Chap 44: Hủy hôn

Trương Ngọc quay trở về nhà, ánh mắt sắc lẹm nhìn hôn thê của mình. Bà Trương vội vàng ôm lấy Di Minh đang run rẩy ôm má. Cái tát cậu hai trao cho, khiến má phải của cô hằn sâu màu đỏ pha da người.

Di Minh sợ hãi quỳ xuống đất, nức nở hỏi: "Tại sao? Tại sao cậu lại đối xử với em như vậy?..Tại sao..tại sao cậu lại..đối tốt với thằng nhóc đó như vậy..hức- hức-"

Trương Ngọc trừng mắt, giọng khàn nhẹ nhưng đầy giận dữ: "Mày..biến khỏi đây. Chuyện hôn sự, không cần nữa.."

"Cái gì!?" - Bà Trương giật mình.

Di Minh trợn mắt, lắc đầu liên tục. Cậu hai đòi hủy hôn, chuyện này cô không muốn chút nào. Cô thích cậu hai, đã làm rất nhiều thứ để níu giữ cậu, để bảo vệ cậu khỏi những cô gái trẻ ngoài kia, cô đã làm nhiều chuyện rất điên rồ.

Di Minh nghiến răng, bò đến níu lấy ống quần tây đen của cậu, hét to: "Không! Em không đồng ý! Em yêu cậu, cậu đừng bỏ em mà!"

Trương Ngọc hất cô ra, lườm cô bằng ánh mắt lạnh như băng: "Đừng có đụng đến nó..tao giết mày đấy.."

Nói xong cậu đi vào phòng, để mặc Di Minh đang gào khóc: "Không! Em xin cậu..em yêu cậu! Cậu đừng hủy hôn mà! Cậu hai, cậu hai!"

Bà Trương giữ Di Minh lại, cố gắng trấn an cô: "Minh à, con đừng đi theo nó, nó sẽ đánh chết con mất!"

"Má! Má, cậu hai..cậu hai tại sao lại không yêu con? Con nhỏ quá sao? Là do con nhỏ..quá sao má!?"

"..nó..đơn giản không yêu con Minh à.."

"Hơ..."

"Má xem con là con gái của mình, nhưng có lẽ..Song Tử nó không yêu con. Má xin lỗi, má sẽ nói chuyện lại với ba má con.."

"Má? Má nói vậy..là sao?"

Bà Trương lắc đầu, bảo: "Song Tử nó không thích, má cũng không thể để con làm con dâu. Cứ coi như má là má nuôi của con. Bây giờ con về nhà bển đi, Song Tử nó còn quạo..để con ở đây má sợ nó sẽ làm hại con.."

"Má! Má nói với cậu đi má..nói cậu nghĩ lại đi má! Con yêu cậu, không thể không có cậu được má ơi!" - Di Minh nức nở, cô lắc đầu, cầm tay bà lên cầu xin.

Bà Trương thở dài gỡ tay cô ra, chắc nịch bảo: "Di Minh, Song Tử nó không yêu con, má cũng không thể làm gì được. Cứ coi như má..chưa từng coi con là con dâu đi. Má tôn trọng quyết định của nó..xin lỗi con.."

Di Minh cắn môi đến rách, nức nở: "Má..con thật sự yêu cậu mà..- má.."

Tối hôm đó Di Minh đã rời khỏi nhà cậu mà về bên bển. Má đúng là có thích Di Minh, nhưng dần dần má nghĩ cô không hợp. Có lẽ là vì tính cách cáu kỉnh của cô khi đánh đập Nhật Tư, nó làm bà dần mất đi sự nhiệt tình.

Trương Ngọc thức dậy sớm, biết Di Minh về nhà bển liền tươi rói ra chợ đón Tư đến chơi. Mấy hôm nay Tư nó sợ cô, cậu có kêu nó cũng chẳng dám đến.

Cậu bế nó vào nhà, làm đứa nhỏ hoang mang ngó tới ngó lui: "Ưm..ưm?"

Tư nó câu dính cổ cậu, ngơ ngác xoe mắt: "Sao..sao cậu đưa em tới đây dạ..? Mợ..mợ sẽ quýnh em..-"

Trương Ngọc cười nhẹ, cậu xoa má nó, bảo: "Đã nói là không có mợ gì ở đây mà. Nó không phải vợ cậu, bây giờ lại càng không phải."

Tư nó không hiểu cái cậu đang nói là gì, em nghiêng đầu, hỏi: "Là sao dị ạ? Em..em hỏng hỉu.."

Cậu hai thả nó xuống nền gạch đỏ, cười: "Tóm lại là tao không có vợ, mày đừng kêu ai là mợ hết. Nghe chưa?"

Tư lúng túng gật đầu: "Em..em bít òi.."

Cậu hai dắt Tư vô phòng, ẫm nó nằm lên giường lớn. Cậu chọt vào đôi má phúng phính đo đỏ, cười: "Tư, tao học ở Y Sơn tận bốn, năm năm. Mày đợi tao nhe?"

Tư ngơ ra, hỏi: "Đợi..dì dạ cậu?"

Cậu hai chớp mắt, lúng túng gãi đầu. Khi nãy cậu nhất thời thốt ra câu đó, bây giờ không biết nói gì. Cậu đi ra ngoài lấy cho nó miếng bánh, bảo: "Không có gì, ăn đi"

Tư nó không dám ăn, cậu cho thì nó cứ giữ khư khư. Trương Ngọc ngó nhìn em, hỏi: "Sao không ăn?"

Tư lúng túng, em bảo: "Em..em hỏng dám.."

"Không dám cái gì? Ăn đi.."

Tư ngoan ngoãn ăn một miếng bánh nhỏ, hai mắt sáng rực lên vì quá ngon. Tư hì hì cười, em bảo: "Ngon quá cậu ơi~"

Cậu hai cười nhẹ, vuốt tóc nó ra sau cho gọn: "Muốn nữa thì nói tao.."

Sau ngày hôm đó cậu hai đã ở lại Y Sơn ôn thi. Nhật Tư biết cậu đi học, sẽ lâu mới về nên đã khóc rất nhiều. Em nghe lời cậu chăm chỉ làm việc, giúp má bán chè được khoảng hai tháng thì má được bà Trương nhận vào làm việc.

Vì lương cũng ổn nên đủ nuôi hai má con, Tư chỉ giúp má mấy chuyện lặt vặt. Sau khi cậu hai đi học, mỗi ngày em đều nhớ đến cậu, nhớ cậu đến mức này thêu tranh để ngắm.

Tận hai năm sau cậu hai mới được về nhà, cậu tuy vẫn còn vài năm học nữa, nhưng lại quá nhớ bé em ở nhà nên đã về một thời gian.

Nhật Tư bây giờ đã mười ba, càng lớn càng xinh khiến cậu mê mệt. Cậu hai lắc đầu đánh mạnh vào má mình, giữ bình tĩnh. Cậu nhìn đứa nhỏ xinh xinh đang đứng ở bờ sông, hỏi: "Tư, còn nhớ tao không?"

Nhật Tư ngơ ra một lúc, cậu hai nghĩ em đã quên mình nên buồn lắm. Cậu cười nhẹ, xoa đầu em: "Không nhớ hả?"

Tư chớp mắt mấy cái, sau đó dùng tay dụi dụi. Mắt em mở tròn ra, rưng rưng nhìn cậu: "Cậu..hai..?"

"Còn nhớ hả?" - Cậu cười nhẹ. Cứ tưởng nó quên cậu luôn rồi chứ.

Tư nhào đến câu cổ cậu, vui vẻ cười tươi. Em đã đợi cậu rất lâu, mỗi ngày đều nhớ về cậu. Nhưng mà hai năm trôi qua, cậu đã đẹp trai hơn nên em xém tí đã không nhận ra rồi.

Trương Ngọc ẫm em lên, để em chống hai tay lên vai mình. Cậu dịu dàng cười, hỏi: "Nhớ tao không?"

Nhật Tư xúc động ôm chầm lấy cậu, gật đầu lia lịa: "Nhớ! Dạ nhớ!"

Cậu hai Trương vừa về đã dắt em đi chơi, để ông bà già ở nhà đợi để đón cậu. Hai người đi chơi đến chiều thì cậu hai đưa em về, em về đến nhà thì ngắm cậu một lát.

Cậu hai xoa má xinh, hỏi: "Nhìn cái gì?"

Nhật Tư ngượng ngùng bảo: "Em..em muốn nhìn..một chút.."

Trương Ngọc cười nhẹ, bảo: "Tao về nhé, không là má tao rầy"

"..dạ"

Cậu hai về nhà, sốc nặng khi nghe tin má cậu đã sinh thêm một đứa em gái. Cậu ú ớ ngó tới ngó lui, chỉ vào đứa nhỏ trên tay bà Trương: "Đây..đây là???"

Bà Trương cười khúc khích, bảo: "Là em gái con. Trương Huỳnh Ngọc, con bé đã một tuổi rồi.."

Trương Ngọc tròn mắt, hỏi: "Con đi một năm..là em ấy..?"

"Ừ. Má cũng không định sinh thêm, nhưng mà con chăm học quá..má buồn, chẳng có ai nói chuyện.."

Cậu hai cười phì, bảo: "Ha- con vô nhà thay đồ, tí con ra.."

"Ừm.."

Cậu hai vào phòng thay ra bộ đồ lại tơ tằm màu xanh dương nhạt. Cậu ra nhà trước, khựng lại khi thấy Di Minh, người cũ đã và đang ngồi ở ghế.

Di Minh đã mười sáu, gương măt đã thanh tú, xinh đẹp hơn rất nhiều. Cô đến đây để thay ba má chúc mừng nhà họ Trương đón thành viên mới.

"Chúc mừng bà ạ.." - Di Minh cười nhẹ, nắm lấy tay em Huỳnh lúc nhỏ.

Cậu hai muốn lái người vô lại trong phòng nhưng lại bị bà Trương gọi lại: "Song Tử.."

Cậu hai thở dài, đi ra đối mặt với người cậu không ưa. Di Minh nhìn cậu, đôi mắt ấy có một chút xao xuyến khó tả. Cô cười nhẹ, lắc đầu bảo: "Cậu đừng lo. Em đã có người thương của mình rồi. Em không còn là đứa nhóc không suy nghĩ nữa đâu, cho em gửi lời xin lỗi đến đứa nhỏ tên Nhật Tư đó nhé, mong thằng bé..không ghét em.."

Cậu hai hít sâu một hơi, ừm một cái: "Ừm. Biết vậy là được rồi."

Di Minh cười nhẹ, nắm lấy tay người con trai đang đứng kế bên: "Em mong cậu đừng ghét em. Em không muốn hai gia đình phải khó xử.."

Trương Ngọc xua tay: "Ừ, tôi cũng không để bụng.."

Di Minh cười nhẹ: "Thật may quá.."

Bà Trương cười nhẹ, lên tiếng: "Rồi rồi. Tui cũng mong cả hai không khó dễ nhau. Bây giờ con về sao Minh, có bận gì không?"

Di Minh lắc đầu: "Dạ không.."

Bà Trương nghe thế thì cười: "Thế con với cậu đó ở lại đây nghỉ ngơi đi, mai rồi hẳn về! Trời cũng tối rồi.."

"Dạ..nhưng cậu hai.."

"Không có ý kiến gì. Con đi ngủ nhe má!" - Cậu hai cầm nhẹ tay em gái mình lên, cười nhẹ rồi đi vào phòng.

Di Minh lúng túng bảo: "Vậy..vậy con xin phép.."

Sáng hôm sau cậu hai đã rời nhà từ sớm, Di Minh nhìn theo bóng lưng ấy, khó hiểu: "Cậu hai đi đâu mà sớm vậy ta?"

Bà Trương cùng vú em ẫm Trương Huỳnh ra phơi nắng sớm, nghe cô hỏi thì cười: "À, nó đi chơi với đứa nhỏ tên Nhật Tư ấy mà!"

Di Minh im lặng, nhìn theo: "Vậy..ạ?"

Người thương của Di Minh tên là Tâm, anh ta đang ở dưới bếp đánh răng, thấy con Lụa đang giở nồi cơm thì tiến lại: "Mày đang nấu cơm à?"

"D..dạ" - Lụa nó ngập ngừng trả lời. Bây giờ Di Minh về đây cùng người này, nghe bảo là người thương. Nó là nên tránh xa ra, kẻo tự rước hoạ.

Nhật Tư và Trương Ngọc đang chơi ở bờ sông, cậu hai chiều theo em, ra mấy chỗ nước cạn bắt mấy con cá nhỏ lên cho Tư nó chơi. Cậu bỏ mấy con cá vào trong nửa trái dừa khô, đưa cho Tư.

"Nè, đổ là ướt hết người nghe chưa?"

Tư cẩn thận cầm lấy cái gáo dừa, em cười hì hì, ngước lên nhìn cậu: "Dễ thương quá~"

Cậu hai Trương cười nhẹ, nhìn em không rời mắt: "Ừm, dễ thương.."

Cậu hai ngồi xuống cạnh Tư, vuốt nhẹ cái má hồng xinh xinh: "Ha- mày dăng nắng riết đen thùi lùi rồi.."

Nhật Tư cơ bản không đen, phải gọi là trắng tinh như sứ. Cậu chỉ định trêu em một chút, thế mà em lại tin: "Ưm..đen..đen ạ? Hết xinh òi ạ?"

Cậu hai cười nhẹ: "Giỡn đó"

Nhật Tư đã được má cắt tóc cho ngắn, bây giờ trông gọn gàng với cả rất đẹp trai. Da dẻ trắng trẻo, mịn màng, mũi lại cao nữa chứ. Cậu hai xoa bóp chỗ sau gáy em, hỏi: "Cắt ngắn rồi hả?"

Tư bị cậu làm cho nhột thì có kêu lên mấy tiếng, em mấp máy môi, ngại ngùng bảo: "Má..má cắt cho em ạ.."

"Vậy à?" - Cậu hai chống tay nhìn về phía em. Miệng cong lên, cười hắt môt tiếng.

"Ha- mày ăn ít lắm hay sao mà ốm nhom thế?" - Cậu nắm cổ tay nhỏ nhắn của Tư, phàn nàn. Cậu hai chăm nó béo quá trời béo, bây giờ mới đi có hai năm đã gầy gò như vậy rồi.

Tư bĩu môi, bảo: "Hỏng có mà..em bị má bảo béo í.."

Nhật Tư cũng không phải là quá ốm, phải gọi là thon thả. Nhưng mà cậu hai cơ bản không chịu, cậu muốn em ăn uống đầy đủ, có béo cũng chẳng sao.

"Hừ, ăn nhiều vô, nghe chưa?"

"Dạ..em bít òi.."

Mấy ngày sau đó cậu hai đều dành thời gian ở bên Nhật Tư, cậu hai tuy vẫn chưa xác định được Nhật Tư đối với cậu là gì, nhưng cậu vẫn chăm em, vẫn chiều chuộng em.

Còn Tư thì ngây thơ dữ lắm, mới mười ba nên đâu có biết cậu đang nghĩ gì về mình, chỉ nghĩ là cậu thích chơi với mình thôi. Dù nghĩ vậy, nhưng đôi lúc em có nhớ cậu, có nghĩ về cậu. Đêm đêm, vì nhớ mà không ngủ được, đầu óc quay cuồng vì nhớ người kia.

Cậu hai cũng chẳng khá khẩm hơn, có khi còn hơn cả bé ngốc. Cậu nhớ Tư đến bứt rứt trong lòng, đêm khuya hai, ba giờ sáng mò tới chồi của em để ngắm. Ấy vậy mà không biết mình thích thằng nhỏ, cậu hai quá trời ngu mà.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro