Chap 53: Hiểu lầm

Hai anh em đã tròn hai tháng tuổi, Nhật Tư muốn đặt tên cho con, vì không thể cứ gọi con là con ơi, con ơi mãi được, vì hai đứa nhỏ quá giống nhau, lúc đi tắm chẳng phân biệt được ai là ai.

Tư ngồi trên giường chơi với con, anh lớn thì nằm chơi với con thỏ bông của mẹ, em nhỏ thì dính mẹ như sam, quấn quýt rồi cười toe toét. Tư chơi với con mà quên mất chuyện đặt tên, vì hai đứa nhỏ dính mẹ quá, không cho em tập trung.

"A~" - Anh lớn chơi với con thỏ bông của mẹ, ngậm vào miệng chiếc tai dài làm nó ướt sũng.

Tư giật mình ẫm con lên, bối rối không biết làm sao, em quay qua vuốt má con, bảo: "Sao con lại quậy đồ của mẹ? Cha tặng cho mẹ đó.."

Bé anh nhìn mẹ, đôi mắt tròn xoe ấy nhìn y chang cậu hai lúc nũng nịu, Tư chịu không nổi, không nỡ mắng con: "Ưm..giống..giống cậu hai quá.."

Tư đặt bé anh xuống cạnh bé em, hai đứa nhỏ huơ tay trúng nhau liền cười toe toét. Tư chạm vào má con, có chút ngỡ ngàng khi hai đứa nhỏ giống nhau y như đúc, đã thế còn y hệt cậu hai.

Tư nắm lấy tay hai đứa lên, khó hiểu: "Sao..sao hỏng giống mình chỗ nào hết dị ta..?"

Tư chớp mắt mấy cái, cười xinh. Em nhìn hai đứa nhỏ lại nhớ đến người đang chăm chỉ đi làm vì ba mẹ con. Sáng sớm cậu hai đã cùng ba đi qua huyện có công chuyện, cậu hai trước khi đi dặn dò em đủ thứ. Nào là ăn uống đầy đủ, muốn đi ra ngoài thì phải gọi con Lụa hay bé ba giúp đỡ. Cậu còn nhấn mạnh bằng cái mặt đầy âm u.

"Không được để thằng nào chạm vào em, biết chưa!"

Tư ngồi trên giường cười nhẹ, em ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nằm lên vai cậu hai: "Dạ..cậu đi cẩn thận ạ.."

Trương Ngọc không làm lại em, dáng vẻ nghiêm khắc khi nãy giờ đã trở thành một người chồng mê vợ: "Cậu biết rồi~"

Quay trở lại hiện tại. Bây giờ trời cũng gần trưa, em định sẽ đi ăn cơm rồi cho con bú sữa. Nhưng mà hai đứa nhỏ quậy quá, không chịu nằm trong nôi.

Nhất là nhóc anh, giống cậu hai nhất nên quậy dữ lắm, đòi em mãi thôi: "Ưm a! Ưmm!"

Nhóc em hơi rụt rè nhưng ngoan lắm, thấy mẹ để mình trong nôi thì ngoan ngoãn dõi theo. Nhìn là biết đứa nào đã làm mẹ nó khóc lúc còn trong bụng rồi.

Tư đi đứng chưa vững nên đứng nhiều sẽ mỏi, em kéo ghế ngồi cạnh nôi, em thở dài rồi nắm lấy tay con: "Con à..cho mẹ đi ăn một xíu hoi..nhé?"

Bim bim - Tiếng còi xe từ ngoài sân vọng vô, hình như cậu hai về tới nhà rồi. Tư ngó ra ngoài muốn ra đón cậu, nhưng vì đi lại khó khăn, còn phải trông con nên đành ở trong phòng.

Em thở dài dựa vào khung nôi, buồn thiu vì muốn sớm được gặp cậu.

Cậu hai về tới nhà ngay lập tức chạy vào phòng mà không thưa má, má giận dữ lắm, nhưng thôi.

"Có vợ có con cái là quên má nó liền hà!"

Cậu hai vào phòng thấy em đang ngồi ngoan ở ghế thì tiến tới hôn má em cái chóc, cậu cười nhẹ: "Cậu về rồi đây"

Tư thấy cậu thì vui vẻ, cười xinh làm người vừa về xao xuyến. Tư câu cổ cậu, hớn hở hôn lên má cậu: "Cậu dìa òi~"

Cậu hai ôm eo em lên, bợ mông xinh lên bế nhẹ nhàng: "Tư ở nhà có ngoan không nè? Có ăn uống gì chưa?"

Tư dựa lên vai cậu, giọng be bé: "Tư chưa ạ..."

"Hửm? Sao lại chưa?" - Cậu hai dìu em nằm xuống giường, vuốt tóc em ra sau cho gọn hơn.

Tư nhìn qua hai đứa nhỏ, mím môi: "Ưm..con hỏng chịu nằm trong nôi ạ..nên em hỏng đi ăn được.."

"Đứa nào lì không cho mẹ của cha đi ăn đâu?" - Cậu hai kéo nôi nhỏ lại gần giường, cười nhẹ coi hai cậu con bên trong.

Hai đứa nhỏ thấy cha thì cười toe toét. Cậu hai chạm nhẹ má con, quay qua nhìn em: "Cậu trông con cho, em đi ăn đi"

Tư nhìn cậu, hai má hơi đỏ lên làm cậu hai tò mò. Cậu ghé sát mặt em, hỏi: "Em sao vậy Tư?"

Tư ngại ngùng đan hai tay lại với nhau, môi mấp máy xinh xinh: "Dạ..dạ cậu ơi.."

"Hửm?"

"Em..em muốn..ăn..ăn cơm dí cậu hai.." - Tư nói xong liền ngượng chín mặt, em ngại ngùng che mặt lại, lén nhìn cậu giữa khe hở ở giữa những ngón tay.

Cậu hai đơ người một lúc, sao mà đứa nhỏ này đáng yêu quá vậy nè. Cậu nhào tới ôm em Tư, hôn lên má em chóc chóc: "Cục dàng ơi, cục dàngg~"

Tư khúc khích ôm cậu, em hôn nhẹ lên môi cậu hai, dịu dàng bảo: "Cậu ơi, cậu đút em nhé cậu..?"

Cậu hai chịu không nổi nữa, đứa nhỏ này dễ thương quá trời quá đất, cậu chết mấtt

Cậu hai bới cơm đem vào phòng đút cho Tư. Em đang ẫm con từ trong nôi ra ngoài giường chơi, hai đứa nhỏ bám mẹ dữ lắm, để xuống liền không chịu mà bấu chặt áo mẹ.

"Mummm!~"

"Đừng bám áo mẹ nữa mà, ngoan~"

Cậu hai đóng cửa rồi đi tới chỗ em, vì hai đứa nhỏ bám Tư nên cậu chơi với hai đứa để em Tư ngồi ăn. Tư nhìn cậu hai bế con mà cười nhẹ, cậu hai dùng mấy món đồ chơi nhỏ nhỏ huơ trước mặt hai đứa, chúng cười toe toét, tay huơ huơ đòi lấy.

Tư ăn cơm xong thì để lên bàn, em quay qua chơi với con, quay đi quay lại thì thấy cậu hai thò tay vào túi quần định lấy cái gì đó ra. Cậu lấy ra một tờ giấy, cùng theo đó rơi ra một hộp màu đen quen mắt.

"A!" - Cậu hai giật mình vội chộp lấy nó trước khi em nhìn thấy. Nhưng trễ rồi, Tư thấy mất tiêu.

"Ưm?" - Tư nghiên đầu nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe như hai viên châu đen xinh đẹp nhìn cậu.

"Cái..cái này là.." - Cậu hai lúng túng gãi đầu, nhìn ánh mắt dò xét của em cậu nuốt ực nước bọt.

"Cái đó..của ai?" - Tư nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét, gương mặt xinh xắn khác hẳn thường ngày. Em không cười, chỉ hỏi đúng một câu, cậu hai đổ mồ hôi hột, ấp úng không nói gì.

Cùng lúc đó cô ba vô phòng đòi chơi với em bé, cô phủi bụi trên người để không làm bẩn cháu mình. Cậu hai thấy cứu tin tới thì xốc nách cô ba ẫm cô lên giường.

Cậu quay qua nhìn Nhật Tư, hoảng hốt nhìn những giọt lệ đang rơi dài trên má em. Không đợi cậu hỏi em đứng dậy khỏi giường, loạng choạng đi ra ngoài.

Cậu hai hoảng hốt, sợ em té liền nhanh chóng tiến đến đỡ em. Nhưng Tư đang giận, hất tay cậu cái chát: "Đừng đụng vào em.."

"Tư à- sao em giận cậu? Cậu xin lỗi, em định đi đâu vậy? Cậu đỡ em nhé? Tư à?" - Cậu hai hỏi nhiều câu hỏi, nhưng vợ cậu lại chẳng trả lời câu nào. Tư chống tay lên bức tường gỗ, khập khiễng đi xuống bếp.

Cậu hai đi phía sau em, vì sợ em ngã. Tư đi xuống bếp thì ngồi ở dạc, dưới bếp hiện giờ không có ai, Tư ngồi ở đó khóc một mình làm cậu hai xót lắm.

Cậu nắm chặt hộp nhỏ màu đen trên tay mình, chậm rãi tiến đến chỗ em. Tư nức nở ôm gối khóc, nhìn chiếc hộp đó sao lại thấy giống mấy hộp quà có trang sức bên trong. Tư có nhìn thấy mấy lần, nhưng không ngờ cậu hai lại có nó. Cậu hai đã hứa sẽ cưới Tư về làm vợ rồi, cũng đã từng tặng em một chiếc vòng rồi, vậy thì món trang sức đó cậu tặng cho ai chứ. Tư nức nở khóc, nước mắt lã chã rơi xuống dạc gỗ sẫm màu. Em đau lòng lắm, nghe người ta nói mấy cậu ấm thường có nhiều vợ, không lẽ chồng em cũng sẽ như vậy sao. Không lẽ con em sẽ có nhiều mẹ sao. Em không muốn chút nào.

"Hức- huhu.."

Cậu hai ngồi xuống cạnh em, liền bị em bơ ra mặt. Cậu thở dài, đưa cho em hộp đen khi nãy: "Tư à..cậu xin lỗi vì giấu em..cái hộp này là-"

"Em..em biết òi..cậu..cậu sẽ tặng cái đó cho người ta nên giấu em..cậu..cậu sẽ cưới vợ hai..hức- em ghét cậu! Em hỏng muốn làm vợ cậu nữa! Con em chỉ có mình em là mẹ hoi..!" - Tư nức nở khóc oà lên, chân mày xinh xắn nhíu lại đầy giận dỗi.

Cậu hai ngớ người, hoang mang: "Ủa..cậu- cậu cưới vợ hai gì cơ? Đâu có! Cậu đâu có!"

Tư quay qua trừng cậu, em quýnh vào vai cậu, nức nở: "Nói dóc! Nói dóc! Cậu sẽ bỏ em!"

"Hỏng có màa, cậu yêu em còn không hết, nào dám bỏ em" - Cậu hai biết em hiểu lầm liền ôm lấy em, đứa nhỏ này tuy ngốc nhưng suy diễn rất giỏi, làm cậu hoang mang mấy lần. 

Cậu đưa hộp quà đen ra trước mặt em, hôn nhẹ lên môi xinh: "Cục dàng à, cậu mua cái này từ rất lâu rồi. Từ cái lúc cậu còn trong quân ngũ cơ. Cậu mua, là vì muốn tặng em sau khi gặp lại. Tư à, em vẫn còn nhớ cái ngày em đưa cậu đi lính không?"

Tư gật đầu, mếu máo bảo: "Hức- dạ..dạ nhớ..hức-"

"Em đã bảo..em sợ cậu. Lúc đó cậu chỉ biết cười, chỉ biết bất lực nhìn đứa nhỏ mình thương ghét mình. Nhưng nhìn cái mặt dễ thương khi đó của em, cậu có cảm giác, em chẳng muốn cậu đi chút nào ấy. Lúc đó, cậu nhận ra cậu thương em rồi.."

"Cậu vào ngũ, lúc nào cũng nhớ đến em, lúc nào cũng kể về em cho mấy thằng bạn cùng đơn vị. Cậu lúc đó thương em, nên đã tìm mua một món trang sức để dành mốt về tặng cho em. Nhưng cái ngày mà cậu về ấy, gặp em, em lại sợ cậu đến khóc. Nên cậu không dám đem ra tặng. Lần hai, lúc ở bờ sông, có không gian riêng với em rồi, vậy mà cậu lại để quên nó trong xe..coi có ngu không. Rồi cậu về cậu kiếm, kiếm quài không thấy. Cậu tưởng cậu lạc mất nó nên bực dữ lắm, đi khắp làng kiếm luôn. Ai có ngờ bé ba nó lấy, nó để trong phòng..cậu mới tìm thấy nó vào hôm hổm, lúc nó đưa cho cậu đòi mở. Tư à, cậu biết thời gian trôi qua rất lâu rồi..nhưng mà cậu muốn tặng em, tặng em món quà mà cậu dùng tận một tuần để lựa chọn.."

Nhật Tư nhìn sợi dây chuyền vàng bên trong, nước mắt lã chã rơi. Em mếu máo khóc, nhận ra mình hiểu lầm cậu hai, giọng em run run: "Cậu hai..hức- em..em xin lỗi cậu..huhu.."

Trương Ngọc cười nhẹ, cậu không trách em, là cậu, cậu cũng tưởng như thế. Cậu hai lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đeo lên cổ cho em. Tư nhìn cậu bằng hai hàng nước mắt, cậu xót vợ nên lau nhẹ chúng đi: "Ngoan, em nhìn xem, hợp với em lắm đấy.."

Tư nức nở, em nhào tới ôm cậu, giọng nghẹn ngào bảo: "Em..em hức- xin lỗi cậu.."

"Không sao, không sao. Làm sao cậu trách vợ ngoan được. Đúng hong nè~" - Cậu hai bế em lên, dịu dàng hôn lên môi xinh cái chóc.

Tư vui lắm, biết cậu hai không có người khác em vui biết nhường nào. Em yêu cậu hai, rất rất yêu nên không muốn san sẻ cho ai cả. Tư không ích kỷ, nhưng với cậu, em muốn ích kỷ một lần. Muốn cậu chỉ yêu mỗi mình em, muốn cậu chỉ chăm sóc mỗi mình em và hai con nhỏ. Tư ích kỷ lắm, rất ích kỷ.

Trương Ngọc dỗ dành vợ ngoan xong liền bế em vô phòng, hai đứa nhỏ đang chơi với cô ba, thấy mẹ với cha thì cười toe toét. Cậu hai nhẹ nhàng để xuống giường, Tư lau nước mắt, dịu dàng hôn má cậu.

Cậu hai cười nhẹ, đáp lại em tận hai cái hôn. Hai đứa nhỏ nhìn cha mẹ thắm thiết thì ngơ ra, Tư ngại ngùng đẩy vai cậu, bảo: "Con..con đang nhìn kìa cậu.."

Trương Huỳnh chơi với hai đứa nhỏ thì buồn ngủ lắm rồi, cô bái bai gia đình nhỏ rồi chạy về phòng ngủ.

Em Tư chạm vào má con, khi nãy khóc nhiều quá nên giọng đã khàn đi. Em hỏi: "Hai đứa đói chưa nè?"

Hai đứa nghe mẹ hỏi thì cười khúc khích, chúng bò đến chỗ em, trườn lên ngực đòi bú: "Ma..mum~"

Tư cười nhẹ rồi bế hai em lên, dịu dàng hôn lên má cả hai: "Ngoan quá đi~"

Bé em thấy mẹ có dây chuyền thì hứng thú, em giựt lấy nó, ngơ ngác một hồi liền cười khúc khích: "A~ a~"

"Thằng bé thích dây chuyền của em kìa Tư" - Cậu hai ngó nhìn hai đứa, cười nhẹ.

Lát sau, lúc cả hai đều đang ngoan ngoãn bú sữa. Cậu hai nằm một lúc thì chán, tự nhiên nổi hứng. Cậu hai nằm chống tay ngó nhìn em, cái giọng nũng nịu, ngọt xớt: "Vợ ơi, cậu cũng đói~"







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro