Chap 52: Sữa của con
Hai cậu con trai của cậu hai đã được ba tuần tuổi. Mấy hôm nay mẹ chúng mệt nên ngủ nhiều, cậu hai sẵn lòng chăm con. Nhờ có má Tư với dì Tươi cậu hai mau chóng thuần thục mấy chuyện này. Chỉ riêng việc mặc tả là phải nhờ đến Di Minh.
Di Minh đi du học nên chuyện tả mặc cô khá rành, vì chị dâu ở bên bển cũng đã sinh em bé. Cô mau chóng chỉ cậu hai từng bước làm, cậu học nhanh lắm, nửa ngày đã xong. Di Minh ngắm hai đứa nhỏ trong cái mùng chùm, cười nhẹ: "Giống cậu y như đúc.."
Cậu hai nghe thế thì vui lắm, ai cũng bảo giống cậu hết, con trai cậu mà: "Cảm ơn"
Di Minh còn có việc ở huyện nên về sớm, trước khi đi có bảo với Tư: "Tư à, cô về nhé. Mai mốt cô đem quà qua cho hai đứa nhỏ"
Nhật Tư vừa thức giấc nên chưa tỉnh ngủ, em nghe có quà thì cười hì hì: "Ưm..dạ~"
Lát sau, Tư đang ôm cậu ngủ thì lim dim tỉnh dậy. Như thường lệ em vẫn là kiếm cậu hai trước: "Cậu hai..cậu hai?"
Trương Ngọc vuốt nhẹ lưng em, bảo: "Cậu đây.."
Tư thấy cậu thì vui dữ lắm, em rướn người nằm lên ngực cậu, cười toe toét. Cậu hai phì cười, đứa nhỏ này lâu lâu lại vô tri như thế. Cậu yêu chiều ôm lấy em, kéo eo thon lại gần mình: "Em đói chưa, đi ăn cơm dí cậu nghen?"
Tư dựa lên vai cậu, giọng be bé: "Ưm..dị..dị con thì sao cậu? Lỡ hai đứa thức dậy, đói thì sao?"
Nhật Tư có vẻ đói, nhưng lại không muốn rời con vì sợ khi thức dậy con không có sữa để bú, khi đó sẽ quấy khóc, con sẽ mệt lắm. Tư thương hai đứa nhỏ, không muốn chúng khóc vì đói như mình. Em mếu máo rúc vào hõm cổ cậu, thút thít.
Trương Ngọc Song Tử yêu em lắm, thấy em khóc thì không thể để yên. Cậu dịu dàng chùi những giọt nước mắt đang lã chã rơi, dỗ dành cục vàng, cục ngọc: "Tư của cậu ngoan, Tư không khóc nào."
Nhật Tư mếu máo, nước mắt được cậu lau đi lần nữa lã chã rơi. Em ngóc đầu dậy, quấn quýt má cậu rồi nhõng nhẽo: "Hic..con..con sẽ đói mất..em..em hỏng muốn con đói đâu..hic.."
Cậu hai nâng hai cái má mềm như cục bánh trôi nước, cười nhẹ: "Em lo cho con hả?"
Tư nghe cậu hỏi thì gật đầu. Tư lo cho con lắm, dù có đói cũng phải ở cùng với con: "D..dạ.."
Cậu hai ngồi dậy ôm lấy em, vuốt ve tấm lưng thon thả: "Em xem, con đâu có đói đâu, còn ngủ rất ngon, phải không nè? Bây giờ em lên nhà ăn cơm với cậu, nếu con khóc cậu sẽ dỗ ngay. Nhé?"
Cậu hai vuốt ve má hồng màu đào, em Tư câu cổ cậu, thút thít gật đầu: "Hic..dạ~"
"Giỏi~"
Cậu hai ẫm Tư lên nhà trên để ăn cơm vì đứa nhỏ cậu thương khi đi vẫn còn loạng choạng. Cậu không muốn em té đau nên ẫm luôn cho tiện. Cậu hai đặt em xuống ghế cạnh mình, Trương Huỳnh bị má kéo ra ăn cơm thì không chịu, quậy tung góc nhà.
"Tư ra tận đây rồi, con vô trong đó làm gì, cháu nó đang ngủ!"
"Ưm! Hỏng muốnn! Con muốn xem em bé cơ!" - Cô ba vì muốn xem em bé mà trái lời má, bị quýnh vô mông mới chịu ngồi vào bàn.
Cậu hai gắp đồ ăn vào chén cho em, còn dặn người lấy sẵn muỗng vì bé Tư không biết ăn đũa. Tư ngồi cạnh cậu, định cầm muỗng lên ăn thì bị cậu giành trước. Cậu múc một miếng cơm kèm thịt bò xào lên đút cho em. Em Tư mắc cỡ đỏ mặt, liếc nhìn thấy cả nhà đang nhìn thì mặt càng đỏ hơn. Nhưng nếu không ăn thì cậu hai sẽ buồn, thế là ngoan ngoãn há miệng ăn ngon lành.
Cậu hai chỉ định ghẹo vợ một chút, ai có ngờ phản ứng của em dễ thương như này đâu. Tư ăn xong cậu hai vẫn còn ngơ ra, Tư ngó nhìn cậu, cậu bỏ muỗng cơm xuống chén, không ngại ba má, em gái đang ở trước mặt cậu sấn tới cưỡng hôn em.
"Dễ thương quá!" - Cậu đè em xuống ghế, ôm lấy má mềm kéo sát về phía mình. Cậu hôn lấy hôn để vào môi xinh, mấy tiếng chóc chóc phát ra làm ba má ngại không thôi.
"Cậu- cậu hai! Ưm- ưm!" - Tư bị cậu đè ra, không tài nào đẩy được người to con phía trên. Em mắc cỡ lắm, nhưng mà cậu không chịu dừng lại.
"Hức- hức- ưmm!~" - Tư bị cậu cưỡng hôn đến khóc, đứa nhỏ mỏng manh dễ mắc cỡ mà cậu hai ghẹo quài à.
Má cậu không chịu nổi cảnh này nữa liền tiến đến quýnh vào đầu cậu cái bốp: "Cậu thôi đi, cậu làm vợ cậu khóc rồi kìa!"
Cậu hai cười khúc khích, ôm lấy vợ nhỏ đang tu tu khóc: "Cậu xin lỗi, cậu xin lỗi em~"
Nhật Tư câu cổ cậu, em không có giận cậu, nhưng mà xấu hổ quá đi mất. Tự nhiên đang ăn bị đè ra hôn, mắc cỡ quá à: "Huhu..cậu hai kì cục..hức-.."
Trương Ngọc cười nhẹ, hôn lên má em cái chóc: "Cậu xin lỗi, em ăn cơm tiếp đi"
Tư thút thít gật đầu, em cầm muỗng ăn một miếng, nước mắt rơi một giọt. Cậu hai bên cạnh bị dáng vẻ đáng yêu này của em làm cho buồn cười. Nhật Tư một miệng đầy cơm, thấy cậu cười thì phồng má quay sang. Em nhíu mày, oe oe khóc: "Hức- cậu..cậu hai bắt nạt em! Oa..oa..-!"
Cậu hai bối rối ôm lấy em, cười khúc khích: "Cậu đâu cóo~"
Một lát sau, cậu hai đút Tư ăn xong liền bế em vào phòng. Em Tư dụi mặt vào tóc cậu thút thít. Cậu hai vỗ nhẹ mông xinh, hỏi: "Em sao lại khóc nữa rồi?"
Tư mím môi, giọng nghẹn ngào bảo: "Hic..cậu..cậu hai ơi..hic.."
"Dạ, cậu nghe"
"Hic..em..em nhớ con nhắm.."
Cậu ẫm Tư đặt lên giường, khẽ xoa mi mắt xinh xinh: "Nhớ con sao? Cậu ẫm con qua cho em nhé?"
Tư nghe thế thì nhìn qua nôi tre, thấy hai con đang ngủ thì mếu môi lắc đầu: "Hoi..con..con đang ngủ mà..hic.."
"Dị thì em nín khóc nào, bé ngoan sao lại khóc?" - Trương Ngọc phì cười hôn nhẹ lên mi mắt em, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại cho cậu hôn.
Nhật Tư nghe lời cậu nín dứt không khóc, nhưng nước mắt lại lã chã rơi, em níu áo cậu, khóc nức nở: "Cậu ơi..em..em muốn bế con..hức- hức- chừng nào..chừng nào con thức dạ cậu..? Huhu.."
Nhật Tư sau sinh dễ khóc dữ lắm, trước đó đã là bé mít ướt rồi, bây giờ còn khóc nhiều hơn cả thế. Cậu hai cười nhẹ, hôn lên môi đào: "Em đúng là nhiều nước thật đấy, khóc không dứt luôn.."
Nhật Tư oe oe khóc, nũng nịu rúc vào lòng cậu hai: "Hỏng chịu..con..em mún bế con cơ..cậu ơi cậu..em mún bế con..huhu.."
Cậu hai chiều em số dách, thấy em muốn bế con cậu ngay lập tức đi đến nôi. Tư tuy muốn bế con, nhưng lại không muốn làm con tỉnh giấc. Em oà khóc níu áo cậu lại, lắc đầu lia lịa: "Hỏng được đâu mà, con..con đang ngủ màa!"
Nhật Tư sau sinh đúng là khó chiều, em khóc oà lên vì muốn ẫm con, sau đó lại nức nở vì không muốn ẫm con dậy, cậu muốn chiều theo cũng khó.
Cậu hai bất lực cười, ôm em nằm xuống gối. Cậu để em nằm trên ngực mình, tay thì vỗ vào mông xinh mấy cái nhẹ để dỗ dành. Cậu không biết đâu mới là em bé, hai cậu con nằm trong nôi, hay là em bé xinh yêu đang mít ướt này nữa. Cậu véo má mềm, hôn cái chóc lên môi xinh: "Em bé khó chiều của cậu, em khóc nữa sẽ làm con thức giấc mất. Ngoan, nghe lời cậu, nín nào."
Tư là bé ngoan, cậu kêu gì liền ngoan ngoãn làm theo, chỉ riêng chuyện nín khóc là khó. Tư mếu máo dụi vào ngực cậu, muốn nín nhưng chẳng nín được. Cậu hai ôm lấy thắt eo nhỏ, nâng cằm em lên, hôn sâu vào đôi môi căng mọng.
Tư lâu rồi không được cậu hôn như thế, em tận hưởng chiếc lưỡi ấm của cậu, những tiếng chùn chụt vang lên làm mặt cả hai hơi đo đỏ. Cậu hai dứt môi, trước khi tách rời cậu hôn cái chóc lên cánh môi dưới.
Tư ngại ngùng, má hồng màu đào nay lại đỏ chót. Cậu hai hay dùng cách này để dỗ em nín khóc, còn có thể tranh thủ mà hút mật vợ xinh. Cậu liếm môi tận hưởng, hôn lên má em rồi hít hà phê pha: "Hm, vợ cậu có mùi phấn em bé này~"
Tư nghe cậu bảo vậy thì cười toe toét, em dụi má vào môi cậu, cười bảo: "Ưm..phấn..phấn của con í cậu~"
"Của con hả? Hay là của vợ cậu dị cà~" - Cậu hai ôm lấy eo xinh, tay không ngoan ngoãn mà luồng vào lưng quần của vợ nhỏ.
Nhật Tư có cảm giác vừa lạ vừa quen, em giật mình đỏ bừng mặt, môi mấp máy nhìn cậu: "Cậu..ưm.. hỏng được đâu..ưm..~"
Cậu hai bóp nhẹ cánh mông xinh, nghe em bảo không được thì tò mò hỏi: "Sao lại không được?"
Nhật Tư ngại ngùng nắm lấy tay cậu, em lắc đầu bảo: "Ưm..hỏng được mà..tại..tại thầy Lý nói hỏng được để cậu sờ mó nữa, lúc đó mông sẽ đau.."
Cậu hai hôn nhẹ lên má em, hỏi: "Thế bây giờ em có đau không?"
Tư ngại ngùng, em lắc đầu: "Dạ..dạ hỏng đau.."
"Thế có muốn cậu làm tiếp không? Hửm?" - Cậu hai ngồi dậy đè em nằm xuống gối, cậu chống hai tay ở mép vai em nhỏ đang co rúm nhỏ con, hạ người hôn lên môi xinh cái chóc.
Tư vì ngại mà mặt đỏ chót, em nhìn cúc áo lỏng lẻo của cậu mà cảm thán, sao lại để cúc áo lỏng như thế, thấy hết ở trong rồi còn đâu. Em Tư nhìn cậu một lát, môi mấp máy: "Ưm..dạ..m..muốn..ưm!-"
Vừa dứt lời cậu hai xé toạc áo em ra, Tư bối rối chưa định hình kịp đã bị cậu hôn sâu. Tuy cậu làm nhanh chóng, nhưng lại rất dịu dàng. Không đau cũng không cảm thấy sợ, em lại rất thích cách cậu hôn em.
Tư giơ cao tay câu lấy cổ cậu hai, cậu nhanh chóng cởi cúc áo rồi vứt nó sang góc giường. Cậu mướt nhẹ tay quanh ngực tròn đầy sữa, thấy hai đứa nhỏ đang ngủ cậu liền tiếc nuối bĩu môi: "Con ngủ mất rồi, sữa này để thế thì phí quá.."
Tư tròn xoe mắt nhìn cậu, em mím môi, kéo đầu cậu xuống ngực mình: "Một chút..hỏng sao đâu.."
Cậu hai như lừa được cừu non vào bẫy, cười gian manh. Cậu vạch áo em ra, nhẹ nhàng nâng niu bầu sữa ấm. Miệng cậu hạ xuống mút một cái, dòng sữa ấm nhẹ nhàng chảy ra, cậu hai phấn khích dùng lưỡi cọ xát đầu ti hồng, chùn chụt mút sữa ngon, sữa ngọt. Em Tư hổn hển thở gấp, em cho con bú tưởng đã quen, nhưng sao lúc này lại khác như thế. Tư gấp gáp thở, tay vô tình bấu chặt tóc cậu như lúc hành sự. Cậu hai cười nhẹ, liếm nhẹ giọt sữa đang rỉ ra từ đầu ngực.
Tư giật mình run rẩy, em câu lấy cổ cậu, nhõng nhẽo kêu: "Ưm..bên..bên đây..nữa~"
"Em không chừa lại cho con sao? Hửm~" - Cậu Trương dịu dàng vuốt má em, cười phì. Cậu hai định chừa cho hai nhóc một bên để uống, nhưng nhìn mẹ chúng mà xem, đáng yêu thế này, sao cưỡng lại được chứ.
Tư nhõng nhẽo quấn lấy cậu, dùng hai bắp đùi câu chặt hông cậu hai. Cậu vốn không định làm chuyện gì quá trớn, nhưng hãy nhìn dáng vẻ này đi, có trời mới ngăn được cậu.
"A~ dễ thương quá đi mất~" - Cậu hai vuốt ve bắp đùi trắng, mướt nhẹ từ ngực xuống thắt eo nhỏ xíu. Cậu tự hỏi có ai mới sinh lại thon gọn đến vậy, đã thế còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Cậu ôm Tư để em ngồi lên hông cậu, đứa nhỏ ngốc đó bây giờ mới nhận ra. Em Tư ngơ ngác nhìn cậu, hai cái má xinh đỏ ửng lên trông dễ thương quá chừng. Tư ngại ngùng di chuyển hông, giật mình khi cảm nhận được thứ ở bên dưới mông. Đầu óc Tư quay mòng mòng, nhận ra cậu hai đang ngắm ngực mình liền mắc cỡ lấy tay che.
"Ưm- cậu- cậu đừng nhìn mà!" - Tư có chút ngại khi cậu cứ nhìn chằm chằm vào vú mình, lúc đầu thì không sao, bây giờ lại thấy cậu như mấy thằng dê xồm dị á.
Trương Ngọc không dễ gì tha cho em, cậu kê gối rồi ấn em ngốc xuống giường. Cậu xoa nhẹ thắt eo nho nhỏ, cười nhẹ với con hàng đang hừng hực chỗ thân dưới: "Bé ngoan, em đâu thể để cậu trong dáng vẻ này mãi. Nhỉ?"
"Ơ..ơ..?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro