Chap 49: Xinh Xinh, Ngốc Ngốc

Quay trở lại hiện tại. Nhật Tư đang cùng má hai ăn bánh ở dưới bếp, em thấy cậu lâu không xuống thì ôm bụng đi kiếm. Em lên nhà trên thì thấy cậu hai đang đi về phía mình. Cậu lo lắng hỏi: "Tư à, sao em lại đi một mình? Má đâu?"

Tư chống tay sau lưng mình, tay kia ôm bụng, cười hì hì bảo: "Má..má ii gọt xoài cho em òi..nên em lên kím cậu..."

Trương Ngọc xoa nhẹ bụng em, dìu em ngồi xuống ghế cạnh mình. Cậu vén tóc em lên vành tai cho gọn gàng, cười nhẹ: "Dị em ở đây với cậu..đừng hoạt động mạnh.."

Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ.."

Di Minh nhìn Nhật Tư mãi không rời, cô nhoẻn miệng cười: "Làm gì chăm em nó như có thai vậy?"

Cậu hai quay qua, nhíu mày bảo: "Em ấy đúng là có thai, tôi chăm thì làm sao?"

"Có thai? Sao mà có đ-" - Di Minh đang khó hiểu thì nhìn trúng chiếc bụng to của Nhật Tư. Cô tròn mắt, kinh ngạc.

Nhật Tư chúm chím cười, xoa bụng mình rồi bảo với cậu: "Cậu hai ơi..em..em dí Trương Huỳnh ra ngoài kia chơi nha?"

Cậu Trương nhíu mày, vuốt lấy tóc em: "Không được, giờ này nắng chan chan, em ra ngoài kia làm gì..?"

Nhật Tư xoe mắt nhìn cậu, níu lấy tay áo cậu: "Ưm..một..một chút hoi ạ.."

Trương Ngọc xoa má em, hạ môi nơi chóp mũi xinh xinh: "Ngoan, chiều cậu dẫn ra đồi hoa.."

Tư nghe thế thì cười toe toét: "Thiệt..thiệt ạ?"

Cậu hai cười nhẹ, ừm một cái: "Em ngoan gì cậu cũng cho hết á~"

Di Minh nhìn cả hai ôm ấp nhau thì ho gằn một cái. Cô nhìn Nhật Tư, hỏi: "Sao không nói gì với em chuyện cậu với em ấy kết hôn vậy?"

Nhật Tư quay ra nhìn Di Minh, ngốc nhỏ có chút rụt rè khi thấy người lạ. Em ưm a quay vào trong rúc đầu vào cổ cậu. Trương Ngọc xoa nhẹ tóc em, bảo: "Vẫn chưa. Đợi đứa nhỏ ra đời mới tổ chức đám cưới.."

Di Minh cười nhẹ: "Nhớ mời em đó nhé."

"Ừ"

Di Minh quay trở về nhà. Trương Ngọc tranh thủ bế em vào phòng để ngủ trưa. Nhật Tư nằm trên chiếc giường rộng, không có cậu hai nên không quen. Nhưng mà cậu hai vừa đi ra ngoài, nói là đi lấy đồ nên chưa có nhõng nhẽo được.

"Cậu hai ơi.." - Tư mếu máo che mặt mình lại, đợi nãy giờ sao cậu lại chưa vô với em nữa.

Trương Ngọc ôm một đống quà từ xe ra, hôm hổm đi qua huyện có mua vài món đồ chơi cho hai mẹ con Nhật Tư. Cậu một tay khiêng cả tá hộp màu hồng, xanh, đỏ vào trong phòng. Thấy Nhật Tư nhõng nhẽo kêu thì phì cười tiến đến.

"Tư à, sao em khóc?" - Cậu hai vuốt nhẹ má em, hỏi.

Em Tư mếu môi, nhõng nhẽo dụi vào cổ cậu: "Ưm..hư hư..- cậu hai..sao cậu i lâu quá dạ? Con..con nhớ cậu òi.."

Cậu hai cười phì, hôn cái chóc lên má cục dàng: "Con nhớ cậu, hay em nhớ cậu? Hửm~"

Nhật Tư mếu máo, thút thít bảo: "Em..em cũng nhớ cậu nủa..~"

"Cậu mới đi có chút xíu thôi mà~" -  Cậu hai thơm lên má xinh, hít hà rồi cười khúc khích.

Nhật Tư câu lấy cổ cậu, hì hì cười rồi nhẹ hôn cậu: "Cậu hai ơi, hồi nãy í..cậu ii đâu dạ?"

Trương Ngọc dịu dàng xoa đầu em, bảo: "Cậu đem quà về cho hai mẹ con em này.."

Nói rồi cậu đem hộp quà to chà bá đến chỗ em, Nhật Tư ngơ ra, nghiên đầu hỏi: "Cái- cái này bự quoá..ưm...nó..- nó là dì dạ cậu?"

Cậu hai cười nhẹ, chỉ vào dây ruy băng màu đỏ trên đỉnh hộp: "Em kéo cái này ra đi"

Nhật Tư ngoan ngoãn làm theo lời cậu, em nhẹ nhàng kéo dây ruy băng ra, tròn mắt khi thấy hai cái tai to to màu hồng nhạt bên trong. Em ngó nhìn cậu, mấp máy môi: "Cái này..."

Cậu hai cười phì, ôm con thỏ bông to bằng cả thước ra khỏi hộp. Cậu dùng hai tay đẩy chiếc tai thỏ dựng thẳng đứng lên, vẩy vẩy: "Chào em, Nhật Tư. Cậu là con thỏ bông dễ thương đây~"

Tư ngơ ngác, mặt đỏ ửng lên, che miệng cười khúc khích: "Dễ thương quá~"

Nhật Tư ôm thỏ vào lòng, vòng tay ở cổ của nó, ôm chặt. Em nghiên đầu dựa vào nó, khúc khích cười: "Thỏ con~ thỏ con~"

Cậu hai cười phì, hỏi: "Em thích không?"

Tư chúm chím cười, gật đầu lia lịa: "Thích ạ..!"

Nhật Tư ôm nó một lúc, chớp mắt vài cái rồi quay qua hỏi cậu: "Cậu ơi.."

"Hả?"

Tư rũ mắt xuống nhìn con thỏ bông, rồi ngước lên nhìn cậu: "Thỏ con..của ai dị cậu..?"

"Hả?"

Nhật Tư buồn bã, em nghĩ cậu mua thỏ con tặng người khác, vì em chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới chuyện này. Nhật Tư có chút ghen tị, thỏ bông dễ thương thế này, chắc chắn cậu sẽ tặng cho người khác. Tư tiếc nuối bĩu môi, em đẩy con thỏ ấy qua cho cậu, vì nó trông mắc tiền, lỡ em làm hư thì chết.

Cậu hai cười nhẹ, nâng tay em lên hôn cái chóc: "Không phải, cậu mua cho em"

Em Tư ngại ngùng khi được cậu hôn tay, nghe cậu bảo mua cho mình thì tròn xoe mắt như thể không tin. Em mấp máy môi, nhìn cậu rồi nhìn xuống thỏ con: "Ưm..ưm..của..của em..ạ?"

Trương Ngọc kéo em về phía mình, hôn cái chóc lên má em: "Ừm, nó là của em. Những hộp quà phía sau cũng là của em, của em hết cục cưng à~"

Nhật Tư mắc cỡ đỏ mặt, em câu cổ cậu, dụi vào vai người kia: "Của em ạ? Của em thiệt ạ?"

Cậu hai ôm lấy em nhỏ, áp mũi con thỏ bông lên môi em: "Ừm. Chúng là của em~"

Tư vui sướng ôm lấy con thỏ bông, ríu rít cảm ơn cậu. Tư đã rất thích thỏ, lần trước Trương Huỳnh có một con thỏ bông, em đã rất thích mà ôm vào lòng. Trương Huỳnh bảo cậu hai sẽ mua cho em, nhưng em không tin, vì đồ chơi mắc lắm. Nhưng bây giờ ôm con thỏ bông trong tay, lại rất vui vẻ mà hôn lên má cậu.

"Em cảm ơn cậu~ em yêu cậu~ yêu cậu~" - Tư ôm má cậu hai hôn chóc chóc.

"Cục cưng à, yêu cậu hả? Yêu cậu hả~" - Cậu hai sướng như lên mây, thầm nghĩ mình đã có quyết định đúng đắn.

Nhưng cậu đã suy nghĩ lại rồi.

Tối hôm đó cậu hai dìu em nằm xuống gối, bình thường Tư sẽ ngay lập tức ôm cậu ngủ, nhưng hôm nay lạ lắm.

"Tư à..em ôm cậu đi, đừng ôm nó nữa mà!" - Cậu hai bị con thỏ bông vô tri vô giác chiếm mất chỗ VIP. Cậu khóc ròng năn nỉ bé Tư, nhưng em lại mếu môi, lắc đầu.

"Hỏng..hỏng chịu..Tư..Tư muốn ôm thỏ cơ.." - Tư ôm chặt con thỏ ấy trong lòng, cậu có muốn lấy ra cũng không được.

Cậu hai Trương bất lực nhìn em đang quấn quýt lấy nó, giận dỗi nắm hai cái tai dài, kéo mạnh rồi vứt sang một bên: "Em phải ôm cậu!"

Con thỏ bay ra xa chỗ góc giường, Tư ngơ ngác nhìn theo, há hốc không biết nói gì: "Ơ..ơ?"

Cậu hai không đợi em lên tiếng liền nằm xuống rồi chui vào lòng em. Cậu dỗi dữ lắm luôn, nhưng cứ để em ôm con thỏ đó, chắc chắn sẽ không ôm cậu nữa. Chỗ VIP thế này, một con thỏ bông không xứng.

"Tư à, em ôm cậu đi mà!" - Cậu hai nằm trong vòng tay em, môi mếu lên như con nít đang nhõng nhẽo.

Tư khúc khích cười, em vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng bảo: "Dạ~"

Cậu hai đạt được mong muốn thì cười khúc khích, cậu rướn người hôn má em chóc chóc, làm em Tư ngại ngùng đẩy vai cậu ra. Tiếp đến cậu rờ bụng em, nhẹ nhàng hôn lên đấy: "Con ngoan ngủ ngon"

Tư xoa bụng mình, chúm chím cười: "Con ngủ òi cậu ơi..hỏng thấy đạp em nủa.."

"Vậy mẹ cũng ngủ luôn đi nhé, mai cậu dẫn đi chơi~" - Trương Ngọc hôn lên trán xinh, dịu dàng xoa mi mắt đang nhắm.

Tư gật đầu ngoan ngoãn, nghe cậu bảo dẫn đi chơi thì vui lắm. Cậu hai tắt đèn rồi bật đèn ngủ, cậu dỗ mông xinh, ru cục cưng bé nhỏ đi ngủ.

Sáng hôm sau. Đúng như lời cậu hứa, ngay sau khi em dậy cậu đã dẫn em đi chơi. Tư vui dữ lắm, mấy hôm nay bầu bì, chuyện đi chơi má hai không cho, bảo là có cậu mới được đi. Cậu hai thì bận bịu, em cũng đành đợi đến lúc đó. Bây giờ cậu hai dẫn em đi, em làm sao giấu được sự vui sướng chứ.

Cậu hai dắt em ra đồi hoa, vì sợ bẩn nên cậu đem miếng vải dày ra lót cho em ngồi, còn đem cả gối dựa cho Tư đỡ mỏi. Vì lần này không có Trương Huỳnh nên cậu hai bạo dữ lắm.

"Tư à~" - Cậu hai đè em nằm xuống gối, mặc kệ em đẩy mình ra cậu liền sấn tới hôn lên môi em mấy cái.

"Ưm~ cậu hai..đừng mà, mắc cỡ nhắm..hic~" - Tư mắc cỡ che mặt lại, cái mặt đỏ bừng lên như trái cà chua.

Em đẩy vai cậu hai ra nhưng không thành, đành để cậu hôn thoả thích thôi chứ biết sao giờ: "Ưm~ hic...cậu hai ơi~"

Trương Ngọc cười nhẹ, vuốt ve đôi má hồng xinh xinh: "Tư, em hun cậu đi"

Nhật Tư mắc cỡ đỏ mặt, ngại đến bốc khói trên đầu. Em đẩy nhẹ vai người kia ra, ánh mắt long lanh nhìn như đang nhõng nhẽo: "Cậu..ở đây..ở đây hỏng được đâu.."

Cậu hai bĩu môi, ngó nhìn xung quanh không thấy ai liền chống tay xuống: "Đâu có ai đâu, em hun cậu đi. Một cái thôi~"

Tư đó giờ ngại nhất chuyện hôn hít, hôn má thôi đã mắc cỡ rồi, đằng này lại còn là cậu hai, mắc cỡ muốn chítt~

"Ưm..một..một cái hoi..nha cậu?" - Tư gục đầu vào vai cậu, giọng be bé nói.

Cậu hai cười khúc khích, gật đầu: "Em muốn bao nhiêu cái cũng được"

Nhật Tư giơ cao tay ôm má cậu hai, gò má xinh ửng đỏ khi trực tiếp thấy gương mặt cậu ở góc chính diện. Em ngại lắm, vì cậu hai đẹp trai, đã thế còn rất thu hút. Em mấp máy môi, mím nhẹ lại rồi hôn lên môi cậu cái chóc: "Moa~"

Nhật Tư có một thói quen, đó chính là từ "moa!" mỗi khi hôn cậu xong. Thời đấy người ta hay bảo đó là thói xấu, thói hư không nên làm theo. Nhưng cậu hai không cho nó là thói hư, đáng yêu thế này, làm sao hư được chứ.

Cậu Trương cười khúc khích, hạ người hôn lấy hôn để vào gò má hồng màu đào: "Em dễ thương quá Tư à!"

Nhật Tư được chiều nên càng ngày càng ngoan, em thấy cậu thích liền ôm má cậu hôn cái chóc: "Moa~ cậu hai~"

Cậu hai mềm nhũn, cảm thán a một tiếng đầy dịu dàng. Cậu quyết định không thể để ai nhìn thấy sự dễ thương này của vợ nhỏ, chỉ có cậu mới được nhìn em dễ thương thôi!

Chiều hôm đó cậu hai dắt Tư về nhà, cậu thì tay xách, nách mang, kẹp chặt cái túi đựng vòng hoa em thắt ở nách. Cậu thì đùm đề đồ, còn em Tư chỉ việc câu chặt tay cậu hai, tay kia cầm chai sữa dâu áp vô bụng bầu. Em cười hì hì, giọng ngọt ngào hát vang làm cậu hai mê không lối thoát.

Tư ngân nga mấy bài hát của con nít, vừa dễ thương cũng vừa buồn cười. Tư thấy cậu cười mình thì mắc cỡ, môi hơi chu ra, bảo: "Ưm..em..em hát cho con..cậu đừng cười em mà.."

Trương Ngọc nghe em nói vậy càng thấy yêu hơn, làm sao một đứa nhỏ mười bảy lại dễ thương được như thế chứ, quá sức chịu đựng rồi.

"Cậu không có cười em, em hát hay lắm" - Trương Ngọc hôn lên chóp mũi xinh xinh, khiến đứa nhỏ ngốc nghếch ấy ngại ngùng che mặt.

"Cậu..cậu hai kì cục quá àa~"

Về đến nhà trời cũng vừa tối, cậu hai dìu Tư xuống bếp, để em ngồi ở dạc, cậu dặn dò: "Em ngồi ở đây nghe Tư, cậu pha nước ấm cho em."

Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ.."

Tư ngồi trên dạc đợi cậu pha nước, chân đung đưa như trẻ nhỏ đang chơi. Hổm giờ trời hơi lạnh, cũng sắp đến tết trời se buốt nên cậu hai ngày nào cũng pha nước ấm cho em. Cậu muốn tự mình làm, không cần người làm vì tụi nó còn mắc dọn cơm. Cậu thật sự không để em làm thứ gì cả, em chỉ cần vào tắm, đồ mặc cứ để cậu lấy.

Tư tắm xong cậu hai liền lấy khăn lau cho em, dịu dàng hôn lên má đào: "Em lạnh không, cậu lấy áo ấm cho em nhé Tư?"

Tư có chút run, cậu dắt em vào phòng, đem ra mấy bộ đồ ngủ ấm đặt làm ở nước ngoài.

"Đẹp quá~" - Tư không biết nó đắt đỏ thế nào, vì cậu hai giấu lẹm.

Cậu hai biết chắc, nếu Tư mà biết, chắc chắn sẽ không chịu mặc mà đòi để dành. Cậu hai hiểu em quá, xinh xinh của cậu ngốc ơi là ngốc mà.






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro