Chap 8: Quá đáng

Trịnh Nhật Tư lặt rau ở bếp giúp má, cậu hai Trương thức dậy không thấy em đâu thì tức giận, hùng hổ xuống bếp mắng: "Trịnh Nhật Tư! Mày sao cứ làm theo ý mình vậy, lúc tao gọi thì không thấy đâu hết!"

Nhật Tư giật mình làm rơi rổ rau, em luống cuống nhặt chúng lên, run rẩy ôm rổ ngay bụng, lúng túng nhìn cậu hai đang la mắng người làm khác. Nhật Tư luống cuống chạy đến chỗ cậu, quỳ gối xuống chấp tay: "C..con xin lỗi cậu, con thấy cậu còn ngủ nên đi phụ má lặt rau. Con hong dám hong nghe lời cậu đâu ạ. Con xin lỗi cậu.."

Nhật Tư cúi đầu gập người xuống nền gạch cam. Cậu hai nhíu mày, kéo cánh tay Tư lên, bảo: "Ai kêu mày lạy tao? Đứng dậy, tao đói rồi, lấy đồ ăn cho tao"

Nhật Tư vội vàng chạy xuống chỗ má đang cầm sẵn chén chè, em nghe lời má cầm chè đưa cho cậu hai ăn. Cậu hai nhận lấy từ tay Tư, ăn một miếng liền nhăn mày: "Không ngon. Nhật Tư, mày ăn đi!"

Cậu hai đẩy chén chè còn nguyên qua cho em, em bối rối nhận lấy nó. Nghe lời cậu em ăn một miếng, thấy nó ngon thì ngơ ngác nhìn lên cậu hai. Cậu hai vẫn nhíu mày nhìn Tư, Tư không dám nói gì, chỉ im lặng đứng yên ở đó. Cậu hai đang nóng giận nhoẻn miệng cười, cầm lấy muỗng chè, ép Tư mở miệng ăn hết. Tư vốn không ăn nhiều, bị cậu ép ăn em hết sức đau đớn. Miệng bị cậu nhét tá chè, căng phồng má đến mức rơi ra vài viên chè chín. Bị cậu hai ép Tư vội nuốt, nuốt xong đống đó chén chè cũng hết sạch. Tư nghẹn đến khóc, nhưng không dám nói gì. Má Tư với mấy người làm ở phía sau xót Tư lắm, nhưng người đứng đó là cậu hai, không làm gì được cả.

Cậu hai thấy Tư ăn xong thì kéo Tư đi lên nhà: "Đi lên đây!"

"D-dạ-" - Tư bị cậu kéo nhanh thì xém té ở bậc cửa. Cậu Trương quay qua nhìn, tặc lưỡi một cái làm Tư rùng mình run sợ. Cậu hai kéo Tư lên nhà trên, sau đó bỏ em đứng ở đó, rồi đi đâu mất.

Trưa hôm đó Nhật Tư ngồi ở sau mươn nhà, tức tưởi nức nở vì cứ tưởng chăm sóc cậu hai em sẽ không bị cậu bắt nạt nữa, ngờ đâu lại bị cậu mắng chửi còn nhiều hơn trước. Nhật Tư ôm mặt khóc nức nở, nhưng vì đang ở nhà cậu nên không dám lớn tiếng. Nhật Tư dùng mu bàn tay lau đi nước mắt đang lăn trên má. Hối hận khi đồng ý làm người làm chăm sóc cậu hai. Em đáng lẽ phải biết, cậu hai thông minh như thế, mạnh khoẻ như thế, cần gì đến em. Nhật Tư rưng rưng vùi đầu vào đầu gối, thì ra cậu đưa em về chỉ để chọc ghẹo, chỉ để mắng chửi em mà không cần tốn phí đi xa.

"Hức- hức-" - Nhật Tư nấc lên mấy tiếng, hơi thở gần như gấp gáp, không thể hít vào dù chỉ một chút. Nước mắt cứ thế trào ra, mấy ngày nay bị cậu mắng chẳng khác nào địa ngục, thà rằng không gặp lại cậu nữa, em còn sướng hơn.

Cậu hai không thấy Tư thì bắt đầu đi tìm. Thường ngày giờ này là giờ ngủ trưa, nhưng không thấy Nhật Tư thì cậu bắt đầu thấy thiếu thốn. Cậu ra đến nhà sau thì thấy Tư đang ngồi khóc ở sau hè. Tiếng nó thút thít tuy không lớn, nhưng đủ để cậu nghe. Cậu hai thấy mình làm hơi quá, mới sáng ra đã mắng chửi Tư, khiến em phải quỳ xuống khẩn cậu. Cậu nhớ lại dáng vẻ lúc sáng của nó khi bị cậu ép ăn mà đau lòng. Cậu tức thời quên mất Tư vốn không ăn nhiều được, miệng cũng nhỏ, khó khăn lắm mới nuốt trôi đống chè khô khan ấy. Nhưng cái tôi quá lớn không khiến cậu hối lỗi.

"Nó buồn một chút là tươi cười ngay, nó ngốc mà" - Cậu hai tặc lưỡi rồi đi vào trong. Vào đến phòng cậu nằm xuống giường, Nhật Tư không ngừng quanh quẩn trong tâm trí cậu. Dáng vẻ Tư khóc nức nở sau hè khiến cậu hai không tài nào ngủ được giấc nào.

Cậu vắt tay lên trán, nhíu mày bật dậy: "Thiệt tình!"

Cậu than một câu rồi đi ra khỏi phòng, vừa mới mở cửa đã thấy Nhật Tư đứng ở bên ngoài. Nhật Tư thấy cậu thì bất giác lùi lại, ngực cậu hai nhoi nhói khi thấy nó đang rời xa cậu. Cậu Trương tuy cái tôi cao, nhưng thấy Tư như này lại không nỡ mà kéo tay em lại: "Nhật Tư, tao xin lỗi, hồi sáng tao..."

Nhật Tư gỡ tay cậu hai ra, run rẩy chấp tay vái: "C..con xin lỗi cậu, con hong dám..con hong dám.."

"Nhật Tư? Cái gì mà không dám?" - Cậu hai nắm lấy hai bàn tay đang nắm chặt của Nhật Tư. Bất giác nhíu mày khi thấy nó cứ liên tục vái lạy xin cậu tha lỗi.

"Con xin lỗi cậu, cậu tha cho con..!"

Cậu hai khó hiểu nhìn Tư. Rõ ràng mấy ngày trước còn xưng em với cậu, bây giờ lại xưng con, không lẽ bị la đến điên rồi sao?

"Nhật Tư, mày bình tĩnh lại coi. Tao xin lỗi, tao xin lỗi vì đã la mắng mày"

"C..con hong dám nhận..tại..tại hồi sáng con..con tự ý xuống bếp..con xin lỗi cậu..." - Tư thút thít lạy cậu, cổ họng đau rát cố nghẹn giọng nói mấy lời khó hiểu.

Cậu hai giận bản thân mình. Hồi sáng vì quá giận mà làm ra chuyện không nên làm. Nhật Tư bây giờ rất sợ cậu, cậu hai tiến tới, em liền rùng mình lùi về sau vài bước.

Cậu hai nắm tay nó kéo lại, Tư giật mình hất tay cậu ra. Sau khi nhận ra em giật mình quỳ gối, nức nở lạy cậu: "C-con xin lỗi cậu! Con xin lỗi cậu! C..cậu đừng quýnh má con, con xin lỗi cậu..!"

"Quýnh? Ai quýnh má mày?" - Cậu hai khó hiểu hỏi Tư. Lúc sáng đúng là cậu có quá đáng, nhưng cậu chưa từng quýnh má Tư lần nào. Ý của Nhật Tư đang nói là gì chứ?

Cậu hai bế xốc Tư lên, ôm nó vào phòng rồi đóng chặt cửa lại. Cậu ôm lấy Tư đang run rẩy, hỏi: "Ngốc, nói cho tao nghe, má mày bị ai quýnh?"

Nhật Tư run rẩy khóc, nhớ lại cảnh má bị quýnh bằng roi thì mếu máo: "D...dì..hức- dì Tám..hức- dì Tám quýnh má của Tư..huhu..dì nói cậu giận, cậu kêu dì Tám quýnh Tư với má..huhuu.."

Cậu Trương giật mình kéo lưng áo Tư lên, trợn mắt ngạc nhiên khi thấy những vết roi đỏ chót trên tấm lưng nhỏ. Cậu hai nghiến răng, nâng má Nhật Tư lên, nói: "Tao không hề kêu! Tao chưa từng kêu bà Tám quýnh mày và má mày! Nhật Tư! Nghe cho rõ, tao không có quýnh mày với má mày!"

Nhật Tư nghe vậy thì khóc oà. Hồi sáng, sau khi cậu bỏ đi Nhật Tư quay lại bếp vì biết cậu còn giận. Đi đến bếp thấy dì Tám đang vót roi quýnh má, em hoảng hốt chạy lại cản thì bị dì Tám quất cây roi vào mặt cái chát. Vết hằn còn in trên mặt, cậu hai tức giận vuốt nhẹ lên đấy.

"Má nó, con mụ đó dám quất cây roi vào mặt mày!?" - Cậu hai thương tiếc rờ lên má đỏ, miệng không thể không chửi thề.

Nhật Tư nức nở khóc, kể được một đoạn thì oà lên như đứa trẻ lên ba. Cậu hai ôm nó lên, bế Tư lên giường rồi dỗ dành: "Hồi sáng là do tao sai..bây giờ tao xử mụ Tám, mày tha lỗi cho tao nhé? Nhật Tư?"

Nhật Tư lắc đầu, nức nở: "Cậu..cậu đừng quýnh dì Tám..con..con sợ..con sợ lắm..huhu"

"Sợ cái gì mà sợ, tao đuổi việc bả, chưa quýnh chết bả là may. Má nó, mụ còn dám quất vô mặt mày, còn gì cái mặt của mày nữa chứ!"

"Huhu..con sợ lắm..cậu..cậu đừng quýnh chết mà..huhu.." - Nhật Tư co rúm người lại, thường ngày là sẽ ôm cậu, nhưng chắc do hôm nay Tư đang sợ cậu nên chỉ dám tự ôm bản thân. Cậu hai bỏ mất cái tôi, hạ người hôn lên má em cái chóc: "Tao xin lỗi, tao xin lỗi vì đã ép mày, vì đã làm đau mày. Nhật Tư, sợ thì ôm tao đi.."

"Huhu..cậu..con..con sợ..con hong dám..con..con xin lỗi.."

"Nhật Tư, ôm tao đi, Nhật Tư à. Tao sai rồi, lúc sáng giận quá hoá rồ, đừng sợ tao, ôm tao đi Tư, mày sợ thì ôm tao đi" - Cậu hai vuốt má Tư, lời cậu thốt ra như đang thỉnh cầu Tư đừng sợ cậu.

Nhật Tư nghe cậu nói thì an tâm hơn một chút, em giơ cao tay, ôm cậu khóc nức nở: "Huhu..má của con..má của con đau...huhu..cậu hai..cíu má con..huhu"

"Được, tao kêu má tao đuổi việc bả. Tới lúc đó Tư của tao không giận tao nhé, tao biết lỗi rồi. Mày sẽ không giận tao nhé?" - Cậu hai nâng niu cổ nhỏ sau ót, dịu dàng hôn lên làn tóc đen thơm dịu.

Nhật Tư gật đầu, rúc vào lòng cậu hai: "Dạ..dạ.."

Sáng hôm sau Nhật Tư nghe tin dì Tám bị bà Trương đuổi việc không rõ lí do. Nhưng ai trong nhà cũng biết, bả bị đuổi vì cậy quyền, ăn trộm ăn cắp.

Nhật Tư lúng túng nhìn mọi người bàn tán, em xoay người đi về phía cậu Trương. Cậu xoa má em, bảo: "Tao chỉ định kêu má tao đuổi việc bả, ai ngờ má tao kêu điều tra, thành ra lòi ra thêm vài tội ăn trộm ăn cắp của bả"

Nhật Tư rúc vào lòng cậu, cậu hai xoa má Tư, hỏi: "Mặt mày lành chưa? Còn đỏ không?"

"Dạ..dạ còn.." - Nhật Tư gật đầu, hai mắt nhắm lại để cậu hai vuốt mắt.

"Ngoan, vô phòng tao bôi thuốc, mai là hết. Đi" - Cậu hai vuốt mi mắt Tư, ngó nghiên xem không có ai thì dắt Tư vào phòng mình.

Cậu bôi thuốc ra tay, thoa đều lên má mềm của Nhật Tư. Nhật Tư vẫn còn hơi dè chừng với cậu. Cậu hai không trách, có trách, thì phải trách cậu làm đau Nhật Tư, làm nó khóc đến khàn giọng.

"Tư, mày hứa là không giận tao nhé. Tao hôm qua sai rồi, không giận nhé?"

"Dạ..con..con hong giận ạ.."

"Mà sao mày kêu con rồi? Hổm rày vẫn kêu em với tao mà? Hay vẫn còn giận?"

Nhật Tư lúng túng giải thích: "Con..con hong có giận cậu ạ..tại..tại má con kêu là phải xưng con với cậu.."

"Má mày kêu gì mày cũng nghe hả?"

"Bà..bà cũng kêu con là xưng con với cậu.."

"Bộ má tao kêu gì là mày nghe đó hả?"

"D-dạ?" - Tư khó hiểu, bà Trương là bà chủ, không nghe lời bà, thì Tư nghe lời ai bây giờ.

Thấy gương mặt bối rối của Tư cậu hai cười nhẹ, bảo: "Mày chỉ được nghe lời tao thôi. Kể từ bây giờ gọi như cũ, mày là em, tao là cậu"

Nhật Tư gật đầu hai cái bảo hiểu. Cậu hai hôn lên má nó một cái, bỗng le lưỡi: "Á! Thuốc dính vô miệng!"

Nhật Tư cười khúc khích, cậu hai thì ra cũng có mặt đáng yêu như thế này.

Mấy ngày sau Tư được bà gọi đi đón cô ba từ trường về. Hổm rày cô ba ở trường học tiếng anh, bà Trương thấy cô cứ liên tục đòi về, biết là muốn chơi với Nhật Tư nên bà kêu Tư đi rước cô ba.

Cậu hai nghe Nhật Tư đi rước cô ba thì bảo: "Con đi với nó"

Bà Trương quay qua, hỏi: "Mắc cái gì mà đòi đi với nó? Cậu còn chưa xem tới một hạt ở kho thóc, định đi đâu?"

"Má! Nhật Tư nó khờ, đi một mình lỡ bị bắt thì sao?" - Cậu hai vịn vai Nhật Tư, bảo.

"Cậu lo quá ha, tài lanh là giỏi. Cũng nhờ cậu mà tiền lương của Nhật Tư gấp đôi người làm trong nhà, tôi đang thiếu thốn đây!" - Bà Trương vỗ cây quạt lụa vào tay vịn, mắng.

"Má mà thiếu thốn gì?" - Cậu hai nghi ngờ.

Bà Trương khựng lại, quên mất gia thế không phải muốn thiếu là thiếu: "Ừ thì..không có thiếu thốn, tóm lại là cậu mau mau lên kho thóc xem tình hình, chuyện ở nhà để Nhật Tư lo dùm tôi!"

"Chậc-" - Cậu hai tặc lưỡi quay qua nhìn má mình hỏi Nhật Tư.

"Nhật Tư, con đi đón cô ba được không?"

Nhật Tư nhìn bà Trương, sau đó quay qua cậu hai: "Cậu..cậu muốn em đi hong ạ?"

Cậu hai cười nhẹ. Cậu đã dạy dỗ Nhật Tư mấy ngày nay, chỉ cần cậu không cho phép, đến má cậu cũng không dễ gì ra lệnh được cho nó. Bà Trương biết cậu hai đã chuẩn bị trước, thở dài bảo: "Rồi rồi, cậu muốn đi cùng nó thì đi đi. Trước khi đón cô ba, qua kho thóc xem đó nhé. Ông nó về mà không thấy cậu đến kho thóc thì thằng Tư nhừ đòn. Nghe chưa?"

Nhật Tư giật mình, cậu hai phía sau ôm lấy vai em, bảo: "Má doạ nó quài nó khóc bây giờ. Khó dỗ lắm đấy!"

"Biết vậy mà cứ làm em nó khóc, cậu lật bánh tráng đỉnh nhỉ?"

"...thôi..con đưa nó đi!"

"Nhanh rồi về, kẻo muộn"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro