Chap 56: Thằng chồng tuổi dê

Chíp chíp - Mùa Thu vừa đến, cũng là lúc hai cậu cháu trai nhà họ Trương được một tuổi rưỡi. Nhật Tư cùng Song Tử bế con ra ngắm cây phong của ông nội, hai đứa nhỏ cười toe toét, vung tay chạm vào mấy cái bông, cái lá vàng choé, xinh đẹp.

"Minh Khánh, con đừng phá hoa của ông, ông quýnh đòn đó.." - Tư bế bé em trên tay, cười nhẹ. Đứa nhỏ này tính tình rụt rè, nhưng thấy hoa là sẽ muốn lấy cho bằng được.

Cậu hai bế anh hai Minh Khang trên tay, nhưng mắt cứ ngắm nghía vợ nhỏ ở bên cạnh. Cậu và Tư đã làm đám cưới được bảy, tám tháng. Cậu chọn ngày đẹp nhất trong năm, cũng là cái ngày mà cậu mua sợi dây chuyền vàng lúc còn trong quân ngũ. Vào ngày một tháng một, cậu chính thức đón em về làm mợ hai trong nhà.

Cậu hai rước em về thì mê còn hơn trước. Mấy hôm giành sữa với con, làm Khang với Khánh khóc oà lên. Đêm hôm khuya khoắt mà ghẹo con quài, lần đó cậu hai bị Tư quýnh cho một cái đau dữ lắm, nghĩ đến giờ đít vẫn còn tê.

Đến giờ ăn nên cậu hai dắt em vào trong ăn cơm, hai đứa nhỏ quậy um sùm lên vì cha nó lại ghẹo.

"Mẹ của cha, hai bây tự dô phòng bú bình đi..!" - Cậu hai ôm lấy Tư, tay kia đẩy mặt hai đứa nhỏ ra làm chúng khóc oà lên.

Tư bối rối ôm lấy cậu, muốn ra dỗ con nhưng cậu hai không cho, ôm chặt ních: "Ưm..cậu- con..con khóc..!"

Trương Ngọc ôm lấy eo nhỏ, cười khúc khích rồi hôn cái chóc lên má em: "Em cứ kệ hai đứa nó, có bình sữa không chịu bú, cứ đòi em lúc đang ăn, em chiều riết hai đứa nó lì đấy.."

"Mum..mum! Huhu..~" - Hai đứa nhỏ ngồi trong nôi khóc um trời đất, bà Trương ẫm thì không chịu, càng khóc to hơn.

Tư thương hai đứa nhỏ dữ lắm, sao mà nỡ nhìn con đói. Em loay hoay nhìn con rồi nhìn cậu hai, nhẹ nhàng chạm vào má cậu hôn cái chóc: "Cậu hai..em..em hỏng nỡ.."

Trương Ngọc được hôn thì khoái thấy má, cậu nghe em bảo thế thì thở dài, ừm một cái: "Được rồi..hai đứa này toàn bày việc cho mẹ nó. Lớn mà lì cậu quýnh cho tét đít..!"

"Ưm..cậu đừng quýnh con.."

"Dạ, cậu nghe theo em~"

Nhật Tư ôm lấy hai anh em rồi ẫm vào phòng, cậu hai đi phía sau chọt vào má con mấy cái, hai đứa nó nằm gọn trên vai mẹ, thút thít khóc trông cưng lắm. Cậu hai cười khúc khích, sao mà khóc cũng giống Tư thế này.

Nhật Tư bế con để chúng nằm xuống gối, chờ sữa ấm mới đưa cho con. Cậu hai có việc nên xuống bếp một lát, hai đứa nhỏ mỗi nhóc một bình, nhưng chúng nhíu mày, bĩu môi.

"A- aa~" - Minh Khang không thích liền đẩy nhẹ nó ra, em nó cũng y chang, Minh Khánh cũng chẳng muốn uống bình mà tay cứ huơ huơ đòi mẹ.

Tư bối rối chạm ngực mình, lúc sáng em đã cho con bú nên giờ còn ít sữa lắm. Tư lúng túng nhìn con đang mếu khóc, đến cả mình cũng bị làm cho rưng rưng.

"Mẹ..mẹ hết sữa mất òi..hai đứa..hức- hai đứa uống đỡ bình ii..hức- mẹ xin lỗi.." - Tư ôm má khóc nức nở.

Hai đứa nhỏ đang mếu thì giật mình nhìn mẹ, chúng xoe mắt, hoang mang tự hỏi sao mẹ yêu lại khóc thế này. Thế là không đòi sữa nữa, lật một phát rồi bò lên đùi mẹ: "Mum~ a~"

"Hức- hức- mẹ..mẹ xin lỗi..hai đứa ráng uống sữa nhé? Ngoan nhé?" - Tư xốc nách con cho ngồi dựa vào gối, tay lau nước mắt một cái mới với tay qua lấy bình sữa đặt vào tay con.

Hai đứa nhỏ tưởng chừng đã hiểu, nào đâu lại khó chiều mà lắc đầu. Tư thương con, sợ con đói nên rờ ngực mãi, nhưng sữa ít thế này đến cậu hai còn không đủ, mấy đứa nhỏ đủ làm sao được.

Ọt ọt - Tư nghe bụng con réo liền oà khóc, con đói mất rồi, làm sao bây giờ: "Oa..oaa!"

Cậu hai nghe tiếng em khóc thì hổn hển chạy vào, cậu tiến đến ôm lấy em, cuống cuồng hỏi: "Vợ ơi, sao em khóc? Nói cậu nghe, ngoan.."

Nhật Tư oe oe khóc như em bé, em gục vào vai cậu, môi mếu xinh xinh: "Hức- con..con hỏng ún sữa bình cậu ơi..hức- nhưng mà..nhưng mà em hỏng còn sữa nủa..con..con đói..hức- huhu..."

Đứa nhỏ nhà cậu dễ khóc, một ngày không khóc là ngày đó có bão. Hổm rài Tư khóc toàn do hai đứa nhỏ, đứa nào đứa nấy lì như bò, sữa bình đắt tiền thì chẳng uống, đòi mẹ nó không. Mà mẹ nó thân thể yếu ớt, tuy có sữa nhiều nhưng chỉ được buổi sáng, buổi tối. Còn hai ông tướng kia thì bú như cái máy, sữa đâu mà cho hoài được.

Cậu hai biết em thương con nên không nỡ mắng hai đứa nó, nhưng mà hai anh em nó lì quá rồi, còn dám làm vợ cậu khóc đến mức này. Cậu hai lườm nhìn hai anh em nó, tay chỉ vào bình sữa gần đó, cậu gằn giọng: "Cầm lên, uống!"

Minh Khang, Minh Khánh giật mình, hai đứa nó vội vội vàng vàng chuyền bình sữa cho nhau, ngoan ngoãn ngã người uống chóc chóc.

Cậu hai nhíu mày, vậy có phải ngoan không, đỡ phải nặng lời. Nhật Tư thấy cậu mắng con thì mếu máo nhìn, em hỏi: "Cậu hai..hức- sao..sao cậu rầy con dạ..? Hức- con..con khóc thì sao..?"

Trương Ngọc nhíu mày nhìn em, cậu bẹo má Tư, giọng có chút rầy la: "Em đấy, chiều riết hai đứa nó lì như trâu! Cậu chưa quýnh là may!"

Tư mếu máo, em dựa lên vai cậu, giọng em nghèn nghẹn bảo: "Cậu hai..cậu đừng la em mà cậu.."

Cậu hai im lặng một lúc, đúng là đấu không lại sự đáng yêu này mà. Cậu hai vuốt nhẹ lưng thon, thơm nhẹ má mềm, cười nhẹ một cái: "Ừm..cậu không la nữa.."

Hai đứa nhỏ bú xong sữa thì ngồi chơi với nhau, mẹ chúng đã cùng cha ôm nhau ngủ dưới võng rồi.

"A!" - Khang nhéo má em mình, làm cục nhỏ kia mếu máo, rưng rưng.

"Hư..hư hư..-"

"Ê, hai đứa bây nín cho mẹ ngủ" - Cậu hai ngóc đầu dậy, lườm hai cậu con một cái làm chúng im bặt. Nói xong cậu vuốt lưng vợ mình, ôm em ngủ ngon lành.

Hai đứa nhỏ láo liên nhìn nhau, chúng mếu môi không dám khóc vì người chúng sợ nhất là cha. Chúng nhõng nhẽo với mẹ thì được thương, còn nhõng nhẽo với cha thì đến sáng mai còn không thấy dỗ, còn bị rầy nữa. Chỉ khi mẹ kêu cậu mới lật đật làm theo. Đã thế còn hay ghẹo cho khóc, mà khóc cái ổng la. Ngộ.

Trưa tới, thêm cái bụng no sữa, hai đứa Khang, Khánh tự dìu nhau nằm xuống gối, ngủ khò khò đến chiều.

Nhật Tư tuy đã làm mợ, nhưng cái nết ham làm vẫn muốn xuống bếp mần chuyện. Cậu hai chiều chuộng riết quen, ẻm làm gì cũng không la không rầy, chỉ lon ton theo sau để có gì giúp đỡ.

Chiều nay cậu hai ra chợ mua bánh cho ba mẹ con, tuy hay la, hay rầy nhưng thương hai ông con dữ lắm. Cậu mua nhiều quá trời, bánh trái đùm đề một giỏ. Về đến nhà ngay lập tức cắt nhỏ đút cho hai bé răng sữa ăn.

"Aa~ ùm!"

"A..a! Mm~"

Chúng ngoan ngoãn há miệng đớp lấy, thấy gì đớp đó liền đớp nhầm vỏ bánh. Cậu hai cuống cuồng bóp má con, nâng lên cậy răng ông nhỏ: "Khang! Há miệng ra cho cha nào!"

Bốn cây răng cửa cắn chặt không cho cha nó cậy, Minh Khánh thấy anh hai ăn đồ bậy thì bắt chước, tay bé mà nhanh dữ lắm, bóc vỏ bánh dưới giường cho vào miệng nhai loạt xoạc. Cậu hai la oai oái, hoảng hốt cậy tám cây răng sữa của hai thằng con nhưng không được.

"Trời ơi! Tư..Tư ẻm mắng mình mất!"

Cậu hai cuống cuồng bóp má hai đứa nhỏ, cái giọng năn nỉ hiếm thấy: "Hai đứa làm ơn nhả ra đi mà! Mẹ mà biết mẹ quýnh cha đó!"

Minh Khang, Minh Khánh nhìn cha, thấy cha sợ sệt thì cười khúc khích. Cậu hai tranh thủ kéo vỏ ra, nhưng chậm mất vài giây, còn bị thằng anh cắn cái phập vô tay.

"Á á!!"

Nhật Tư đang rửa chén, em nghe tiếng cậu la vọng ra thì ngó nghiêng: "Ưm? Cậu hai?"

Tư lau tay ướt rồi chầm chậm đi vô phòng, vừa vào đã thấy cậu hai vất vả trông con thì cười toe toét: "Cậu ơi? Cậu sao dị?"

Trương Ngọc khóc ròng, cậu chỉ vào miệng hai đứa nhỏ đang nhai loạt xoạc, mếu máo bảo: "Huhu..hai đứa nhỏ ăn vỏ bánh, cậu kiu nhả ra mà hỏng đứa nào nhả hết vợ ơi.."

Nhật Tư nghe thế thì che miệng cười khúc khích, em đi đến vuốt tóc mái cậu lên, hôn nhẹ lên trán cậu: "Để em giúp cậu nhé.."

"Dạ" - Cậu hai ôm eo nhỏ kéo sát lại gần, dụi vào ngực em Tư dạ một cái.

Tư ngồi xuống giường, chìa tay để dưới cằm hai đứa nhỏ, dịu dàng bảo: "Nào, bé ngoan cười lên nào~"

Hai đứa nhỏ nghe mẹ bảo cười thì cười toe toét, vỏ bánh cũng theo đó mà rơi xuống tay em.

"Cho cậu nè~" - Tư quay qua đưa vỏ bánh cho cậu cầm. Cười xinh xắn, đắt ý.

"Ơ ơ.." - Cậu hai há hốc nhìn, cậu không tin nó dễ dàng như vậy, cậu rõ ràng đã rất chật vật với chúng kia mà.

Minh Khang, Minh Khánh bò tới chỗ mẹ, hai em đu lên áo mẹ, ao ao đòi bế: "Ao~ ao~"

Nhật Tư bế hai đứa lên, đứa nào cũng được mẹ thơm chóc chóc vào má. Cậu hai ghen tị bĩu môi, cậu đứng dậy, sáp lại chỗ em: "Vợ, hun cậu~"

Cậu hai tuy lớn mà như con nít, cái gì cũng giành với con. Tư được cái yêu cậu, thích cậu, cậu muốn gì liền cho đó. Em thả hai đứa nhỏ xuống giường cho bò đi chơi, sau đó quay qua ôm cậu hôn mấy cái: "Cậu hai..con nít~"

Trương Ngọc kéo sát eo đẹp lại gần, dụi dụi vào hõm cổ thơm mùi phấn rôm. Cậu hôn cái chóc lên má đẹp, cắn cắn mấy cái rồi bẹo bằng môi: "Cục dàng~"

Nhật Tư gác hai tay lên bả vai cậu, hì hì cười vì cậu làm em nhột. Tư nghiên đầu ngắm nhìn chồng yêu, trai hai con sao nhìn vẫn đẹp.

"Cậu hai..đẹp trai quá à.." - Tư mê mẩn nhìn cậu, môi chạm nhẹ lên má người kia.

Cậu hai cười nhẹ, nếu nói tới chuyện có hai con mà vẫn đẹp, thì phải nói đến Nhật Tư của cậu. Cậu hai u mê xoa bóp thắt eo đẹp, vuốt từ xương hông lên chỗ dưới ngực. Nhật Tư sinh đôi hai thằng con trai, vậy mà vẫn xinh đẹp như lúc chưa con. Đã vậy còn đẹp hơn trước. Người ta mang thai thì xuống sắc, già đi mấy tuổi, còn Nhật Tư như con nít. Da dẻ trắng hồng, mặt như trẻ con, chẳng thấy già đi.

Đã thế...còn ngọt nước nữa chứ.

Cậu hai nghĩ đến đây cái mặt y chang mấy thằng dê xồm, Tư sợ bị cậu dê liền đẩy nhẹ vai cậu: "Ưm..cậu..cậu hai làm cái mặt hí ghê!"

Trương Ngọc khúc khích cười, cậu đúng là thằng dê xồm không lệch xăng-ti nào, chưa kịp làm gì tay đã mon men bóp đủ thứ chỗ. Tư tuy đã làm vợ cậu, nhưng bị chồng dê là một cảm giác vô cùng mắc cỡ. Nghĩ sao em lấy được thằng chồng tuổi dê vậy trời.

"Á! Mông em mà cậu!"

"Ơ, mông em cũng là mông cậu mà, cậu bóp một chút thôi~" - Cậu hai nói là bóp một chút, nhưng tay lại luồn vô tận quần trong lúc nào không hay. Cậu bóp chỗ đào mọng, ngón tay rục rịch chỗ cửa nhỏ.

"A~ dễ thương quá nè vợ--"

CHÁT- "Cậu hai dê xồm..!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro