏ người ta tận một tuần vậy mà lại bảo quên có xíu. Một xíu của cậu nhỏ quá đi mất.
"Hức- em hỏng chơi dí cậu nữa! Cậu dìa đi!"
"Thôi mà..đến đây với tao" - Cậu hai ôm lấy ngốc nhỏ, dịu dàng vuốt gò má xinh.
"Huhu..cậu hấy ghét! Hỏng chơi dí cậu nữa, em chơi dí người khác!" - Tư đánh nhẹ vào vai cậu, đã vậy em sẽ không chơi với cậu hai nữa.
"Ngoan, tao đi học nên bận..tao có kêu con Lụa với thằng Tèo chơi với mày rồi mà?" - Cậu hai vuốt má nó, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lăn trên đôi má đang ửng hồng.
Tư nó thút thít, mếu máo bảo: "Hỏng có giống mà..hức- em chỉ muốn chơi dí cậu hai hoi à.."
Cậu hai mềm nhũn cả người, đứa nhỏ này sao lại dễ thương đến thế chứ. Cậu kéo eo nó lại ôm, bảo: "Xin lỗi, xin lỗi. Vậy tao đi học về rồi chơi với mày hen? Chịu không?"
Tư lắc đầu, mếu máo: "Hong! Cậu nói dóc!"
"Nói thiệt đó. Chịu không?" - Cậu hai xoa đầu Tư, dịu dàng thơm lên má em.
Tư thút thít, em gật đầu hai cái: "Cậu..cậu hứa..dí em.."
"Hứa mà~"
Hôm đó cậu hai không dám rời ẻm nửa bước, vì sợ bị giận lần nữa. Cậu cũng biết mình sai, để Tư nó giận nữa chắc nó cự tuyệt cậu luôn quá.
"Cậu hai ơi.." - Tư nó ngồi trên võng cùng cậu, dựa vào bụng người kia.
"Hả?"
"Cậu đi học cái dì dạ cậu?" - Em ngoáy đầu nhìn cậu hai, hỏi.
"..tao học y.." - Cậu hai Trương ngập ngừng một lúc, sau đó thì bảo
"Y..là dì dạ cậu?" - Tư nghiên đầu, hỏi.
"Dễ hiểu là làm bác sĩ, thầy thuốc.." - Cậu hai vuốt má nó, cười nhẹ.
Tư nó ngơ ra, đột nhiên mếu máo: "Hỏng chịu..cậu hai mà làm bác sĩ..cậu sẽ cho Tư uống thuốc đắng hức- hỏng chịu đâu màa!..."
"Ha- lớn rồi còn sợ thuốc? Mày định bệnh quài hả?" - Cậu hai véo má xinh, véo muốn xệ luôn rồi.
"Ưmm! Cậu..cậu đừng bắt nạt em mà..." - Tư kéo tay cậu ra, nhưng mà người kia không muốn.
"Mày béo lên rồi.." - Cậu hai chọt vào má mềm, cười nhẹ khi nhận ra Tư đã có má bánh bao.
Tư nghe cậu nói mình béo thì giật mình, em xoe mắt nhìn cậu, lắc đầu bảo: "Hỏng..hỏng có mà! Tư..Tư hỏng có béo!"
"Rõ ràng là béo, mày xem, má mềmm!~" - Trương Ngọc khúc khích véo má cục ngốc.
Tư ưm a kêu, người ta hỏng có béo mà nói người ta béo hoài, giận quá đi mất. Tư đánh nhẹ vào vai cậu, cái giọng kêu lên thấy cưng: "Cậu hai, đừng màaa!"
Trương Ngọc khúc khích cười, cậu ẫm em lên, hôn lên má em cái chóc: "Dễ thương quá~"
Tư ngại ngùng quay mặt đi, em mắc cỡ, môi mấp máy như muốn nói gì đó: "Ưm..ưm..cậu.."
Cậu hai cười nhẹ, hỏi: "Sao đấy? Cái mặt làm gì đỏ chót vậy?"
Tư xoe mắt nhìn cậu, em bối rối bảo: "Tại..tại cậu hai khen Tư dễ thương.."
"Hả? Chưa ai khen mày như vậy sao?" - Cậu cười phì, vuốt lưng người nhỏ.
Tư lắc đầu: "Ưm..hỏng phải..có Lụa..em Lụa bảo em dễ thương..."
"Hả?" - Cậu hai nhíu mày, nghĩ con nhỏ đó gan cũng lớn dữ, dám khen người của cậu.
Tư chúm chím cười, em dụi vào vai cậu: "Nhưng mà..nhưng mà em thích cậu khen em hơn~"
"Vậy sao? Thích tao khen hả?" - Cậu hai được Tư dỗ cho nguôi giận, đúng là chỉ có bé ngốc mới khiến cậu nguôi ngoai.
Chiều hôm đó. Cậu hai về nhà, ngay lập tức xuống bếp kiếm con Lụa: "Lụa đâu!"
Lụa nó hốt hoảng chạy như bay, nó đang rửa chén, bị kêu thì ngay lập tức chạy ra: "Dạ cậu kiu con!"
"Mày gan ha, tao kêu mày chơi với nó, mày lại nói lời đường mật? Mới có tí tuổi.." - Cậu hai lườm nó, giọng đúng quở trách.
Lụa nó run rẩy, nó chỉ dám biện minh: "Dạ..dạ tại con thấy ảnh xinh quá..nên.."
"Tao có nhờ mày không?"
"Dạ..dạ cậu không.."
"Liệu hồn.." - Cậu hai gằn giọng, rầy nó xong liền đi lên phòng đọc sách.
Lụa thấy cậu đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm. Nó tiếp tục đi rửa chén, bĩu môi thầm nghĩ: 'Tư ảnh dễ thương dị mà không cho khen. Cậu hai bị làm sao á trời..'
Cậu hai vô phòng, lấy ra vài cuốn sách trên kệ. Cậu mấy nay học hành cũng ra gì, chỉ là hơi phân tâm vì cứ nghĩ đến Nhật Tư.
Dạo gần đây cậu thấy hơi lạ. Dù cậu có làm gì cũng đều nghĩ đến Nhật Tư. Lúc đang ăn cơm cậu cũng nghĩ: 'Tối nay Tư nó ăn gì ta?'
Hay cả lúc đi tắm, cậu cũng nghĩ đến nó: "Tư nó tắm chưa nhỉ?"
Cậu đi ngủ, khuya lắt khuya lơ, người ta ngủ hết trơn cậu vẫn nghĩ đến người nhỏ: "...Tư nó ngủ chưa ta..."
Sáng sớm tinh mơ, ông bà Trương chỉ vừa tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng động lớn từ phòng cậu.
Bà Trương đi qua, gõ cửa hỏi: "Song Tử, con làm gì mà ồn ào quá dị?"
Trương Ngọc Song Tử mở cửa ra, má cậu giật mình, hỏi: "Trời đất, con đi đâu mà tóc tai đẹp đẽ thế kia?"
Song Tử vuốt tóc mình ra sau, cười: "Đẹp không má?"
"Ừ..ừ đẹp. Mà con đi đâu dị?"
"Con đi chơi"
"Đi chơi với ai?"
"Không có với ai hết á, đi với đứa nhỏ ở gần chợ á" - Cậu hai quay trở vô trong phòng, soi gương rồi tự mãn.
"Nhật Tư, con dì Lan hả?" - Bà Trương hôm hổm đi theo cậu, thấy cậu chơi với em Tư thì nhẹ nhõm. Vì trước đó bà tưởng cậu có người thương, đi theo coi coi người đó thế nào.
Cậu hai gật đầu: "Con đi với nó"
Má cậu thở dài: "Ngày nào cũng đi chơi với nó, con mà đi với Di Minh được như này má cũng mừng!"
Cậu hai nhíu mày, thở dài: "Không, con không có thích cô ta, mới sáng sớm ra, má đừng làm con bực.."
"Cậu nói đi, cậu thích ai mà lại không thích con bé?" - Bà chống hông, hỏi.
"Thích ai? Con chẳng thích ai hết á.." - Cậu hai nhún vai bảo.
"Ấy, thế sao lại chải chuốt, bảnh bao thế kia?"
"Đi với Nhật Tư, mà ngày nào con chẳng bảnh?"
"Thôi thôi, cái kiểu sửa soạn này chỉ có đi với gái!"
"Không có. Má không tin hả, con đưa má đi chung hen"
"Thôi! Tui không có rảnh chen vô chuyện tình cảm của mấy người!"
"Đã bảo là đi với Tư mà. Má không tin thì thôi..!"
Nói rồi cậu rời khỏi phòng. Bà Trương lắc đầu cười, nói cậu đi với gái thì bà tin. Chứ đi với Nhật Tư, một đứa nhỏ mà sửa soạn thế kia, bà tin bằng đường nào được chứ.
Mới sáng tinh mơ cậu hai đã đến trước nhà của người ta rồi. Nhật Tư nghe cậu gọi thì dụi mắt đi ra mở cửa. Cái mặt mớ mớ chưa tỉnh ngủ ngước lên nhìn cậu, cậu hai cười phì, vuốt má nó: "Chưa dậy hả?"
Tư ngơ ngác, em chớp mắt mấy cái, hỏi: "Ưm..mấy..mấy giờ òi cậu..?"
Cậu hai nhìn đồng hồ đeo tay của mình, bảo: "Sáu giờ rữ rồi..."
Tư nó ngơ ngác nhìn cậu, mới sáu giờ rưỡi cậu đã bắt em dậy, người ta giận bây giờ: "Ưm! Cậu..cậu kì cục quá à..em muốn ngủ mà.."
Tư nói xong liền chạy vô dạc đắp mền ngủ, cậu hai cười khúc khích, tiến vào kéo mền nó ra: "Dậy! Chim sâu thức sớm mới có sâu để ăn!"
Tư ưm a quậy phá, em bảo: "Ưm..! Dị..dị con sâu thức sớm sẽ bị chim ăn ạ? Hỏng chịu đâuu! Cậu cho Tư ngủ ii màa..!"
Cậu hai ngơ ra một lúc, ai bày Tư cái vụ sâu thức sớm bị ăn vậy chứ, sao mà dễ thương quá vậy trời. Cậu cười nhẹ, kéo mền lên đắp cho em: "Rồi rồi, ngủ đi"
Trưa hôm đó cậu hai dẫn Tư đi chơi ở đầu làng. Cậu hai bữa nay lạ lắm, tự nhiên hất tóc, làm ra mấy điệu bộ đẹp trai, bảnh bao. Chắc là muốn Tư nó để ý.
Tư ngơ ngác nhìn cậu, hỏi: "Cậu bị bệnh hả cậu?"
Cậu hai khựng lại, lòng đau như cắt khi Tư nó bảo cậu bệnh. Cậu thức sớm lắm, năm giờ đã dậy chải chuốt, kiếm đồ đẹp mặc, đã thế còn xịt nước hoa đắt tiền, tưởng Tư nó mê, ai dè nó chê cậu.
"Ê, mày chê cậu hả?"
Tư lắc đầu lia lịa: "Hỏng có..Tư hỏng có chê cậu ơi..-"
"Xì..bữa nay tao xấu chứ gì..." - Cậu hai bĩu môi, dỗi dữ lắm luôn á.
Tư nắm lấy tay cậu, cười xinh xắn: "Cậu bữa nay..đẹp trai lắm~"
Cậu hai ngơ ra một lúc, mặt đỏ bừng lên, quay phắt đi: "Ừm..cảm ơn.."
Cậu hai dẫn Tư đi ra đầu làng để đi chơi câu cá. Nghe bảo ở đây người ta câu cá để đổi đồ chơi. Tư phấn khích cầm cần câu lên, thả nhẹ nhàng xuống ao. Cậu hai ở kế bên nhìn nó chăm chú.
"Muốn đổi gì?" - Cậu hai chọt nhẹ má nó, hỏi.
Tư cười toe toét bảo: "Em muốn có con thỏ!"
Cậu hai cười, nhìn qua sạp đổi đồ có con thỏ được khắc bằng gỗ: "Thỏ à.."
Tư ngồi một lúc lâu, thấy không có cá thì bỏ cuộc. Cậu hai dắt em đi chỗ khác chơi, nhưng cái mặt bé nó buồn thiu, trông thấy thương.
Cậu hai cười nhẹ, cậu dắt em đi đến chỗ đổi đồ. Tư nhìn con thỏ ấy, mếu môi tiếc nuối. Cậu hai xoa đầu nó, hỏi người đang đứng trong sạp: "Có bán không?"
Người kia lắc đầu: "Dạ không có bán ạ."
"Bao nhiêu..?"
"Dạ? Dạ..không có bán cậu ơi-"
"Bao nhiêu?"
Người kia lúng túng gãi đầu, sau một lúc bị cậu chèn ép thì bất lực bán cho cậu. Tư sau khi có con thỏ bằng gỗ thì vui dữ lắm, hai con mắt sáng rực lên cơ. Cái đó là cái móc treo, cậu hai móc lên áo nó, nó thì đi tới đi lui khoe với mấy con mèo bên đường.
"Tư có thỏ nè, mèo thấy hong?" - Tư che miệng cười khúc khích khi thấy con mèo ngoe nguẩy đuôi. Chắc là nó thấy đẹp.
Cậu hai cũng mua một cái, cậu mắc vào lưng quần của mình, cười phì khi thấy Tư nó đang bắt con mèo xem đồ của nó.
"Mèo ơi, đẹp hong? Đẹp hong? Cậu hai mua cho Tư á!" - Tư nắm hai cái chân của con mèo ấy lên, bợ mông ẫm luôn mèo của người ta.
Cậu hai vội vàng thả con mèo đi, cậu bảo: "Mèo của người ta, không có ẫm về, nghe không?"
"Ưm? Nhưng mà nó muốn theo Tư á cậu..." - Tư ngơ ra, em chỉ tay vào con mèo tam thể xinh xinh, bảo.
"Đi theo mày?" - Cậu hai khó hiểu hỏi.
Tư lại lần nữa ẫm con mèo ấy lên, cười hì hì bảo: "Tại..tại nó hỏng có cào Tư~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro