Chap 51: Chào đời
Thầy Lý bảo Tư sắp đến ngày dự sinh, cậu hai từ lúc em mang thai đến giờ đã ghi chép rất cẩn thận, mỗi ngày đều đếm từng phút, từng giây để trông gặp con. Thầy Lý đang có bài giảng, cậu hai không quan tâm mà kêu người bắt thầy mình về coi trông em.
Ông ngơ ngác nhìn cậu học trò cũ đang nghiêm khắc dặn dò mấy đứa nhỏ dưới bếp: "Mấy đứa bây chuẩn bị nước ấm sẵn nghen, tao cần là phải có ngay. Nghe chưa!"
"Dạ!"
Ông nhìn qua Nhật Tư đang ngồi trên dạc cười nói vui vẻ với Trương Huỳnh. Ông Lý cười, người đẻ là Nhật Tư, nhưng người sốt ruột nhất có lẽ là Song Tử. Cậu hai nhà này mấy khi bọc lộ cảm xúc, nhưng chân tay run thế kia hình như là đang hồi hộp.
"T..Tư à, em đói chưa? Cậu kêu mấy đứa nhỏ nấu cháo cho em nghen?" - Giọng nói lắp bắp khó thấy của cậu khiến Tư có chút khó hiểu, vì cậu hai hiếm khi như này.
Tư che miệng cười khúc khích, dụi vào cổ cậu, giọng lí nhí bảo: "Dạ~"
Cậu hai hét to: " Thằng Tèo đâu! đi lấy cũi dìa châm rồi bắt cháo lên!"
"Dạa!"
Tư dựa vào vai cậu, tay xoa bụng căng tròn của mình, ngước lên nhìn người điển trai, em hỏi: "Cậu ơi, sao bữa nay thầy Lý ở đây dị cậu? Mấy đứa nhỏ làm dì mà bận rộn quá dị cậu?"
Cậu hai vẫn chưa nói với Tư chuyện em sắp sinh, vì cậu biết bé ngốc sau khi nghe chắc chắn sẽ lo lắng. Em thương đứa nhỏ trong bụng lắm, lo lắng là điều dễ hiểu. Nhưng cậu vẫn quyết định nói, vì Tư rất trông đến ngày được gặp con. Cậu hai xoa má em, cười nhẹ: "Sắp đến ngày dự sinh, em sẽ được gặp con đó Tư"
Nhật Tư nghe cậu nói vậy thì giật mình, em tròn xoe mắt, đúng như cậu nghĩ ngốc xinh bắt đầu lo lắng rồi. Em Tư bối rối không biết làm gì, em xoa bụng mình, ngước lên nhìn cậu bằng đôi mắt xinh xinh: "Em..em bé..ạ? Em..em được gặp con ạ?"
Cậu hai dịu dàng hôn lên má em, gật đầu ừm một cái bằng giọng khàn. Cậu hai thấy em đang lo thì ôm chặt lấy em, xoa đầu đứa nhỏ dễ thương đang lo lắng: "Không sao, em không cần phải lo, cậu sẽ luôn ở bên em.."
Tư dễ chịu hơn khi được cậu ôm, chuyện lo lắng khi nãy giờ đã quên mất. Em dựa vào vai cậu để cậu ẫm lên phòng, vừa hay thằng Tèo cũng đem cháo lên. Cậu hai thổi cho nguội rồi đút em ăn, Tư ôm con thỏ bông trong tay, hì hì cười.
Cậu hai cười nhẹ, hôn lên má em cái chóc: "Bé ngoan mau nằm xuống ngủ nè."
Nhật Tư khúc khích câu cổ cậu, dựa lên tay cậu từ từ hạ xuống giường. Em quấn quýt cậu hai mãi, nằm lên bắp tay cậu đưa ra. Tư mấy nay ghiền mùi cậu dữ lắm, không có là không chịu ngủ nghê gì. Em ngửi lấy cổ cậu, chúm chím môi rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cậu hai vốn cũng ghiền mùi em, không thấy là sẽ đi kiếm ngay, nếu tả Nhật Tư như em bé ghiền sữa, thì cậu hai chính là tay nghiện. Cậu nghiện mùi em Tư, muốn cai cũng không cai được. Cậu có mùi em liền hít lấy hít để, ôm vào lòng rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Tối hôm đó thầy Lý ở lại nhà cậu để dễ trông nom bé bầu, em vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp sinh, nên vẫn cười tươi rói bên cạnh cậu.
Tối hôm đó cậu hai đang ôm em ngủ ngon thì đột nhiên cậu bị đánh cho một cái chát vào má. Cậu ú ớ ngồi dậy, mơ màng ngó tới ngó lui coi có chuyện gì. Cậu đột nhiên bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng khóc của Tư, em đang trợn tròn mắt khóc oà lên bên cạnh cậu, tay bấu chặt bụng bầu, miệng liên tục kêu: "Cậu hai! Em đau! Em đau!"
Trương Ngọc hoảng hốt đá cửa phòng thầy Lý, ông bị cậu hai lôi đến phòng trong khi vẫn chưa tỉnh ngủ. Nhật Tư đang ngồi ôm bụng trên giường, ga trải giường chỗ dưới chân em cũng bị nước ối làm cho sẫm màu. Tư nức nở, miệng liên tục bảo đau khiến cậu hai xót xa vô cùng.
Cậu hai xót vợ nên muốn tiến đến chỗ em, nhưng bị thầy Lý kéo lại, dặn dò: "Xuống dưới bếp đem nước ấm với khăn lên đây, thằng bé sắp sinh rồi!"
Cậu hai Trương hoảng loạn đi xuống bếp, làm theo lời ông Lý dặn. Cũng may mấy đứa nhỏ vẫn còn thức canh bếp, nước ấm mau chóng được đem lên. Lúc cậu hai đem nước ấm lên thầy Lý đã tiến đến giường giúp Tư nằm xuống.
"Con nằm xuống đi Tư, dang rộng hai chân ra.."
Tư oà khóc vì đau, em ngoan ngoãn làm theo, nhưng miệng thì cứ gọi cậu hai mãi: "Cậu hai..huhu- cậu hai ơi..cậu hai ơi!"
Trương Ngọc vội vã chạy đến chỗ em, đưa nước ấm cho thầy Lý rồi nhanh chóng nắm chặt lấy tay em: "Cậu đây, cậu đây.."
Tư nắm chặt tay cậu, nức nở khóc. Thầy Lý đỡ cho em, chạm vào bụng của Tư, bảo: "Dùng sức đi con!"
"Aaaa!!" - Tư tròn mắt, tay bấu lấy tóc cậu kéo mạnh xuống.
"Á á!!" - Cậu hai bị Tư kéo đầu xuống thì đau muốn chết, có khi la còn lớn hơn em nữa.
Hai má đứng ở ngoài bồn chồn thấp thỏm, nắm tay nhau rồi cùng cầu trời khấn phật: "Trời ơi mong con dâu tui, cháu tui bình an!"
"Áaaaaaa!!" - Giọng này chẳng phải của Tư, mà là của cậu hai. Cậu bị Tư cắn vào tay một vết sâu, tóc thì bị bứt sắp trụi đến nơi.
Trương Huỳnh ở ngoài nghe cậu la thì tưởng người đẻ là cậu, cô ba nhà này ngơ ra một lúc lâu: "Ấy, sao con nghe mỗi tiếng cậu hai dị má?"
Vài giờ sau, tròn bốn giờ sáng đứa nhỏ đã an toàn chào đời, tiếng khóc của nó khoẻ dữ lắm, nguyên dãy nhà còn nghe.
Cậu hai nghe tiếng con khóc thì vui mừng khôn xiết, mấy chuyện đau đớn khi nãy cậu quên sạch hết rồi. Tưởng chừng mọi chuyện đã xong, nhưng Nhật Tư có gì đó hơi lạ.
"Tư ơi?" - Cậu hai không vội bế con, cậu vuốt ve má em, lo lắng gọi.
Nhật Tư nức nở khóc, lắc đầu lia lịa: "Đau..em đau! Huhu..!"
Thầy Lý quấn đứa nhỏ vào trong mảnh vải sạch, động tác nhanh thoăn thoắt chỉ vài giây đã xong. Nhưng ông không vội chúc mừng, vì chuyện vẫn chưa xong. Ông đưa đứa nhỏ cho hai bà nó bế, quay qua nhìn Tư.
Ông Lý nhận ra ngay tức khắc, vì Tư không những không thả lỏng mà còn khóc rất to. Ông nhìn biểu hiện này dễ dàng đoán được, vẫn còn một đứa nữa: "Là..là sinh đôi..!!"
Ông chỉ vào Trương Ngọc, bảo với Tư: "Con cắn nó tiếp đi Tư, bây giờ dùng sức nữa nhé!"
Cậu hai xanh mặt, tái nhợt nhìn Tư cắn mình lần nữa. Vết răng bên này chưa hết đã đến bên kia. Nhưng nghĩ đến chuyện sinh đôi cậu vừa khóc vừa cười, cười vì vui, khóc vì..
"Áaaa!!" - Khóc vì đau.
Vài giờ sau, cũng vừa tròn sáu giờ sáng đứa nhỏ thứ hai cũng đã chào đời. Thầy Lý cười khúc khích, lần đầu tiên ông đỡ đẻ cho một cặp sinh đôi. Ông đặt hai đứa nhỏ lên ngực Tư, cười bảo: "Chúc mừng vợ chồng trẻ, cả hai đều là con trai!"
Hai bà má vui sướng ôm nhau thắm thiết, cười như được mùa.
Cậu hai cười nhẹ, xoa đầu vợ mình: "Em à..cảm ơn em.."
Nhật Tư nhìn thấy con, mọi mệt mỏi đều biến mất. Em xúc động, nức nở cười xinh: "Con..con của em..dí cậu hai~"
Cậu hai nắm chặt tay em, hôn nhẹ lên đấy: "Ừm..con của cậu và em đó Tư à~"
Vì Tư sinh em bé nên nguyên nhà loạn cào cào lên, người làm cuống cuồng hầm đồ bổ, nước ấm liên tục được đun lên để khi cần có mà dùng.
Tư vẫn còn mệt sau khi sinh hai đứa nhỏ, cậu hai chăm em, chăm cả hai đứa nhỏ. Thầy Lý vẫn chưa về Y Sơn, vì phải ở lại chỉ cậu chuyện chăm em bé. Hai đứa nhỏ ngủ ngon lành, trừ lúc mới sinh ra thì không khóc tiếng nào.
Tư lim dim mở mắt, đầu tiên là kím cậu, sau đó thì quay qua cái nôi tre bên cạnh kím con. Em lòm còm bò dậy, cậu hai vội vàng chạy đến đỡ em.
"Tư à, em cứ nằm đi, cậu ẫm con qua cho em" - Cậu hai dịu dàng hôn lên má em, dùng gối kê ở lưng em, bảo.
Nhật Tư cười nhẹ rồi ôm lấy con, cậu hai dùng màu vải để dễ nhận biết hai đứa nhỏ, vì chúng giống nhau đến nổi Tư còn giật mình khi thấy.
Em ngơ ngác nhìn hai cậu con trai, ngó nhìn cậu: "Sao..sao con mình..giống nhau quá dị cậu..?"
Cậu hai cười phì, ngồi xuống giường, bảo: "Ban đầu cậu cũng không phân biệt được đâu là anh đâu là em nữa. Cũng may thầy Lý quấn vải cho hai con khác nhau cậu mới nhận ra đó"
Tư nhìn con mình, cười nhẹ. Hai đứa nhỏ dễ thương làm sao, em nhẹ nhàng đặt con xuống giường, đắp mền nhỏ lên bụng hai đứa: "Con ngủ òi ạ?"
Cậu hai gật đầu, ừm một cái: "Ừm~"
Trương Ngọc mang vớ vào chân cho Tư, còn nhờ con Lụa đi mua than về để dưới giường. Tư sau sinh mềm nhũn người, chưa đi được nên ngồi ở trên giường cũng thấy mệt. Em đôi khi cần mùi hương của cậu hai, không có là sẽ khóc oà lên đòi cho bằng được.
"Oa..oa~ cậu hai ơi- cậu hai!" - Tư che mặt khóc nức nở, miệng lúc nào cũng kêu người kia.
Cậu hai đang ở dưới bếp làm công chuyện, nghe em gọi liền lật đật chạy lên: "Cậu đây cậu đây~"
Tư ôm lấy cậu hai, thút thít dụi vào vai cậu: "Cậu hai~ hức- hức- cậu hai~"
Trương Ngọc chiều chuộng em hết mực, em muốn gì cậu đều cho đó. Bé ngốc của cậu quá mít ướt, đến hai đứa nhỏ còn không khóc nhiều như vậy. Nhiều lúc cậu hai nghĩ, mình nuôi tận ba em bé chứ không phải hai.
Tư được cậu chăm kĩ nên không hề xuống sắc, đã thế còn xinh hơn trước. Mặt em búng ra sữa, trắng mịn, hồng hào, gò má màu đào chín siêu xinh.
Tư hôm nay bế con đi tắm nắng, cậu hai không biết vợ sinh đôi nên chỉ đặt làm có một cái nôi, vì thế nên Tư phải ẫm đứa thứ hai trên tay để tắm nắng. Cậu không để con mình đợi, cũng không muốn em phải mệt mỏi, hôm đó cậu nhanh chóng đặt người làm, trả tiền gấp đôi để nhận hàng trong hôm đó.
Tư biết cậu đặt làm thêm thì giật mình, em bảo: "Sao..sao cậu lại đặt làm thêm dị ạ? Em..em ẫm con là được òi mà.."
Cậu hai bế đứa nhỏ trong tay em để vào nôi mới, kéo eo em lại, bảo: "Hai đứa nhỏ nằm trong nôi, còn vòng tay em chỉ cần ôm cậu là được rồi~"
Tư ngại ngùng đỏ mặt, em đi đứng vẫn chưa vững, đã thế còn choáng váng trước mấy câu thả thính của cậu. Em loạng choạng sắp ngã, cậu hai ôm chặt eo nhỏ, cười khúc khích: "Mặt em đỏ rồi kìa Tư à~"
Tư quýnh nhẹ vào vai cậu, mắc cỡ bảo: "Ưm..cậu..cậu hai đừng ghẹo em mà..!"
"Dễ thương quá~"
Hai đứa nhỏ chào đời đã được hai tuần. Sáng nào cậu cũng ẫm con qua cho em, Tư vừa thức dậy đã thấy con thì vui lắm, em hôn lên má con, dịu dàng bảo: "Ngoan quá đi.."
Cậu hai vuốt má em, bảo: "Em định đặt tên cho con là gì?"
Nhật Tư ngơ ngác nhìn cậu. Đúng là hai tuần nay em vẫn chưa chọn tên cho con. Nhưng mấy chuyện này em làm không tốt, để cậu hai đặt tên chẳng phải tốt hơn sao.
Tư níu tay áo cậu, bảo: "Cậu hai..đặt tên cho con ii ạ.."
Trương Ngọc biết em không tự tin đặt tên cho con, liền hôn lên má em cái chóc, bảo: "Nếu em để cậu đặt, chắc cậu chỉ nghĩ ra mỗi cái tên Nhật Tư mất~"
Đúng thật là vậy. Trong tâm trí cậu ấm họ Trương lúc nào cũng được bao quanh bởi Trịnh Nhật Tư, Trịnh Nhật Tư và Trịnh Nhật Tư. Nếu để cậu đặt, e là hai đứa nhỏ trùng tên mẹ nó mất.
Tư nghe thế thì ngơ ngác, em mím môi, ngại ngùng nhìn con: "Dị..dị em sẽ suy nghĩ thật kĩ ạ.."
Cậu hai Trương cười nhẹ, dịu dàng hôn lên má hai cậu con trai: "Được, theo ý em~"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro