chap 3
Fot buông đũa, tựa lưng vào ghế thở phào. “No vãi. Cơm nhà mày ngon thiệt, mà chắc tại tao đói nữa.”
Gem chống cằm nhìn, cười nhẹ. “Tao mà nấu là khỏi chê, đúng chuẩn chồng đảm.”
“Chồng cái đầu mày á,” Fot lườm, nhưng miệng vẫn cong lên một chút. “Lâu lâu tao mới qua ăn, đừng ảo tưởng nhiều.”
“Vậy mai qua nữa đi, coi như là lâu lâu lặp lại thêm lần nữa,” Gem nháy mắt.
Fot nhìn quanh nhà. “Mày ở nhà với bà mà biết nấu mấy món này thiệt hả?”
“Ừ. Bà tao hay bắt phụ bếp, với lại tao cũng học để... lỡ mai mốt ai đó về làm vợ tao khỏi đói.”
“Mày nói vậy ai mà dám làm vợ mày nữa trời.”
Gem đứng dậy, đi thu dọn chén đũa. “Không ai dám, nên tao nhắm một đứa nhát gan hay đỏ mặt, nói gì cũng hay cãi đây nè.”
Fot đỏ mặt nhưng vẫn ngồi lì không nhúc nhích. “Tao về à nha...”
“Khoan,” Gem cắt lời, ngoái lại. “Tối rồi, mày ở lại luôn đi.”
Fot nhíu mày. “Ở lại chi?”
Gem nghiêng đầu, cười một cách lấp lửng. “Tao mơ thấy mày ngủ kế tao á, giờ muốn mơ thành thiệt.”
Fot lập tức đứng dậy, trợn mắt. “Tao nói tao về là về, mày đừng có lôi mấy cái lý do mơ mộng vớ vẩn ra dụ tao ở lại nghe chưa.”
Gem vẫn bình thản lấy điện thoại ra, mắt không rời Fot. “Vậy để tao gọi một cú thôi, nếu mẹ mày cho thì mày khỏi từ chối.”
“Mày điên rồi hả?!” Fot nhào tới giành điện thoại nhưng không kịp. Gem đã nhấn gọi.
“Dạ, con chào cô... dạ vâng, con là Gem nè cô. Tối nay Fot ăn cơm nhà con rồi, giờ trễ quá... con sợ bạn về đường tối nguy hiểm nên... dạ vâng, con tính xin phép cho Fot ngủ lại đây một bữa.”
Fot há hốc mồm, đứng chôn chân như trời trồng.
Gem liếc cậu, giọng ngọt xớt qua điện thoại. “Dạ, con với Fot chơi chung cũng quen rồi. Con quý bạn lắm, cô đừng lo.”
Cúp máy. Gem quay lại với nụ cười chiến thắng. “Xong.”
Fot nghiến răng. “Mày lấy số mẹ tao ở đâu?!”
“Bà ngoại tao. Hôm trước hai bà nói chuyện, tao lén lưu vô. Tính sau này xài, ai ngờ xài sớm.”
“Đồ tâm cơ.”
“Tao gọi là có tầm nhìn xa.” Gem nhún vai. “Mà mẹ mày bảo: Nhờ con trông dùm, nhớ kêu đi ngủ sớm nha. Đó, mày khỏi cãi.”
Fot ngồi phịch xuống ghế, ôm mặt. “Sao tao lại dính với cái thể loại như mày vậy trời...”
Gem ngồi xuống cạnh, vỗ vai. “Tại mày dễ thương quá đó mày.”
Gem rửa bát xong, vươn vai một cái rồi lau tay vào chiếc khăn treo gần bồn rửa. Đang mải nhặt đồ, hắn không để ý khi Fot lặng lẽ bước vào phòng tắm. Gem định vào phòng tắm sau, nhưng thấy cậu lúng túng nhìn vào tủ đồ.
Gem cười trêu rồi đứng lên, bước lại gần.
Fot chỉ cúi đầu, “Chẳng lẽ mày không thấy tao k có đồ để tắm sao?”
Gem nhún vai, rồi đi đến lấy một chiếc áo thun của của mình, đưa cho Fot. “Thế mặc tạm đồ của tao đi, dù sao cũng chẳng vừa đâu. Mày nhỏ con mà.”
Fot nhìn chiếc áo rộng thùng thình trong tay, rồi lắc đầu. “Nhỏ con hay lớn con thì mặc cũng vừa. Còn mày thì khỏi nói.”
Gem chỉ khẽ nhún vai rồi đi ra ngoài, để Fot tắm trước. Hắn bật cười trong bụng vì chiếc áo sẽ chẳng vừa với cậu, nhưng lại khá tò mò xem cậu sẽ trông như thế nào.
Một lúc sau, cửa phòng tắm mở ra. Fot bước ra ngoài, tóc còn ướt, người mặc chiếc áo rộng thùng thình mà Gem đưa cho. Chiếc áo dài đến tận gần đầu gối cậu, tay áo dài quá khứ khuỷu và cổ áo rộng thùng thình. Thêm nữa, chiếc áo màu tối còn làm da cậu càng nổi bật.
Gem từ ngoài phòng thấy Fot bước ra, mắt không rời. Hắn đứng im một lúc, không thể rời mắt khỏi cậu. “Mày mặc đồ tao, đúng là chẳng vừa chút nào.”
Fot chỉ nhìn hắn một cái, rồi vội quay đi, cố che giấu sự bối rối, nhưng mắt vẫn không thể không lén nhìn lại hắn. Cậu cảm nhận được sự khác biệt giữa cậu và Gem rõ rệt, nhưng lại không thể không thừa nhận, Gem thực sự đẹp theo cách rất đặc biệt.
Gem bước lại gần, với một nụ cười đểu. “Mày nhìn gì vậy? Sao ngây người thế?”
Fot vẫn không nói gì, chỉ lấy tay xoa đầu, lảng tránh ánh mắt của Gem. “Câm đi.”
Gem bật cười khẽ, bước lại gần cậu, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương mặt dễ thương của Fot. “Mày cứ cố tỏ ra lạnh lùng nhưng chẳng giấu được đâu.”
Fot chỉ hừ nhẹ, cúi mặt xuống. Dù sao thì trong lòng cậu cũng đang có chút xao xuyến.
Tới gem tắm thì một lúc sau Gem bước ra từ phòng tắm, tóc còn nhỏ giọt nước, người chỉ mặc mỗi chiếc quần thể thao, không mặc áo. Hơi nước bốc lên từ cơ thể hắn, khiến không gian trở nên hơi mờ ảo. Hắn đi vào phòng, tay vắt khăn qua cổ, gương mặt thoải mái như không có gì lạ.
Fot đứng gần cửa, đang định quay đi thì chợt dừng lại. Ánh mắt vô tình dừng lại trên cơ thể của Gem, hơi đỏ mặt. Cậu không thể rời mắt khỏi người hắn, dù là vì những lý do khác nhau. Thực sự là quá đẹp, từ dáng người đến làn da trắng sáng, cơ bắp săn chắc, mọi thứ đều rất hài hòa. Cậu chỉ biết đứng ngây người, mắt không tự chủ nhìn chăm chú vào từng chi tiết.
Gem nhận ra ánh mắt của Fot, khẽ cười, nhưng không nói gì. Hắn cũng chẳng ngại ngùng mà đi lại gần, vờ như không có gì, chỉ cố tình làm ra vẻ lơ đễnh. “Nhìn cái gì vậy? Không thấy ai mặc mỗi cái quần thế này mà nhìn như kiểu lần đầu gặp à?”
Fot ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng quay đi, cúi đầu. “Mày... mày đẹp vãi,” cậu thầm thì, dù biết rằng lời nói này thật sự ngớ ngẩn nhưng không thể kìm lại được cảm giác đó.
Gem vẫn đứng đó, một nụ cười nhẹ trên môi. Hắn không trả lời, nhưng ánh mắt vẫn giữ ánh sáng hứng thú, cảm nhận được sự bối rối từ Fot. Cảm giác ấy làm lòng hắn đột nhiên cảm thấy vui vẻ và có chút lạ lẫm.
Fot biết không thể cứ thế đứng đó mãi, nhưng ánh mắt của cậu vẫn không thể ngừng dừng lại nhìn Gem.
Gem bước lại gần Fot, mắt vẫn không rời khỏi cậu, rồi chợt cúi xuống, khẽ lướt tay qua tóc ướt của mình. “Mày cứ nhìn hoài vậy, muốn tao cho mày ngắm thêm không?” Hắn cười nhẹ, giọng trêu chọc đầy ẩn ý.
Fot đỏ mặt, vội vã quay đầu đi, cố gắng không để lộ sự bối rối. “Câm đi, đừng có giả bộ.” Cậu lắp bắp, giọng có chút ngượng ngùng.
Gem không ngừng cười khúc khích, đưa tay lên vuốt tóc. “Thấy tao đẹp lắm đúng không?” Hắn chẳng hề ngượng ngùng, chỉ tiếp tục trêu chọc. “Thật sự, tao mà đứng trước gương là tao cũng phải thừa nhận, đẹp mà.”
Fot chỉ biết im lặng, không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục tránh ánh mắt của Gem. Cảm giác này thật kỳ lạ, vừa bực bội nhưng lại rất dễ chịu. Từ lúc gặp Gem, cậu đã không thể kiểm soát nổi chính mình.
“Thôi mà, không cần ngại.” Gem tiến lại gần hơn, cố tình đứng sát khiến Fot không thể không cảm nhận được hơi thở của hắn. “Mày thích tao đúng không? Có cần tao tắm thêm lần nữa để mày ngắm không?”
Fot thực sự không biết phải đáp sao, chỉ đứng yên, tay nắm chặt lại, cố kiềm chế cảm giác lạ lẫm trong lòng. Nhưng dù có cố gắng che giấu, thì trong lòng cậu vẫn có cái gì đó đang nhảy múa, và một phần nhỏ trong cậu, thật sự muốn trả lời “Có.”
Gem không thấy cậu đáp lại, liền cười lớn rồi vỗ vai Fot một cái. “Thôi, đi ra ngoài đi, không nói nữa.”
Fot thở dài, “Được rồi, tao đi.” Cậu cố gắng bước đi thật nhanh, nhưng tim vẫn đập loạn nhịp.
Gem nhìn theo bước đi của Fot, cảm giác trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Hắn không thể phủ nhận rằng, từ khi gặp cậu, mọi thứ đã thay đổi. Mỗi lần cậu giận, mỗi lần cậu chảnh, hay thậm chí là những lúc bướng bỉnh, hắn đều cảm thấy không thể dừng lại được. Gem yêu những cái đó, yêu cái cách Fot khiến hắn không thể rời mắt, không thể buông tay.
Hắn đi đến gần, đặt tay lên vai cậu, một động tác dịu dàng nhưng lại đầy bá đạo. "Mày không đi đâu cả, ở lại với tao." Giọng Gem vừa nhẹ nhàng, vừa kiên quyết.
Fot quay lại, ngạc nhiên. "Mày lại muốn gì nữa?" Cậu bướng bỉnh, nhưng trong giọng nói không giấu được sự e dè. "Mày làm gì tao mà tao phải ở lại?"
Gem không đáp, chỉ mỉm cười, rồi đột nhiên kéo nhẹ cậu vào trong vòng tay mình. "Chỉ cần mày ở đây với tao thôi."
Cả hai đứng đó, hơi thở của nhau lẫn vào nhau, không gian trở nên lặng lẽ, chỉ có tiếng tim đập mạnh mẽ. Fot muốn đẩy Gem ra, muốn trêu chọc hắn, nhưng nhìn vào đôi mắt đó, cậu lại không làm được. Có một cái gì đó khiến cậu không thể cưỡng lại được, không thể phủ nhận rằng, trong lòng mình, cũng có một chút gì đó đặc biệt dành cho Gem.
Gem nhìn xuống, thấy đôi mắt đang dần mềm lại của Fot. Hắn cười nhẹ, vỗ về tóc cậu. "Mày đừng lo, tao không làm gì đâu. Chỉ là tao muốn ở cạnh mày thôi."
Fot im lặng, cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm, từ sự che chở mà Gem mang lại. Cậu không còn phản kháng nữa, chỉ muốn chìm vào cái cảm giác an toàn này, mặc dù nó mới mẻ và có chút lạ lẫm.
Gem thì thầm bên tai Fot, giọng ấm áp: "Mày có biết không, mày là điều tốt đẹp nhất mà tao gặp được từ khi về đây. Mỗi lần nhìn thấy mày, tao chỉ muốn bảo vệ mày thôi."
Fot hơi đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra ngầu. "Đừng có mà giả bộ." Cậu lầm bầm, nhưng trong lòng lại ấm áp lạ.
Gem lại cười, lần này là một nụ cười thật sự vui vẻ, nụ cười mà Fot chưa bao giờ thấy trên khuôn mặt hắn trước đây. "Chỉ cần mày yêu quý tao, tao sẽ luôn ở đây, không đi đâu hết."
Fot chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong lòng, cậu biết rằng, từ giờ phút này, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa.
Gem không thể kiềm chế nổi, thấy Fot bắt đầu mềm mỏng hơn là lại càng muốn trêu cậu thêm. Hắn khẽ đẩy nhẹ Fot, làm bộ như nghiêm túc:
"À, thế mày đã nghĩ kỹ chưa? Tao mà làm gì lạ lắm thì sao? Giờ mày không sợ rồi chứ?"
Fot cắn môi, cố gắng giữ vẻ khó chịu, nhưng không thể giấu nổi nụ cười lén lút đang bắt đầu lóe lên. "Mày... đừng có đùa nữa, mà còn hay trêu tao nữa là tao bỏ về ngay đấy."
Gem nhướng mày, mắt lấp lánh nghịch ngợm: "Chắc không bỏ về đâu, vì tối nay mày biết rồi đấy... ai đón mày về được?"
Fot im lặng một chút, mắt bắt đầu dò xét, rồi giọng cậu lại trở nên lém lỉnh: "Mày nghĩ mày đặc biệt lắm à? Tao cũng có thể tự về được."
Gem bật cười, không nhịn nổi, "Hè hè, đừng có giả vờ mạnh mẽ, mày đâu có cái quái gì để tự về đâu, chỉ có mình tao đón thôi."
Fot cố gắng tỏ vẻ khó chịu nhưng thực sự lại không thể giữ được vẻ mặt chảnh của mình, "Gì vậy, mày cứ nói cứ như tao đang làm gì đó cho mày vui lắm ấy."
Gem nhìn cậu, mắt nheo lại, rồi nhún vai, "Ừ, làm gì thì làm, tao chỉ thích nhìn mày tức giận thôi, vì lúc mày giận, trông mày dễ thương lắm."
"Miệng cứ xạo," Fot phản pháo lại, nhưng thực sự không giấu nổi nụ cười.
Gem lại ôm lấy cậu, vỗ vỗ vai: "Thấy chưa, tao biết mà, mày cũng đâu có ghét mình lắm đúng không?"
Fot hừ một tiếng, cố giả bộ không quan tâm, nhưng vẫn để mặc Gem ôm lấy mình, dù trong lòng cảm thấy hơi ấm và dễ chịu.
Sau một lúc đùa giỡn và trêu chọc nhau, cả hai bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ánh sáng đèn trong phòng đã mờ nhạt, không khí trở nên yên tĩnh.
Gem kéo nhẹ tay Fot, ánh mắt có chút nghịch ngợm nhưng cũng đầy ý muốn giữ cậu lại gần. "Vào ngủ với tao đi, chứ cứ đứng đó làm gì."
Fot hừ một tiếng, "Tao không có ngủ với mày đâu, đừng có mà giở trò."
Gem giả vờ làm bộ mặt buồn bã, "Không ngủ với tao thì mày sẽ cô đơn lắm đấy, mày không thương tao à?"
"Đừng có mà giở trò," Fot lẩm bẩm, nhưng vẫn lặng lẽ bước đến giường, một phần vì cũng hơi mệt, phần vì... Ừ, thực ra cũng muốn ngủ chung với Gem lắm.
Gem cười nhẹ, rồi nằm xuống, kéo nhẹ Fot lại gần mình. "Ngủ thôi, đừng có làm bộ nữa, mệt rồi mà."
Fot miễn cưỡng nằm xuống, thấy cơ thể của Gem ấm áp, cảm giác thật gần gũi và thoải mái. Cậu chợt nhận ra rằng dù có chút xấu hổ, nhưng lại không muốn rời xa.
Gem ôm cậu thật chặt, rồi thầm thì vào tai Fot: "Mày ngủ ngon nha, đừng có giận nữa, mai còn gặp nhau mà."
Fot không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để mặc Gem ôm mình. "Ngủ ngon," Fot nói, mặc dù vẫn có chút bướng bỉnh trong giọng nói, nhưng lòng lại ấm áp lạ kỳ.
Cả hai nằm im trong im lặng, chỉ có tiếng thở đều đều của nhau, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại sự ấm áp và yên bình giữa họ.
Sáng hôm sau, ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt của cả hai. Cả Gem và Fot đều vẫn còn cuộn mình trong chăn, cảm giác ấm áp vẫn vương vấn trong không gian yên tĩnh.
Gem là người thức dậy trước, vươn vai một cái, rồi nhìn qua Fot đang ngủ say. Cậu thầm nghĩ một chút rồi lại mỉm cười, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cậu, không muốn làm Fot thức giấc.
Một lúc sau, Fot lờ đờ mở mắt, cảm nhận được một cơn ấm áp kỳ lạ, không phải từ chăn, mà là từ một người nằm bên cạnh. Cậu từ từ quay mặt lại, thấy Gem đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng, không hề có ý trêu chọc như thường ngày.
"Chủ nhật rồi mà... mày không có đi đâu à?" Fot lầm bầm, giọng còn khàn khàn vì ngủ dậy.
Gem nhìn cậu, rồi vươn tay kéo cậu lại gần hơn. "Đi đâu? Ngủ thêm chút nữa đi, đâu có học hành gì đâu."
Fot cười khẽ, lại tựa vào người Gem, cảm nhận sự thoải mái mà lần đầu tiên có được. "Ừ, thì ngủ thêm một lúc."
Cả hai nằm im trong giây lát, không ai muốn rời khỏi giường. Không gian yên bình và thoải mái quá đỗi, không còn tiếng ồn ào của thế giới bên ngoài, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.
Gem hơi nhếch môi, rồi lên tiếng trêu trọc, "Thế sáng nay mày có muốn ăn sáng gì không, tao làm cho."
Fot nhắm mắt lại, mỉm cười lười biếng, "Tao không ăn đâu, làm gì cũng được."
Gem bật cười, rồi gật đầu, cảm thấy vui vẻ khi thấy Fot cũng không còn cái vẻ chảnh chảnh như mọi khi, mà dễ chịu hơn, thoải mái hơn rất nhiều. "Vậy thì cứ để tao làm cho, mày ngủ tiếp đi."
Fot nhắm mắt, một phần vì mệt, phần vì muốn cảm nhận sự yên bình này thêm chút nữa. "Tùy mày đấy, nhớ làm ngon ngon nhé."
Gem đứng dậy đi vào bếp, nhưng vẫn không quên quay lại nhìn Fot một lần nữa, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc. Hôm nay là một ngày yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Sau khi ra khỏi giường, Gem nhanh chóng làm xong bữa sáng cho cả hai, một tay chuẩn bị đồ ăn, tay còn lại lấy chiếc chăn mỏng phủ lên người Fot. Cậu mỉm cười khi nhìn thấy cái vẻ mặt nhăn nhó của Fot khi đang chìm trong giấc ngủ.
Lúc sau
“Dậy đi, đừng có giả vờ ngủ nữa.” Gem lại trêu chọc, giọng điệu vừa dịu dàng vừa mang chút tinh nghịch.
Fot ngáp dài, mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng lại khẽ mỉm cười vì biết Gem không bao giờ để cậu yên. “Mày im đi, tao còn mệt.” Cậu nói trong khi cố gắng kéo chăn lên che kín đầu.
Gem chỉ cười khẽ, rồi mang đồ ăn ra gần giường. “Sáng nay có món gì ngon, nhanh dậy ăn đi, không tao ăn hết bây giờ.”
Fot nhướn mày, rồi ngồi dậy, giả vờ hờn dỗi. “Tao mà không ăn thì mày cũng không có cơ hội ăn đâu.”
Gem ngồi xuống cạnh giường, đưa tay khẽ vỗ nhẹ đầu Fot. “Sao, ăn rồi mới được giận hả? Tao chỉ muốn dỗ dành chút thôi mà.”
“Dỗ dành cái gì,” Fot lầm bầm nhưng lại không thể ngừng cười khi thấy cái cách mà Gem đang cố tình làm mặt ngây ngô. Cậu đứng dậy, chậm rãi bước đến bàn ăn, rồi quay lại nhìn Gem. “Mày làm không tệ đấy, nhưng nhớ là lần sau đừng có làm kiểu này nữa.”
Nhưng vì chưa vscn nên fot lon ton chạy đi vscn rồi đi ra lại chỗ gem lại
Gem nháy mắt một cái rồi đáp, “Tốt nhất là mày đừng có nói gì, ăn đi, tao làm nhiều lắm đấy.”
Fot lắc đầu, rồi ngồi xuống ăn. Cảm giác hạnh phúc lạ lùng lan tỏa trong người, trong khi Gem ngồi đối diện, chờ đợi sự phản ứng của cậu. Cả hai ăn uống trong không gian yên tĩnh, đôi khi là những câu nói giỡn vui nhưng lại đủ làm trái tim cả hai rung động nhẹ nhàng.
Gem đột ngột hỏi: “Mày nghĩ sao về tao?” Ánh mắt của cậu đầy trêu chọc, mặc dù giọng nói lại có chút nghiêm túc.
Fot ngừng ăn, nhìn Gem, hơi nghiêng đầu. "Mày hỏi gì kỳ vậy, mày có cần tao trả lời không?"
Gem cười khẽ. "Trả lời cũng được, không trả lời cũng được, chỉ là tao tò mò thôi."
Fot đáp một cách lạnh lùng nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh sự thú vị. “Mày là một tên ngốc, nhưng cũng là tên ngốc tao thích.”
Gem nghe vậy, đôi mắt sáng lên, rồi lại tươi cười, nhưng không quên trêu chọc lại: “Vậy thì mày cũng là một đứa ngốc, chỉ là đứa ngốc tao yêu thôi.”
Một bầu không khí ấm áp tràn ngập giữa hai người, cả Gem và Fot đều cảm nhận được điều đó, mặc dù có chút trêu đùa, nhưng thật sự bên nhau thế này, cả hai cảm thấy rất... thoải mái.
Gem chống cằm, nhìn Fot đang ăn như mèo con đói bụng. Cậu nghiêng đầu, nheo mắt lại đầy gian xảo.
“Mày ăn vậy ai mà dám lấy.”
Fot ngẩng lên, cau mày. “Mày bị gì vậy Gem. Tao ăn thì kệ tao chứ.”
“Không được, mai mốt mà tao lấy mày thì mất mặt lắm.” Gem ra vẻ nghiêm túc, nhưng miệng cười như muốn chọc tức thêm.
“Mày bị điên hả?” Fot trợn mắt. “Ai nói mày được quyền lấy tao?”
“Tao nói.” Gem tỉnh bơ, rồi cầm ly sữa lên uống, giả bộ như chẳng có gì to tát, nhưng ánh mắt vẫn liếc trộm xem biểu cảm của Fot.
Fot tức muốn chết, đập mạnh cái muỗng xuống bàn. “Gem mày loạn ngôn nữa tao đập mày đó!”
Gem phì cười, đứng dậy vòng ra sau lưng rồi bất ngờ ôm lấy cổ Fot từ phía sau. “Thử coi, tao coi mày dám đập không.”
“Bỏ ra!” Fot la lên, gương mặt đỏ bừng, không biết vì tức hay vì ngượng.
“Không bỏ, giờ mày là của tao rồi. Tao có giấy chứng nhận quyền nuôi mày rồi.” Gem lại trêu, hả hê nhìn vẻ mặt tức tối của Fot.
Fot cố gắng vùng ra nhưng bị siết chặt hơn, cuối cùng chỉ lầm bầm trong miệng. “Đồ mặt dày... đồ biến thái...”
“Ừ, mặt dày với biến thái riêng với mày thôi.” Gem ghé sát tai Fot thì thầm, rồi cười ngây ngô.
Fot nghiến răng. “Mày mà còn nói nữa tao nhịn ăn đó.”
“Ơ đừng! Mày không ăn là tao phải đút cho mày nữa à?” Gem giả vờ hoảng loạn, nhưng cười đến mức ngả người ra sau ghế.
Fot lấy cái gối gần đó ném vào người Gem, rồi quay mặt đi. “Cút chỗ khác! Tao muốn yên tĩnh ăn cho no bụng!”
Gem đỡ được cái gối, ngồi lại đối diện, nhìn Fot một lúc rồi thả lỏng cười nhẹ: “Biết sao không... tại vì mày dễ thương nên tao mới không nỡ ngừng chọc đấy.”
Fot cứng người vài giây, rồi hừ một tiếng, cúi mặt xuống ăn tiếp, giọng lầm bầm nhỏ như tiếng muỗi: “Đáng ghét…”
Gem thấy Fot cúi đầu ăn mà má đỏ hồng liền được nước làm tới, chống cằm nhìn cậu chằm chằm không rời mắt.
“Mày đỏ mặt kìa. Ngại à? Đáng yêu dữ trời.”
Fot ngước lên, cau mày: “Ai ngại? Mặt tao vậy sẵn rồi!”
Gem cười khì: “Ờ, ờ. Mặt mày sẵn vậy mà đẹp ghê ta. Mày mà con gái chắc tao cưới từ hồi cấp hai rồi.”
“Mày bị đụng đầu chỗ nào vậy?” Fot trợn mắt. “Tao đẹp trai hơn mày mà còn bày đặt chê người ta là con gái!”
“Không chê, tao thích mà.” Gem gật gù, xong chu mỏ hôn gió một cái. “Chồng mày đây, đừng chối nữa.”
Fot đập tay xuống bàn: “Mày im không thì bảo!? Tao đạp mày bay ra sân giờ!”
Gem nghiêng đầu cười đểu, nhìn Fot như kiểu càng bị chửi càng khoái: “Ôi trời, nóng tính quá nè. Tao càng ngày càng thích mày á, chảnh nè, hỗn nè, mà dễ thương nữa chứ.”
Fot gắt: “Mày bị cuồng tao vừa thôi!”
“Tao bị mày mê hoặc mới đúng.” Gem nói tỉnh queo, rồi rướn người về phía trước, nói nhỏ: “Mày mà cứ hỗn kiểu này hoài là tao bắt mày hôn tao phạt đó.”
Fot nghẹn một phát, vung tay cầm đũa chỉ vô mặt Gem: “Mày thử đụng coi! Tao phi cho răng mày rớt vô tô cơm đó!”
“Thì phi đi. Tao đứng yên cho mày phi nè.” Gem vươn cổ sát lại, nhắm mắt chìa má ra.
“Gem mày bị khùng!” Fot gào lên, rồi đứng bật dậy, mặt đỏ như cà chua. “Tao lên phòng trước! Mày dám vô là chết với tao!”
Cậu bỏ đi như chạy, gem thì cười như vừa coi xong phim hài xuất sắc nhất thế giới.
“Trời ơi cái thằng nhỏ này, sao mà mê quá vậy nè…”
Rồi thì Gem cũng lật đật chạy theo, vừa tới nơi đã thấy cửa đóng cái “rầm” trước mặt.
“Fot ơi… mở cửa đi, tao xin lỗi mà…”
Im lặng.
“Thiệt đó, tao hổng dám trêu nữa… lần này cuối cùng luôn… mở chút thôi…”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Gem gãi đầu, nghĩ nghĩ rồi ngồi bệt xuống trước cửa phòng, bắt đầu giở giọng năn nỉ kiểu làm nũng:
“Mày mà không mở, tao nằm ngủ trước cửa luôn đó nghen. Cả đêm tao rên cho mày khỏi ngủ luôn á…”
Bên trong vẫn im lặng, nhưng Gem nghe thấy tiếng ai đó đập gối nhẹ nhẹ.
“Fot à… mở đi mà… năn nỉ đó… chứ tao nhớ mày chịu hong nổi rồi…”
Bên trong mới lầm bầm vọng ra: “Mày nhớ cái lon mày á…”
Gem phì cười, chống tay đứng dậy: “Vậy mở cửa cho tao vô nhớ mày đàng hoàng coi.”
Vài giây sau, cửa mở hé. Fot đứng khoanh tay, mặt hằm hằm. “Mày bước vô một bước là chết.”
Gem cười toe: “Chết trong vòng tay mày thì tao chịu.”
Fot giơ chân dọa đá. “Mày bị điên hả?!”
Gem chớp mắt vô tội: “Chớ tao điên vì mày thiệt mà.”
Fot định đóng cửa lại thì Gem lẹ tay chặn, rồi nhanh như chớp nhào vô ôm chặt lấy cậu.
“Thôi mà, tha cho tao đi. Mày giận lên nhìn cũng đẹp lắm nhưng tao sợ mày nghỉ chơi tao á…”
Fot đập vào lưng Gem một cái: “Mày mà còn trêu nữa tao đuổi thiệt đó.”
Gem cười khì, siết ôm chặt hơn: “Ờ ờ, đuổi nhưng đừng bỏ…”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro