Chap 9: Kì lạ, có tận hai mùi hương

Trương Ngọc Song Tử gọi người lái xe đến kho thóc. Nhật Tư có nghe bà bảo đi xe là không được ngồi cùng cậu hai. Tuy nghe lời cậu, nhưng chuyện ngồi cùng cậu hai không phải lẽ, thế là lên ngồi cạnh ghế lái. Cậu hai nhìn Tư, thấy nó ngồi ở trển thì nhíu mày: "Tư? Mày ngồi ở trển làm gì?"

Nhật Tư quay xuống, hai mắt tròn xoe, ngơ ngác bảo: "Bà..bà bảo em hong được ngồi chung với cậu..vì như thế là hỏng ngoan.."

"Không ngoan cái gì, xuống đây ngồi chung với tao" - Cậu hai kéo tay Tư, bảo.

Tư lúng túng không biết làm sao, lúc đang định ra ghế sau ngồi cùng cậu thì bà Trương ở ngoài nhìn vào xe, bảo: "Trương Ngọc ngồi một mình đi, mắc gì ngồi chung với nó?"

Trương Ngọc bị bà làm cho tức chết, tưởng Nhật Tư xuống ngồi cùng, cuối cùng lại bị bà phá đám. Cậu Trương cọc cằn bảo tài xế lái xe đi.

Nhật Tư ngồi phía trên, vì chưa từng ngồi xe hơi bao giờ nên bị say, đầu óc quay cuồng. Cậu hai sớm thấy tình trạng của Tư, đến đoạn vắng thì kêu tài xế dừng lại.

"Nhật Tư, mày say xe à?" - Cậu hai rướn người ngó nhìn Tư, Tư không biết say là gì nên lắc đầu. Cậu hai vừa nhìn đã biết nó không quen đi xe, bảo: "Nhật Tư, xuống đây ngồi cùng tao"

Nhật Tư ngoan ngoãn xuống ghế sau ngồi cùng cậu. Đầu óc mòng mòng quay, em dựa nhẹ vào vai cậu hai, mặt xanh xao hết chỗ nói.

"H..m.."

Cậu hai nhìn qua nó, thở dài rồi tự thì thầm: "Ngốc đến nỗi không biết mình say xe"

Đến kho thóc Nhật Tư đã chóng mặt ngủ thiếp đi. Cậu hai để Tư ngủ trong xe, vào kho một lát để xem tình hình như lời má dặn.

Thóc trong kho đạt chuẩn, lượng thóc còn tăng lên so với những năm trước. Cậu cẩn thận ghi chép ra sổ, đảo quanh kho một hồi thì đã ba giờ chiều. Đã hai giờ đồng hồ trôi qua, Trương Ngọc quay trở lại xe, ngó vào xem thì thấy Nhật Tư đã dậy, đang nhìn ngó ra chợ hoa. Ánh mắt long lanh ấy như muốn nói cho cậu hai Song Tử biết Nhật Tư rất thích hoa.

Cậu hai vào trong xe ngồi, kéo áo bảo nó ngồi xuống. Nhật Tư tiếc nuối nhìn xe hoa dần trôi xa, em chưa bao giờ thấy những loài hoa ấy, thật tiếc khi không được cầm chúng trên tay. Cậu hai nhìn Tư, hỏi: "Muốn mua à?"

Tư nghe cậu hỏi thì cười gượng, em lắc đầu: "Dạ..dạ hong, em hỏng có tiền để mua..."

Cậu hai nghe thế thì cười nhẹ, bảo với tài xế: "Đến trường đón cô ba"

"Dạ"

Cô ba Trương Huỳnh chán nản ngồi trong lớp học, thấy xe nhà tới đón thì mau chóng thu dọn đồ đạc trên bàn. Cô lê bước ra xe, thở dài một cái rồi ngước lên nhìn cậu hai.

"Cậu hai bày đặt đón con nữa.."

"Cậu đâu có đón cô, là Tư nó đón"

Cô ba nghe Nhật Tư đón mình thì hào hứng ngó vô xe. Trương Huỳnh cười toe toét khi thấy Nhật Tư ngồi trong xe, cô chạy vào trong, nhanh chóng ôm Nhật Tư một cái.

"Anh Nhật Tư!~"

Nhật Tư bị say xe nên ngồi dựa vào ghế, cùng lúc đó Trương Huỳnh xông vào ôm em một cái. Nhật Tư chóng mặt ngã xuống ghế, Trương Huỳnh ngơ ngác nhìn bàn tay cậu hai đỡ lấy mặt Nhật Tư nhanh như chớp.

"Đứa nhỏ này, say đến mức này rồi!" - Cậu hai đẩy cô ba ra, nhích vào trong để Nhật Tư nằm lên đùi mình ngủ.

Cô ba thấy Nhật Tư mệt mỏi thì không muốn đôi co với cậu hai. Cô lên ghế phụ ngồi, lâu lâu quay xuống xem Nhật Tư có sao không. Từ nhà đến trường của cô ba khá gần, xe chạy một lúc đã về tới nhà.

Cậu Trương bế Nhật Tư ra khỏi xe, cô ba cũng chạy sát theo sau. Bà Trương thấy cậu hai bế Nhật Tư thì hỏi: "Sao vậy Song Tử?"

"Nó say xe, mệt quá nên ngủ thôi. Con đưa nó vô phòng rồi lên nhà báo với má chuyện kho thóc ngay" - Nói xong cậu hai đi thẳng về hướng phòng mình.

"Hả..ừ ừ" - Bà Trương nhìn gật đầu.

Cậu Trương không đưa Nhật Tư đến lều ngủ của người làm mà lén lút đưa em đến phòng mình. Nhật Tư nằm trên giường của cậu hai, nằm trên giường êm Tư dễ chịu hơn một chút.

Cậu hai để Tư trong phòng, lản qua phòng cô ba, gọi cô một cái mới đi lên nhà trên nói chuyện với má.

"Năng suất cao, sản lượng thóc tăng. Nhà mình lại thêm một năm nữa kiếm lời rồi." - Cậu đưa sổ tay của mình ra đưa cho bà Trương. Đưa xong định đi đâu đó thì bị bà ngăn lại.

"Gì mà gấp vậy? Con đi đâu hả?"

"Không..con không.."

"Sản lượng năm nay tăng, nên chuyện giá cả con tính sao?"

"Để mức đó là đủ ạ, hoặc má tăng thêm chút nữa cũng được."

"Ừ.."
Cậu hai thấy thế thì nhanh chóng rời đi, được vài bước thì bà Trương kêu cậu hai lại, hỏi: "Gì đấy? Cậu gấp đi đâu à?"

"Con làm mất đồ, đi kiếm đồ.."

"Quý giá không?"

"Không quý cũng phải kiếm nữa, cái đó má cho con"

"À, vậy đi đi"

Được cho phép cậu hai chạy đi mất. Trước khi đi cậu có nhờ cô ba lấy nước chăm Nhật Tư. Vì không những say xe mà em còn sốt cao nữa.

"Trương Huỳnh, sao rồi?" - Cậu hai khóa cửa phòng, tiến lại phía giường nơi cô ba đang đắp khăn lên trán Nhật Tư.

Cô ba lắc đầu: "Nhật Tư nóng lắm, khăn vừa ướm giây sau đã âm ấm rồi cậu"

"Đưa cậu, em ba về nghỉ ngơi đi"

"..dạ" - Cô ba thấy Nhật Tư không khoẻ thì rời đi, đợi khi nào Tư khoẻ thì hẳn chơi.

Cậu hai thấy cô ba khoá cửa thì yên tâm quay qua Nhật Tư. Gương mặt trắng mịn đỏ ửng lên vì sốt, gò má đỏ hồng mìn mịn lúc này trông dễ thương làm sao. Cậu Trương nghĩ đến đoạn này thì giật mình lắc đầu, cậu vắt khăn ấm, chườm lên trán Tư.

"Nhật Tư, biết vậy tao không cho mày đi xe rồi.."

Tư hổn hển thở, cả người đổ mồ hôi như suối. Cậu hai thấy thế liền cầm cây quạt lụa quạt cho em. Tư lim dim tỉnh dậy, vừa tỉnh đã thấy hai mắt khô rát do nóng trong người, em nức nở hỏi: "Cậu ơi..sao..sao mắt Tư đau..huhu..cậu..cậu hai.."

Trương Ngọc ôm lấy nó, kéo sát vô lòng mình: "Không sao, do mày đang sốt"

"Hức- hức- Tư...sợ..sợ lắm..khó chịu..lắm..hư-hư.." - Nhật Tư rúc vào lòng cậu, hổn hển thở. Cậu hai xoa nhẹ má mềm, ôm chặt eo Tư.

"Nhật Tư, mày lại có mùi rồi nè.."

Nhật Tư nghe cậu bảo có mùi thì giật mình đẩy cậu ra: "Hức..hức- em..em đi tắm..em xin lỗi..hư- ức.."

Cậu hai đê mê nhìn nó, mặt cũng hơi đỏ lên chút chút: "Không, là mùi thơm. Mày thơm lắm~"

Cậu hai kéo sát người nó về phía mình, rúc vào bên cổ phải của nó hít một hơi sâu. Nhật Tư bị làm cho nhột thì rùng mình, em bối rối nhìn qua cậu, hỏi: "Cậu- ức..cậu hai..mùi..mùi..cậu cũng..có mùi thơm.."

"Tao cũng có sao? Có thơm bằng của mày không? Hửm?" - Cậu hai không rời Tư nửa bước, càng ngày càng kéo sát nó lại, cậu hôn cái chóc vào cổ nó hít hà đủ kiểu.

Tư bị cậu hôn vào cổ thì giật mình, cả cơ thể nóng bừng lên, lắp bắp trả lời: "Em..em hong biết..mùi thơm lắm..mùi của cậu thơm lắm..íc-"

"Nhật Tư, mày lây bệnh cho tao rồi. Nóng quá đi mất.." - Cậu hai đè Tư nằm xuống gối, chống hai tay xuống niệm êm. Cậu dùng một tay cởi cúc áo, hơi thở dần gấp gáp, hổn hển đứt quãng. Cậu hai đổ mồ hôi nóng, vuốt nhẹ tóc lên đỉnh đầu, thành ra trở nên đẹp trai đến xiêu lòng.

Nhật Tư nhìn cậu, hai mắt như phóng to toàn bộ từ trên xuống dưới. Từ ánh mắt sắc lẹm thèm thuồng của cậu, đến cơ ngực lộ ra do cởi cúc áo, cơ bụng săn chắc lấp ló bên trong. Tư hổn hển thở, lúng túng nhìn cậu hai đang cởi ba cúc áo em ra.

"Cậu..hai..hức-.." - Tư nắm lấy tay cậu, muốn hỏi cậu đang làm gì nhưng cơ thể khó chịu quá, không đủ sức thốt ra.

Cậu hai nâng tay nó lên, hôn cái chóc: "Không biết, tự nhiên thấy mày là muốn cởi hết ra xem bên trong có gì..a..nóng.."

Cậu hai càng lúc càng nóng, càng cảm nhận được nhiều mùi sữa dâu quen thuộc. Cậu ngửa đầu hít sâu, hai tay cởi bỏ chiếc áo lụa bóng màu xanh ra vứt sang một bên. Nhật Tư giật mình thấy hết, ngượng ngùng liếc mắt đi để không bị cậu mắng.

Cậu hai vịn cằm Tư lại, cười nhẹ rồi bảo: "Nhìn đi đâu? Mày mắc cỡ vì thấy tao cởi áo à?"

"A..a..cậu..hai~" - Nhật Tư rùng mình, chỗ cậu chạm vào bỗng dưng tê tái, nóng ran như lửa hơ. Cậu hai thấy biểu hiện của Tư như vậy thì khó hiểu, nhưng tiếng thở gấp gáp của nó lại khiến cậu cảm thấy đáng yêu.

"Nhật Tư, làm người lớn không?" - Cậu hai không biết mình đang nói gì, nhưng ánh mắt lại đang thăm dò từ ngực tròn của Tư xuống thắt eo nho nhỏ. Cậu hai ừng ực thèm thuồng, Tư sợ cậu sẽ xông tới rồi cắn xé mình.

"Cậu..ha..em..em thấy kì quá..em..em nóng..khó chịu..hức- hức-" - Tư chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như thế này, đột nhiên bật khóc thành tiếng.

Cậu hai xoa nhẹ má nó, xoa tới đâu nó liền rên nhẹ, như có luồng điện chạy qua da cả hai.

"Nhật Tư à, kêu..chồng đi~" - Cậu hai mất trí rồi, lại dám kêu người làm của mình kêu mình là chồng. Nhật Tư giật mình, em không mất trí như cậu, nhưng miệng lại như bị điều khiển mà ngập ngừng gọi chồng.

"Ch-chồng..ưm! Hức..ah~" - Cậu hai nghe Tư gọi thì hạ xuống cắn cái phập vào cổ nó. Tư giật nảy đẩy cậu ra, nhưng sức lực đi đâu hết, không đẩy nổi.

"Cậu..hai, đừng mà..em đau..quá..h-huhu.."

Cậu hai không nghe Tư nói, cậu hôn chóc chóc từ cằm lên môi. Cuống lưỡi sâu vô miệng xinh đang khóc lóc. Tay cậu không rảnh rang, cởi từng cúc áo của Tư ra rồi quấy rầy hai bánh bao trắng. Tư nức nở đón nhận nụ hôn, lát sau vì sốt cao mà ngất đi.

Cậu hai mơ màng nhìn nó nhắm mắt, cậu dụi vào má Tư, kêu: "Nhật Tư à, Nhật Tư à~"

Cả hai ngất lịm, ngủ đến sáng sớm hôm sau. Nhật Tư tuy vẫn sốt, nhưng đã ấm hơn hôm qua. Cậu hai thức dậy, trước tiên là chườm khăn lên trán nó. Cậu đắp mền cho Tư, sau đó ngồi một góc trên giường vò đầu nghĩ thầm: 'Má nó, hôm qua..Tư nó gọi mình...là chồng hả? Khó tin..khó tin quá..'

Cậu hai vò đầu, hai má đỏ bừng lên khi nghĩ đến dáng vẻ bóng loáng do mồ hôi đổ ra của Tư. Đường thắt eo bắt chéo ngay rốn, mông nó to, tròn ủm. Nhìn từ trên xuống như đồng hồ cát. Cậu hai xấu hổ che mặt, vuốt từ trán xuống cằm cậu thở phào: "Cũng may..chưa làm gì nó..."

Nói may là vậy, nhưng khi nhìn quần áo xộc xệch lộ vai của Tư, cậu lại không kiềm lòng được mà mắng: "Má..nó có phải con trai không trời.."

Cậu nhìn lại mình, không thấy áo đâu thì biết người bắt đầu là ai. Là cậu chứ ai vào đây nữa. Cậu ôm mặt, lại lần nữa tự mắng bản thân: 'Ai xui quỷ khiến vậy trời. Hôm qua mà lỡ..chắc Tư nó không nhìn mặt mình luôn quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro