Chap 47: Đứa nhỏ tội nghiệp.

Mấy ngày sau đó Di Minh với Trương Ngọc đi điều tra khắp làng, tối đêm mới đem thân xác rã rời về.

Lụa nó thấy hai cô cậu đi sớm về khuya, hiểu lầm là nối lại tình xưa nên đi đồn khắp nhà.

Cậu hai Trương với Di Minh thức sớm ra ngoài băng đá ngồi để tổng hợp lại mấy vụ án với lời khai của người thân người bị hại. Cậu hai học nghành y, nghe người nhà miêu tả dáng vẻ trước khi chết của họ thì chắc chắn là bị xâm hại. Di Minh muốn báo lên huyện, nhưng cậu hai ngăn lại.

"Không được. Đám cảnh sát trên đó hám tiền rồi. Bây giờ phải tự giải quyết.."

Di Minh nhìn điệu bộ thong thả của cậu thì nghi ngờ: "Cậu không sợ hả?"

Cậu hai nghiêm mặt nhìn Di Minh, chân mày hơi nhíu: "Sợ? Trên đời này tôi không sợ gì hết, lo mà nghĩ cách đi"

Di Minh bĩu môi, bảo: "Lại lạnh nhạt với em.."

"Cậu hai~" - Cùng lúc đó Nhật Tư đem một rổ rau xanh chạy đến chỗ cậu đang ngồi với Di Minh.

Cậu hai thấy em thì thay đổi sắc mặt, gương mặt nghiêm túc, tri thức khi nãy ngay lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười yêu chiều khi tay đón lấy em: "Em đến đây làm gì? Kiếm cậu hả?"

Tư chúm chím cười, làm cậu hai tưởng bở. Tự nhiên em lắc đầu: "Dạ hong, em đưa rau cho má!"

Cậu hai đơ cứng người, bĩu môi: "Em đùa cậu đó à?"

Tư cười hì hì, em bỏ rổ rau xuống cái bàn đá, dịu dàng nâng má cậu, vuốt mấy cái: "Cậu đừng dận~"

"Hừ, không giận thì không giận.." - Cậu hai nguôi ngoai, cười nhẹ với em.

"Cậu hai..." - Di Minh kéo áo cậu, cắt ngang sự thấm thiết của cậu và Tư.

Trương Ngọc nhíu mày quay qua, hỏi: "Cái gì? Em không thấy tôi đang nói chuyện hả?"

Di Minh quay qua nhìn cậu, mắt mở tròn như bảo cậu mau nhìn theo. Cậu quay qua thì thấy cậu Tâm đang đi về phía này, chưa kịp giấu Tư đi thì thằng đó đã đi tới chỗ này rồi.

"Chào cậu" - Gương mặt sáng sủa, đẹp trai đấy lễ phép cúi đầu.

Trương Ngọc gằn giọng ho một cái, ngước lên hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

Thằng Tâm nó nhìn cậu bằng nửa con mắt, sau đó nhìn ra sau lưng cậu khi thấy Nhật Tư đang ngơ ngác cười chúm chím. Ánh mắt nó sáng rực lên như đang chiếm hữu Nhật Tư, cậu quạo lên liền tiến tới đập bàn: "Mày nhìn cái chó gì?"

Tư giật mình, lúng túng ngăn cậu lại: "Cậu..cậu hai..-"

Di Minh cũng đứng lên ngăn Tâm lại: "Anh tới đây làm gì vậy Tâm?"

Tâm nó nhoẻn cười: "À..anh đến nhà Tư để tìm ẻm..mà không thấy. Qua đây định chào hỏi thì thấy Tư ở đây..."

"Mày!?"

Trương Ngọc nổi gân cổ, không có Tư ngăn chắc cậu đã xông tới đánh chết nó rồi. Nhật Tư câu lấy cổ cậu, dịu dàng bảo: "Cậu ơi..đừng dận..cậu cười dí em i.."

Trương Ngọc quay qua nhìn em, mọi sự khó chịu dần tan đi khi được em dỗ dành. Cậu bất giác cười khoái, nhẹ nhàng thơm lên má xinh: "Ừm~"

Hai người kia đang gay gỗ nên không thấy cảnh vừa nãy, chỉ có Nhật Tư là ngại ngùng đỏ chót mặt. Cậu hai ôm lấy eo em, nói nhỏ: "Em tránh xa cái thằng đó ra..nhé?"

Tư nghe lời cậu hai nhất, em ngoan ngoãn gật đầu hai cái: "Dạ.."

Cậu hai để Di Minh nói chuyện với Hoàng Tâm, rồi dắt Nhật Tư về nhà. Cậu dìu em ngồi xuống dạc, hỏi: "Tư..em có muốn về nhà cậu không? Cậu đang muốn bắt người xấu, em ở nhà cậu, cậu yên tâm hơn.."

Tư nghe xong thì ngơ ra, em lắc đầu: "Em..em hỏng hỉu. Nhưng mà..nhưng mà em hỏng muốn đâu. Bà sẽ quýnh em mất.."

Trương Ngọc xoa má em, bảo: "Không quýnh em đâu.."

Nhật Tư câu lấy cổ cậu như thói quen, gương mặt xinh xắn nở một nụ cười đẹp lay động: "Ưm..em ổn mà..cậu sẽ bảo vệ em khỏi người xấu, nên em tin cậu~"

Trương Ngọc si mê người này không lối thoát, cậu thơm má em, bảo: "Nếu đó là điều em muốn. Nhật Tư..."

Trương Ngọc trở về nhà, thấy Di Minh đang khó xử cầm một tờ giấy thì hỏi: "Cái gì đấy?"

Di Minh nhìn cậu, hơi thở vô cùng nặng nề như đang lo lắng: "Cậu hai..có bức thư của một người lạ gửi đến. Bảo Hoàng Tâm sẽ hãm hiếp một đứa trẻ ở huyện..em không tin..nếu là bẫy thì.."

Trương Ngọc ngồi xuống ghế, cậu giật lấy tờ giấy Di Minh đang cầm, xem một lúc thì quyết định: "Tôi và em sẽ đi qua huyện xác nhận. Nếu ở đây có chuyện thì có thằng Tí với mấy thằng trai tráng trong làng lo rồi. Tuy vẫn không an tâm, nhưng nếu ở huyện thật sự xảy ra thì sẽ kịp thời ngăn thằng Tâm lại.."

Di Minh thở dài, gật đầu: "Nếu cậu nói vậy..em sẽ cho người canh chừng Nhật Tư nhiều hơn..thằng bé bị Tâm nhắm tới.."

"..ừm.."

Sáng hôm sau cậu hai với Di Minh đi qua huyện theo lời lá thư. Nhật Tư ở nhà, nghe cậu hai bảo phải ở trong nhà thì ngoan ngoãn không đi ra ngoài. Em thấy mấy ngày nay có nhiều người lạ quanh quẩn chỗ này nên sợ lắm, cũng không dám bước ra ngoài. Em ở trong nhà nấu cơm rửa chén, đợi má về rồi ăn cơm cùng nhau. Nhưng hôm nay sao lạ quá, trời đã tối rồi sao má vẫn chưa về, cả cậu hai cũng không tới. Em nhận ra má trước khi đi có bảo sẽ cùng con Lụa đi qua huyện với ông bà Trương. Còn cậu hai thì bận việc đi qua huyện.

Có thể nói bây giờ chỉ còn mình em trong cái chồi lá nhỏ. Đứa nhỏ có chút sợ, cậu hai có dặn đi ngủ phải khoá cửa cẩn thận nên ngoan ngoãn làm theo. Xong xuôi em lên dạc đắp mền đi ngủ.

Tối hôm đó cậu hai với Di Minh đang trên đường về làng, gần đến cổng làng thì đột nhiên con bé hai, bạn của Nhật Tư sướt mướt chặn đầu xe, khóc to: "Cậu hai! Cứu Nhật Tư!! Cứu Nhật Tư cậu ơi!!"

Cùng lúc đó ở chồi lá nhỏ của Tư, xung quanh nhà là thằng Tí với mấy thằng con trai trong làng bị đánh gục hết, hình như là bị đánh thuốc mê ngủ li bì, kế bên còn có ly nước uống dở.

Trong chiếc chồi là tiếng la hét của Tư, em nức nở dùng chân đạp người đàn ông kia ra, nhưng bị cho một tát khiến má sưng tấy. Em gào khóc cố ngăn người kia xé rách áo mình, van xin: "Con xin cậu! Con xin cậu! Đừng mà! Đừng mà! Á!"

Nhật Tư bị thằng Tâm đánh bốp bốp vào má, miệng bị tán rách đến chảy máu. Nhưng thằng Tâm lại thích nhìn dáng vẻ bị hành hạ này của em. Nó đè ép đứa nhỏ mỏng manh xuống gối, tay không ngừng bóp nắn khắp người Nhật Tư. Em oà khóc không làm được gì, cố gắng gào khóc kêu tên cậu: "Cậu hai! Cứu em với! Cứu em!! Cậu hai..!!"

Chát!- "Im mồm! Thằng Song Tử không đến cứu mày đâu, nó đi qua huyện rồi!"

"Cứu..cứu em với..huhu..! Cậu hai!" - Nhật Tư ôm má khóc nức nở, mặc kệ người kia đang lướt môi khắp làn da trắng nõn.

Trương Ngọc bỏ xe chạy nhanh, đi qua đường tắt nhỏ mà chỉ mình cậu với Nhật Tư biết. Cậu mặc kệ vai mình bị cành cây trên đường cứa rách, áo lụa bị bung ra do mắc vào cành cây chỉa ra. Cậu chạy đến trước chồi nhỏ, đá cửa xông vào.

"Thằng chó!!"

Cậu hai đá cửa vào đã thấy Nhật Tư nằm bất động trên giường, trên người chỉ có mấy mảnh áo rách toang, không một nơi nào được che đậy đàng hoàng. Thằng Tâm nghe đồng bọn nói cậu hai đang đến thì sợ bãi bỏ chạy. Trương Ngọc sụp đổ, cậu chạy đến chỗ Nhật Tư đang ngất lịm, môi em có vài vết máu bị liếm sạch, nước mắt tuông ra, nhấn chìm khuôn mặt xinh xắn. Cậu hai nắm chặt tay em, áp lên má mình, nức nở: "Tư..Tư à? Tư à? Em trả lời cậu đi, em tỉnh dậy đi mà!"

Nhật Tư nằm trên dạc tre, giọng nói yếu ớt chỉ đủ để thốt lên: "Cứu..em..với.."

Trương Ngọc Song Tử nghiến răng ken két, Di Minh vừa đến nơi, đã được cậu dặn dò chăm sóc Tư. Di Minh nhìn cậu chạy đi, liền đi vào để chăm em. Cô vừa vào đã bất lực khụy gối xuống nền đất, mở to mắt, sợ hãi che miệng lại khi thấy Nhật Tư đã bị xâm hại. Cô khóc không thành tiếng, tự trách bản thân khi đến quá trễ.

Cậu hai đuổi theo ánh đèn đuốc đang lấp ló đằng xa, chạy nhanh về phía đó nắm đầu tên cậu ấm chó chết. Cậu vung tay đấm túi bụi vào mặt nó, đồng bọn ở ngoài cố gắng kéo cậu ra nhưng lại không địch lại liền bỏ chạy tán loạn.

Bây giờ chỉ còn Trương Ngọc và thằng Tâm ở lại, cậu căm ghét nhìn nó, nó thì lại cười như đang khiêu khích: "Làm sao?..haha- thằng nhóc xinh đẹp đó.. không ăn thì tiếc lắm..thấy thế nào? Da dẻ nó trắng hồng, mịn màng..cắn một miếng..đã muốn cắn miếng thứ hai. Nhưng con mẹ nó! Mày sao lại đến sớm như vậy chứ! Tao còn chưa làm chuyện cần là-"

Trương Ngọc Song Tử nắm chặt tóc thằng Tâm, ngay lập tức kéo nó đến chỗ ao nước gần đấy. Tâm nó hoảng sợ, mặt mày tím rịm như bị hút hết máu.

"Mày..mày làm gì vậy!? Song Tử !! Thằng chó, thả tao ra! Song Tử!! Ọc..ọc!!-??"

Trương Ngọc nhấn đầu nó xuống nước, dìm chết nó chỉ trong vài ba phút. Cậu nghiến răng, cảm thấy vẫn chưa đủ để trừng trị nó.

Nhật Tư được Di Minh chăm sóc ở nhà, cô dùng khăn ấm lau người cho em, lau đến đâu liền đau lòng, nức nở đến đó. Trên cơ thể mịn màng, trắng trẻo ấy, cớ sao lại xuất hiện mấy dấu vết dơ bẩn như thế này. Di Minh không kiềm được lòng mình, cô gục đầu xuống khóc nức nở.

Trương Ngọc trở về với phần thân dưới bị ướt, cậu đuổi Di Minh ra ngoài, lờ đờ đi đến chỗ em Tư, ôm lấy em rồi khóc: "Cậu xin lỗi..cậu xin lỗi em Nhật Tư à!"

Sáng hôm sau. Nhật Tư vừa tỉnh dậy đã đẩy cậu ra, em gào khóc, tự ôm bản thân mình rồi khóc nức nở: "Tránh ra! Tránh ra!!"

Cậu hai nắm tay em nhưng bị hất văng ra, cậu quỳ xuống nền đất, vùi đầu vào đùi của em: "Cậu xin lỗi! Cậu xin lỗi em!! Nhật Tư, cậu xin lỗi em!"

Nhật Tư nhìn cậu bằng đôi mắt đầy nước, em rùng mình bỏ chạy về phía đầu giường, oà khóc quát to: "ĐỪNG ĐẾN ĐÂY..!!"


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro