Chap 50: Bé con của Tư

Tối hôm đó Tư không ngủ được, đứa nhỏ trong bụng cứ làm phiền mẹ nó, đạp mạnh làm mẹ nó đau đến khóc.

"Hức!- hức-!" - Tư gục lên vai cậu, nước mắt tuông rơi thấm ướt cả vai áo cậu hai.

Cậu hai xót em dữ lắm, liên tục nhắc nhở bé con nhưng hình như không có tác dụng. Tư đau lắm, ôm bụng khóc nức nở trong khi cậu hai dịu dàng dỗ dành: "Đau lắm hả em? Để cậu đi lấy sữa ấm cho em.."

Tư níu áo cậu lại không để cậu đi, em tròn xoe mắt nhìn cậu, nước mắt rơi tí tách xuống ga trải giường màu hồng làm nó sẫm đi vài tông. Tư nức nở lắc đầu: "Cậu hai, cậu đừng bỏ em một mình mà- hức!-"

Đứa nhỏ trong bụng làm mẹ nó khóc, cha nó giận lắm nhưng không làm được gì. Cậu tiến đến ôm em vào lòng, hôn lên má em để dỗ: "Con mình chẳng ngoan em nhỉ..làm đau em của cậu mất rồi.."

Tư nghe thế thì lắc đầu, em thút thít lau nước mắt, giọng nhỏ nhẹ bảo: "Con..con ngoan mà cậu..hức- tại..tại em hỏng khoẻ mạnh..hức- á!"

Trương Ngọc ôm chặt lấy em, nhíu mày xót xa. Cậu xoa nhẹ bụng em, nhẹ nhàng mắng nhỏ: "Con đừng làm mẹ đau nữa..cha xót lắm rồi...!"

Đứa nhỏ hành cha mẹ nó đến tận hai, ba giờ sáng, Tư vì đau mà chịu không nổi, ngất đi trong vòng tay cậu hai. Cậu hai nghiến răng ôm lấy em, chân mày nhíu lại, giọng hơi giận bảo: "Con làm mẹ con đau lắm, biết không?"

Đứa nhỏ im lặng một hồi, có lẽ đã ngủ rồi. Cậu hai thấy sắc mặt em ổn hơn thì thở phào. Cậu dìu em nằm xuống gối, vừa dịu dàng với em, vừa cằn nhằn với con: "Cuối cùng con cũng chịu ngủ, mới trong bụng đã quậy như thế, mẹ sau này phải mệt mỏi đây.."

Tư thở đều trong vòng tay cậu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay cậu khi nãy đến giờ vẫn chưa chịu buông. Cậu hai ở bên cạnh toả hương thơm, làm chân mày hơi nhíu của em giãn ra thoải mái. Cậu muốn tỉnh táo để khi em đau có thể kịp thời làm chỗ dựa cho em, nhưng có vẻ hai mẹ con ngủ rồi, bé con chắc sẽ không quậy nữa đâu. Cậu hai nằm bên cạnh chờ đợi, cuối cùng mệt quá mà ngủ một giấc tới sáng.

Sáng hôm sau cậu hai thức dậy trước, cậu nhìn lên đồng hồ thì thấy bảy giờ sáng. Ba cậu có bảo hôm nay sẽ cùng ông lên Sài Gòn, nhưng cậu không đi, ở nhà với vợ con.

Bà Trương nghe cậu bảo cháu mình quậy thì cũng y chang, hạ người xuống mắng nhẹ cháu mình: "Đừng làm đau mẹ con, mẹ con đã vất vả lắm rồi.."

Tư thấy mọi người mắng con thì bối rối, em ôm bụng, xoa nhẹ rồi bảo: "Má đừng mắng mà..con..con của con ngoan lắm..chỉ là lâu lâu.."

Cậu hai ôm em vào lòng, bảo: "Lâu lâu con đạp em rất đau, đúng không?"

Tư mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: "..dạ.."

Trương Ngọc cười nhẹ, hôn lên má em cái chóc: "Không sao, em đau thì nói cậu, cậu lấy sữa ấm cho em.."

Tư chúm chím cười, gật nhẹ đầu: "Dạ, em bít òi.."

Bà Trương xoa đầu em, bảo: "Đợi chiều bé ba nó về má kiu bé ba qua chơi với con nhé, nó hổm giờ canh cháu dữ lắm đó."

Má cậu nói xong liền rời đi, em Tư cười nhẹ, thì ra Trương Huỳnh cũng thích em bé. Cậu hai xoa đầu em hỏi: "Em mệt không Tư, cậu lấy sữa ấm cho em nhé?"

Tư câu cổ cậu hai, môi chúm chím cười dịu dàng: "Cậu hai ơi.."

"Hửm? Cậu đây" - Cậu ôm lấy lưng thon, hôn nhẹ lên má xinh.

Tư nằm dựa lên vai cậu, không nói gì mà lim dim ngủ gục. Cậu hai vuốt nhẹ má em, dìu em nằm xuống gối. Cũng phải thôi, tối hôm qua bị bé con hành đến khuya, Tư thể trạng yếu ớt mệt là phải. Cậu hai có chút giận con, biết con còn nhỏ, không biết gì nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận chuyện con đạp bé Tư của cậu đau đến khóc.

Cậu xót lắm, đứa nhỏ ngốc nghếch này luôn yêu thương con mình, còn bảo cậu đừng mắng con, cậu hai cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu em: "Tư à, cậu không biết con lớn lên có bị em chiều cho hư không nữa.."

Cả ngày hôm đó Tư liên tục khóc nức nở, bé con lại đạp đau em, đau đến mức ngất xỉu mấy lần. Cậu hai hoảng hốt vội đưa em đến Y Sơn khám. Tư nức nở bấu chặt cánh tay cậu, môi vì đau mà cắn đến rách. Em trợn tròn mắt nhìn cậu, nước mắt giàn giụa chảy ra từ khoé mắt sưng húp.

Thầy Lý bắt mạch cho em, hít sâu một hơi rồi bảo: "Bồi bổ cho thằng bé nhiều hơn đi, cơ thể vợ con yếu quá nên không chịu nổi cú đạp của đứa nhỏ khoẻ mạnh bên trong.."

Song Tử nghe vậy thì gật đầu, cậu ôm má em, cụng nhẹ vào trán em: "Ngoan, Tư của cậu.."

Nhật Tư ôm bụng mình, nức nở khóc: "Huhu..đau..đau lắm..con..con em..có sao hong cậu?..huhu..con em..!"

Cậu Trương phì cười, dịu dàng hôn lên má em, bảo: "Con không sao cả, em đáng ra phải lo cho em chứ?"

Tư thút thít lau nước mắt, nghẹn ngào bảo: "Em..em hỏng sao hết..con..con của em..có sao hong cậu?"

Cậu hai vuốt tóc em qua một bên, dịu dàng bảo: "Con không sao hết, thầy Lý bảo cậu bồi bổ cho em, chúng ta ghé qua huyện mua đồ tẩm bổ cho em nhé? Chịu không?"

Tư xụt xùi lau nước mắt, em xoa bụng mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ.."

Nói là làm, cậu hai lái xe chở Tư qua huyện, ghé vào mấy cửa hàng cao cấp thời đó mua đồ tẩm bổ cho bé bầu. Nhật Tư ngồi ở ghế phụ, tay xoa bụng ngước nhìn cậu hai đang đứng chờ mua. Em mỉm cười, giọng be bé bảo: "Con ơi, cậu hai mua đồ cho hai mẹ con mình nè.."

Cậu hai chống tay dựa vào cửa kính, cậu cười nhẹ, chọt vào má xinh: "Em đang nói chuyện với con à?"

Nhật Tư giật mình ngước nhìn cậu, em đỏ mặt, gục đầu xuống, hai ngón trỏ chỉ vào nhau: "D..dạ.."

Cậu hai cười khúc khích, sao ngốc nhỏ nhà mình lại đáng yêu thế không biết. Cậu mua xong đồ liền vào trong xe. Cậu sẵn mua bánh cho em, vì biết cục bông nhỏ rất thích ăn bánh. Cậu lột vỏ rồi đưa em Tư, Tư thấy bánh thì hai mắt sáng rực, niềm nở nhận lấy: "Em..em cảm ơn cậu..."

Tư phấn khích cắn một miếng nhỏ ở góc, cậu hai nhìn em vui thì cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.

Một lúc sau cả hai về đến nhà, Trương Huỳnh vừa về đã chạy ra đón: "A, anh Tư dìa má ơi!"

Bà Trương nghe con gái kêu to thì chạy ra đón, nghe nói cậu dẫn con dâu đi khám thai nên cuống cuồng chạy ra hỏi: "Tư à, con có sao không?"

Em Tư ôm bụng, lắc đầu: "Dạ con hỏng sao.."

Cậu hai nghe thế thì véo má em, bảo với má: "Má, Tư ở nhà không chịu ăn uống đúng không, thầy Lý nói Tư yếu ớt nên không chịu nổi đứa nhỏ."

Bà Trương cười nhẹ, gật đầu bảo: "Ừ, lúc con đi cả nhà đang ăn cơm, nhưng vợ con chỉ ăn một, hai miếng rồi ngưng, ăn ít lắm.."

Trương Huỳnh cũng hùa vô bảo: "Đúng rồi á cậu, anh Tư chỉ đòi ăn xoài, hỏng chịu ăn cơm gì hết!"

Nhật Tư giật mình, em lúng túng không biết làm sao, vì mấy nay đúng là em ăn ít đi. Tư bối rối, luống cuống níu tay áo cậu: "Hỏng..hỏng phải đâu..tại..tại em ăn hỏng nổi nữa chứ bộ.."

Cậu hai vỗ nhẹ mông Tư, giọng có chút gắt, nhưng đa phần là yêu chiều: "Em đấy, không có cậu là không chịu ăn sao? Hèn gì cậu thấy em gầy đi, chắc phải phạt quá!"

Tư nghe cậu bảo sẽ phạt thì giật mình, em rối bời, môi hơi mếu: "Hức- hức- hỏng..hỏng chịu..hỏng chịu đâu mà..cậu hai..cậu hai đừng có quýnh em mà..huhu..!"

Trương Ngọc cười phì, dịu dàng vùi đầu em vào vai mình: "Ngoan, cậu đâu có nói sẽ quýnh em? Ngoan, cậu xin lỗi, không phạt nữa, không phạt nữa~"

Tư oe oe khóc trong lòng cậu, em gục đầu ở chỗ vai gần hốc cổ, xụt xùi lau nước mắt: "Hức- hức- cậu hai..cậu hai.."

"Cậu đây, cậu đây~" - Cậu hai suỵt một cái với má rồi dắt em vào phòng.

Cậu hai để Tư ở trên phòng nghỉ ngơi, còn mình thì đem đồ bổ xuống bếp cho má vợ nấu dùm. Cậu xuống dưới sẵn tiện nói với má chuyện em đi khám thai, má Tư hiểu nên mai mốt sẽ mua đồ tẩm bổ cho em.

Cậu hai nói xong liền đi lên phòng với cục vàng. Cậu xoa má mềm, dịu dàng bảo: "Em mệt không Tư, nằm xuống nghỉ ngơi nhé?"

Tư hì hì cười, lắc đầu bảo: "Hỏng..hỏng phải, cậu hai ơi, ôm em~"

"Ôm em à?" - Cậu hai cười khúc khích, chiều chuộng ôm lấy bé Tư đáng yêu.

Nhật Tư ngồi một hồi thì mỏi lưng, cậu hai nhẹ nhàng dìu êm nằm dựa ở gối. Tư nhìn theo hướng cậu đi, cậu thả rèm xuống để ánh sáng dịu hơn cho Tư dễ ngủ. Cậu đi đến giường, xoa má em, bảo: "Em nằm xuống ngủ nhé, cậu ra ngoài kêu thằng Tèo đem cái võng vô đây"

Tư ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi cậu hai có đem mấy con gấu bông đặt xung quanh em, để khi muốn em có thể lấy một trong số chúng để chơi đùa hoặc là ôm ấp.

Cậu hai kêu thằng Tèo khiên cái võng vô phòng, xong cậu đuổi nó ra luôn: "Được rồi, mày ra ngoài đi"

"Dạ"

Cậu hai nhìn qua giường, thấy vợ nhỏ đã ngủ thì cười phì. Mấy khi em ngủ được, vì đứa nhỏ cứ đợi mẹ nó nghỉ ngơi là sẽ đạp. Cậu hai tiến tới chỗ em, dịu dàng vuốt ve mái tóc xinh xắn: "Ngủ ngon nhé em.."

Cậu hai hôn nhẹ lên trán em, tay xoa bụng em cười nhẹ: "Con cũng ngủ đi nhé, ngoan cha thương"

Đứa nhỏ như nghe thấy cha nó bảo, ngoan ngoãn đến hết ngày. Tối hôm đó cậu hai đem đồ bổ lên cho Tư, em đang chơi với mấy em gấu bông, cười hì hì như con nít. Cậu hai lên giường đút cho em, Tư ngoan lắm, ăn sạch bon luôn.

"Tư giỏi quá ta" - Cậu hai cười, dịu dàng hôn lên má em cái chóc.

Nhật Tư được cậu khen thì khúc khích, em ôm con thỏ bông cậu tặng: "Giỏi ạ? Tư giỏi ạ?"

Cậu hai để chén qua chỗ bàn, ôm lấy em rồi dịu dàng hôn lên chóp mũi xinh xinh: "Ừm, Tư giỏi nhất~"

Tư ngại ngùng đỏ mặt, em níu lấy tay áo cậu hai, dựa vào vai người kia, giọng be bé: "Cậu hai ơi.."

"Dạ, cậu nghe.." - Cậu hai vuốt tóc em, dịu dàng đáp.

Tư ngập ngừng, môi mấp máy xinh xinh. Ánh mắt long lanh, to tròn nhìn cậu hai: "Em..em yêu cậu.."









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro