chap 4
Gem thấy Fot tỏ vẻ bực còn vui trong bụng. Thằng nhóc này giận mà má hồng lên nhìn cưng muốn xỉu.
“Ê tao hỏi nghiêm túc nè,” Gem ngó xuống nhìn Fot vẫn bị kẹp trong vòng tay mình, “mày xài gì mà da mịn vãi vậy?”
Fot gạt tay Gem ra, trợn mắt: “Mày lo chuyện của mày đi, hỏi kì lò.”
Gem giả bộ sững người, mặt đầy cảm xúc: “Ủa? Vậy mà tối qua ôm tao ngủ ngon lành luôn ha?”
Fot đỏ mặt, đạp Gem một cái vô đùi: “Ngủ chung cái quần gì, tại mày giành chứ bộ!”
Gem xoa xoa đùi, rên rỉ: “Tao giành vậy mà mày cũng cho giành hả? Mềm yếu ghê chưa…”
Fot quay đi, giọng ngắn cũn: “Mày không im là tao qua ngủ với con Bou luôn á.”
Gem phá lên cười: “Thôi đừng, con Bou giờ là người thứ ba rồi, tao ghen!”
Fot quay ngoắt lại, nhìn Gem như muốn chửi nhưng lại bị ánh mắt cún con của hắn chặn họng.
“Mày bị hâm hả Gem?”
“Mày biết từ lúc nào chưa? Từ lúc mày chảnh chọe đạp tao hôm đầu tiên đó. Trái tim tao nó rớt lăn đùng ra sàn…”
Fot lườm: “Lượm lên rồi tự đập vô mặt đi.”
( Bou là chuột Hamster của fourth)
Gem nằm một hồi chán quá lại ngồi dậy, nhìn Fot đang ngồi co chân ôm gối coi phim hoạt hình trong điện thoại mà nhăn mặt.
“Mày coi riết hư não á, đi dạo không?”
Fot không buồn ngước lên: “Đi với mày rồi có ngày tao bị mất não thiệt.”
Gem vươn tay kéo áo Fot: “Thề, dắt mày đi vòng vòng xóm này, quê thì quê mà vui bỏ xừ. Người ta còn dễ thương hơn mày nữa kìa.”
Fot tặc lưỡi, nhưng bị kéo lôi đi rồi cũng miễn cưỡng đứng dậy mang dép, mặt xụ như con mèo bị ép tắm.
Ra tới ngõ, Gem vẫy tay chào bác hai đang ngồi bấm điện thoại trước cổng: “Bác hai, con dẫn người yêu đi dạo nha!”
Fot tái mặt, huých Gem một cái rõ đau: “Nói năng tầm bậy tầm bạ!”
Bác hai cười khà khà: “Ừ đi đi tụi bây, coi chừng mấy con chó xóm trên nha!”
Gem giơ hai tay: “Có gì con lấy Fot ra làm mồi nha bác!”
“Mày muốn chết hả Gem!!” – Fot rít lên.
Gem chưa kịp mở miệng, từ trong xóm mấy đứa nhóc đang chơi ô ăn quan dưới gốc cây bàng đã la lên:
“Anh Fot!! Ai vậy anh Fot!!”
Fot khựng lại, gãi đầu cười gượng. “Bạn tao…”
Gem chen vô ngay, vòng tay bá vai Fot tỉnh queo: “Bạn thân đó mấy đứa, chuẩn bị gọi anh rể được rồi.”
“Gem!! Mày muốn chết thiệt đúng hong!!” – Fot đẩy Gem ra, mặt đỏ phừng phừng.
Lũ nhỏ thì cười ré lên: “Chời đất ơi anh Fot có bồ!!”
Gem hí hửng vẫy tay như được fan chào đón: “Nhớ mặt anh nha, mai mốt phát kẹo!”
Fot đi bên cạnh, mặt nguội dần vì tức mà đỏ dần vì mắc cỡ.
Fot nheo mắt nhìn Gem, giọng gằn xuống:
“Mày có thôi cái miệng chó của mày lại hong. Nói năng tầm bậy nữa tao tống mày ra ruộng nằm luôn á.”
Gem làm bộ ôm ngực: “Ối giời ơi đau lòng quá… vậy mà hôm qua còn ôm người ta ngủ ngon lành...”
“Mày—!!” Fot quay sang đấm vô tay Gem một phát rõ đau, “Câm! Nói nữa tao méc bà ngoại mày đó.”
Gem cười toe, né sang bên trêu tiếp: “Méc đi. Nhưng méc trước khi tao méc má mày là tối qua mày mặc đồ tao nha.”
“MÀY CÂM ĐI!!” – Fot đỏ mặt rượt Gem chạy quanh cái ao làng, trong tiếng cười rộn ràng.
Gem chạy trước, vừa chạy vừa quay đầu lại lè lưỡi:
“Mày rượt gì ghê vậy, lỡ tao té rồi sao chịu trách nhiệm.”
“Té chết luôn đi tao càng mừng, bớt phiền!”
“Vậy là thừa nhận thấy tao phiền rồi ha.”
“Tao thừa nhận mày là đồ phiền, đồ khùng, đồ lắm mồm, đồ… đồ dở hơi!”
Gem bất ngờ đứng lại, khiến Fot không kịp thắng, đâm sầm vào lưng hắn.
“A! Mày điên à!” – Fot lùi lại, ôm trán.
Gem xoay người, chọt nhẹ vào trán Fot:
“Cái trán này sau này tao giữ, đừng có mà va lung tung nữa.”
Fot đơ mất hai giây.
“Mày nói cái quần què gì vậy hả.”
“Quần què đâu mà quần què, đang nói thiệt mà.” – Gem cười nửa miệng, rồi xoay lưng đi tiếp, “Đi tiếp chớ mày định đứng đó đỏ mặt tới chiều luôn hả?”
Fot hậm hực bước theo, miệng lẩm bẩm:
“Cái đồ biến thái trơ trẽn...”
Nhưng đôi tai thì đỏ rực hết cả rồi.
Gem với Fot đang đi bộ thì đám nhóc xóm trên ngồi trước nhà hò hét:
“Anh Fooooot! Người yêu anh đó hảaaa.”
Fot chưa kịp phản ứng thì một đứa khác đã nói chen vô:
“Đẹp trai ghê haaa, ai là công ai là thụ vậy anh Fot ơi.”
Fot lập tức trợn mắt mắng tụi nhỏ:
“Cái đầu tụi bây toàn cám à, lo học đi, yêu đương yêu gì. Tao búng cho một phát bay xác à.”
Tụi nhóc cười hì hì, nhưng cũng chạy mất dép.
Gem đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn Fot, cười rõ khoái:
“Ghê chưa ghê chưa, mày hung dữ vậy chắc tao phải núp sau lưng mày cho an toàn quá.”
“Mày mà núp tao bẻ cổ mày luôn á.” – Fot nạt lại nhưng mặt thì ửng hồng.
Gem nghiêng đầu nhìn Fot chằm chằm rồi gật gù:
“Công nhận bị mày mắng cũng thấy vui á, kiểu đáng yêu dễ sợ.”
“Vui cái đầu mày, tao đi về nè!”
“Ê khoan, chờ tao với!” – Gem cười toe chạy theo, không quên rướn người khoác tay lên vai Fot.
Gem với Fot đang đi về thì gặp dì Pui, mẹ của Fot, đang xách giỏ rau đi về từ vườn. Khi nhìn thấy nhau, Fot giật mình một chút rồi nhanh chóng gọi:
“Mẹ, mẹ về rồi à?”
Dì Pui cười hiền hậu, nheo mắt nhìn Gem đứng bên cạnh Fot:
“Ừ, mẹ về rồi, con đi đâu vậy?”
Gem bước lên một bước, lễ phép chào dì Pui:
“Chào dì, con là Gem ạ, bạn của Fot.”
Dì Pui nhìn Gem, cười:
“Ồ, bạn của Fot hả, trông cũng lịch sự ghê. Mới qua đây đúng không?”
Fot cười nhẹ, lườm Gem một cái rồi quay sang mẹ:
“Dạ, bạn con mới dọn về gần đây, giờ đi chơi với con thôi mà mẹ.”
Dì Pui cười, gật đầu rồi nhìn Gem:
“Vậy chứ mày qua đây chơi với Fot thì nhớ chăm sóc nhau nghe chưa, làng này vất vả lắm đấy.”
Gem gật đầu nhanh chóng:
“Dạ, con biết rồi dì, tụi con sẽ giúp dì việc vặt mà.”
Fot nhìn sang Gem, rồi lại quay sang mẹ, cố tỏ ra không quan tâm, nhưng giọng lại hơi lúng túng:
“Mẹ đừng có lôi con vào nha, con đi dạo chút xíu thôi mà.”
Dì Pui khẽ cười nhìn hai đứa rồi nói thêm:
“Ừ, đi chơi thì cũng phải lo giữ gìn sức khỏe nghe chưa, không có ai lo cho con ngoài mẹ đâu.”
Gem bật cười nhẹ:
“Dạ, con biết rồi ạ.”
Fot nhìn mà hơi ngại, nhưng vẫn cố trêu lại Gem một câu:
“Mày lo cho mày đi, đừng có chăm sóc tao nhiều quá.”
Dì Pui bỗng nhìn Gem, rồi khẽ hỏi:
“À, mà tối qua có phải nhóc này xin cho Fot ngủ lại nhà không vậy?”
Gem giật mình, quay sang nhìn Fot một chút rồi cười ngượng ngùng:
“Dạ... Ừm... là con xin phép thôi, nhưng mà...”
Fot đỏ mặt, xua tay:
“Cái gì mà xin với chả cho, mẹ đừng có hỏi nữa!”
Dì Pui cười nhẹ, vẻ mặt đầy hiểu biết, rồi vỗ nhẹ vào vai Fot:
“Rồi rồi, không hỏi nữa, nhưng nhớ phải lo cho nhau nhé.”
Gem cười ngượng ngùng, nhìn Fot, rồi nói với dì Pui:
“Con qua giúp dì vườn lúc nào rảnh nhé!”
Dì Pui nhìn cả hai, rồi vẫy tay đi vào trong nhà:
“Thôi, đi chơi đi, mai mẹ rủ qua giúp mẹ một chút nhé.”
Gem cười đáp lại:
“Dạ, con chào dì!”
Fot vẫn thầm nghĩ, dù gì mẹ mình cũng tốt với Gem vậy mà, chẳng biết nên cảm thấy vui hay ngại.
Gem nhìn Fot, cười cợt:
"Thế mày không nói gì, chỉ đứng đó mà nhìn tao sao? Tao xin cho mày ngủ lại nhà, mày có cảm ơn không?"
Fot nhăn mặt, giọng mỉa mai:
"Đừng có nói linh tinh, ai cần mày xin cho, tao đâu có rủ rê gì đâu."
Gem lại gần, đôi mắt trêu chọc:
"Thế sao mặt mày đỏ thế? Hôm qua vui lắm à?"
Fot vội quay mặt đi, không muốn Gem thấy sự xấu hổ của mình. Nhưng lại không thể giấu nổi cảm giác vừa khó chịu vừa bối rối khi bị Gem trêu đùa như vậy.
Gem không tha, tiếp tục đùa giỡn:
"Đừng giả bộ nữa, mày có vui khi ngủ lại nhà tao không? Tao nhớ hôm qua còn ngáy nhẹ lắm nha."
Fot bực mình, nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, trả lời:
"Đừng có mà nói tầm bậy, mày không có gì hay ho hết."
Gem cười khúc khích, lắc đầu:
"Biết rồi, biết rồi, mặt mày dễ thương quá mà, nói gì cũng dễ thương."
Fot im lặng, mặt lại hơi đỏ lên nhưng không muốn thừa nhận. Gem nhìn thấy và càng thêm thích thú, tiếp tục trêu:
"Chắc phải thường xuyên để mày ngủ lại nhà tao mới được, vậy mày có bị cảm động không?"
Fot nghiến răng, bực bội nói:
"Mày mà cứ thế, tao sẽ không để yên đâu!"
Gem chỉ mỉm cười, cảm thấy thích thú khi thấy Fot không thể làm gì mình.
Cả hai đi dạo một lúc rồi trời cũng bắt đầu xế chiều. Gem nhìn đồng hồ, rồi quay sang Fot với vẻ mặt như muốn nói gì đó.
"Thôi, mày về đi, trời cũng sắp tối rồi. Về sớm còn nghỉ ngơi chút."
Fot bực bội nhìn Gem, nghĩ thầm rằng chẳng hiểu sao mình lại cứ muốn ở bên cạnh hắn thế này, nhưng mà cũng không thể nói ra.
"Thế mày về luôn đi, tao về đây." Fot đáp, cố gắng tỏ ra không quan tâm, dù trong lòng lại thấy hơi tiếc nuối.
Gem cười cười, rồi nhún vai. "Ừ, mày về đi, tao cũng về đây."
Cả hai không nói gì thêm, chỉ đứng đó một lúc, rồi Gem đột ngột lên tiếng:
"Mà nhớ lần sau đi chơi thì nhớ mang đồ ăn theo đấy, tao không có tâm tình mời mày hoài đâu."
Fot nhìn Gem, rồi nhếch mép đáp lại:
"Đồ ăn sao? Tao không cần mày mời đâu, lần sau tự tao mang đồ ăn cho mày."
Gem cười lớn, đôi mắt sáng lên vì thấy Fot bắt đầu chịu đùa với mình hơn. "Vậy hả? Thế tao đợi xem mày mang gì cho tao."
"Chưa chắc đâu, mày đợi đi," Fot lầm bầm, rồi quay người đi về phía nhà.
Gem nhìn theo, trong lòng không khỏi thích thú. Dù có chút bướng bỉnh và khó chịu, nhưng chính sự đó lại làm cho mọi thứ thêm phần thú vị.
"Cũng không tệ," Gem thì thầm với mình, rồi cũng quay về nhà.
Sáng thứ hai, ánh nắng bắt đầu chiếu rọi qua cửa sổ, báo hiệu một ngày mới. Fot thức dậy muộn hơn thường lệ, vội vã chuẩn bị đồ đi học. Cả đêm qua hắn không tài nào ngủ yên, cứ mãi nghĩ đến những câu nói của Gem.
Mặc dù cố tỏ ra không quan tâm, nhưng trong lòng Fot không thể phủ nhận rằng mình có chút cảm giác khác lạ với hắn.
Gem thì lại đến lớp từ sớm, như thường lệ, và anh vẫn giữ cái vẻ mặt khó đỡ mà chỉ có mình Fot mới làm cho anh cảm thấy thích thú.
Khi Fot vào lớp, thấy Gem ngồi ở chỗ cũ, ngay giữa lớp, vẫn đang nghịch điện thoại. Vừa thấy Fot, hắn liền ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng bừng như đã chờ đợi từ lâu.
"Cuối cùng cũng đến. Mày ngủ ngon không?" Gem trêu chọc.
Fot chỉ lườm anh một cái, rồi ngồi xuống ghế, không thèm trả lời. Tuy nhiên, trong lòng lại có một chút ấm áp khi thấy ánh mắt ấy đang hướng về mình.
"Chắc là mày ngủ ngon lắm đúng không? Trông mặt mày mệt mỏi thế," Gem tiếp tục trêu.
"Đừng có nói nữa," Fot bực bội, nhưng rồi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, "Chả phải mày cũng vậy sao."
Gem chỉ cười một cái, nụ cười có chút đắc ý. "Mày biết là tao chỉ muốn trêu thôi mà."
Cả lớp bắt đầu ồn ào, nhưng giữa tất cả những âm thanh ấy, chỉ có giọng nói của Gem và cái nhìn của Fot là khiến không gian trở nên im lặng một chút.
"Thôi, đừng có trêu nữa. Tập trung đi học đi," Fot nói, cố gắng tỏ ra nghiêm túc.
"Được rồi, tạm thời không trêu nữa. Nhưng nhớ đấy, lần sau mà mày ngủ gật, tao sẽ chọc mày cho xem."
Fot cứng miệng một chút rồi hất cằm lên, như một dấu hiệu của sự thách thức. "Thử xem."
Rồi thì
Một tiếng chuông báo hiệu giờ học bắt đầu vang lên, cả lớp im lặng. Không khí giữa Gem và Fot vẫn như một sợi dây kéo căng, không ai nói gì nữa nhưng ánh mắt thì vẫn thỉnh thoảng lén liếc nhau.
Cả buổi học trôi qua trong không khí ấy. Gem vẫn thỉnh thoảng quay sang nhìn Fot, cười khẽ mỗi khi thấy cậu nhíu mày hoặc gõ tay xuống bàn vì bực.
Tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp nhốn nháo đứng dậy. Gem nhìn Fot thêm một cái nữa, ánh mắt vẫn tinh nghịch, rồi nhét vở vào cặp, đứng dậy theo cả lớp.
Cả lớp ùa ra ngoài, ồn ào như ong vỡ tổ. Gem và Fot ra sau cùng, bước chân chậm rãi hơn hẳn những người khác. Vừa ra đến cửa lớp, một bạn nữ lớp bên đã nhanh chóng bước đến chặn Gem lại.
"Chào bạn, mình học lớp bên cạnh á, mình thấy bạn hôm qua đá bóng giỏi lắm luôn á."
Gem nhìn cô gái, mặt chẳng giấu nổi vẻ chán ghét. Hắn nhíu mày, môi mím lại như đang cố nh
"Ờ." Gem đáp cộc lốc, liếc nhìn sang Fot như thể đang cầu cứu. Nhưng Fot kế bên, hai tay khoanh lại, ánh mắt lạnh tanh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cô gái vẫn chưa nhận ra sự khó chịu của Gem, tiếp tục cười nói: "Hôm qua bạn còn ghi bàn cuối á, lớp mình có mấy bạn mê luôn đó nha."
Gem cười gượng. "Vậy hả. Cảm ơn nha."
Fot liếc xéo. "Tự nhiên cái lòi đâu ra vậy trời..."
Gem nghe thấy, quay sang giả bộ nhún vai: "Chắc tại tao đẹp trai quá đó mà."
"Ói," Fot buông một tiếng mỉa mai. "Tự tin ghê mày."
Gem cười hề hề, tay choàng qua vai Fot kéo đi chỗ khác, bỏ mặc cô gái đứng lại ngơ ngác. "Thôi đi ăn đi, tao đói sắp chết rồi."
"Buông cái tay mày ra coi, dơ." Fot gắt.
"Ủa, vai mày vàng hay gì? Rửa hoài không sạch?" Gem trêu.
Fot nghiến răng, đạp một phát vô chân Gem. "Biến đi, chọc nữa tao đạp thiệt giờ."
Gem ôm chân nhăn nhó nhưng vẫn cười khoái chí, rõ ràng càng bị chửi càng vui.
Gem mới vừa định kéo Fot đi thì cô gái kia lại nhanh chân bước tới trước mặt chặn lại, giọng tỏ vẻ không biết ngại là gì:
"Bạn hồi trước học trường nào vậy? Có xài mạng xã hội hong, mình xin add với?"
Fot đứng cạnh nhíu mày, cảm thấy máu trong người bắt đầu sôi lên.
Gem nhếch mép, cười cười kiểu nửa đùa nửa thật:
"Ờ... tao có nhưng mà tao xài để coi meme thôi à, ít xài lắm."
"Không sao, add nhau để có dịp còn nói chuyện mà." Cô gái vẫn không có dấu hiệu buông bỏ, còn cười tươi như hoa.
Fot bỗng dưng chen vào, giọng lạnh như nước đá:
"Nói chuyện chi với tên hâm nhà hắn"
Cô gái hơi khựng lại nhìn Fot, vẻ mặt không hiểu tại sao cậu lại khó chịu như thế. Gem đứng giữa mà mém phì cười, cố nhịn.
Hắn nghiêng đầu nhìn Fot, huých nhẹ tay vào cậu:
"Ghen hả mày?"
"Vô duyên vừa thôi." Fot nhăn nhó. "Tao chỉ thấy ngứa mắt thôi."
Gem quay lại nhìn cô gái, gật đầu nhẹ.
"Thôi cảm ơn nha, tao có bạn rồi, hổng tiện add thêm ai đâu."
Cô gái cười gượng một cái, cuối cùng cũng chịu rút lui, bỏ đi mà còn ngoái đầu lại nhìn.
Gem vừa quay đi vừa bật cười thành tiếng.
"Trời đất ơi, mày mà liếc cái kiểu đó nữa chắc người ta xỉu tại chỗ luôn quá."
Fot quay mặt chỗ khác, tay đút túi quần, miệng lầm bầm:
"Lo mà đi lẹ giùm tao, đồ phiền."
Hôm sau...
Sáng sớm, lớp học còn lác đác vài người. Gem và Fot đã ngồi ở bàn cuối như mọi khi. Fot chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt còn ngái ngủ. Gem thì vừa vặn tay áo đồng phục vừa thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Fot, miệng không quên nhai kẹo cao su nhóp nhép.
Bỗng một giọng nói cất lên từ cô bạn hôm qua
"Gem ơi, bài này làm sao vậy, mình không hiểu chỗ này..."
Một cô gái lớp bên bước tới, tay cầm vở chìa ra trước mặt Gem. Cô cười nhẹ, ánh mắt liếc nhanh qua Fot rồi lại quay về Gem, rõ ràng là có tính toán.
Gem chẳng buồn nhìn. Hắn vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nửa nhắm nửa mở, giọng thờ ơ:
"Không rảnh."
Cô gái khựng lại, gượng cười:
"Chỉ một chút thôi, chỗ này mình thật sự—"
"Không phải mày nghe tao nói gì rồi à." Giọng Gem trầm hơn hẳn, ánh mắt lạnh ngắt lia sang cô gái, chẳng kiêng dè.
Fot vẫn ngồi yên, mắt nhìn thẳng lên bảng, như thể mọi thứ không liên quan đến mình. Cậu không thèm quay lại, cũng chẳng lên tiếng.
Không khí bỗng trở nên im bặt.
Cô gái mím môi, vội vã cúi đầu rồi đi về lớp Vài học sinh gần đó liếc nhìn, bàn tán nho nhỏ.
Gem hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Fot.
"Sao, không nói gì với tao à?"
Fot chẳng buồn liếc sang, đáp gọn lỏn:
"Tao không ưa mấy đứa phiền phức."
Gem ngồi xích lại gần Fot, chống cằm lên bàn rồi nghiêng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh giả tạo.
"Mày thấy không, con nhỏ đó cứ làm phiền tao miết á..."
Hắn nũng nịu, giọng kéo dài như cố tình ăn vạ.
"Tao ghét mấy đứa cứ bám dính tao vậy á, trong khi rõ ràng tao đã có mày rồi mà..."
Fot liếc sang, mặt nhăn nhó:
"Mày bớt làm trò lại đi. Nhìn muốn đấm thật sự."
Gem cười hì hì, tay lén đẩy đẩy cánh tay Fot.
"Nhưng tao đâu có nói sai đâu. Mày là của tao rồi mà đúng hong..."
Fot lườm hắn, nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên, kiểu cười mà chính cậu cũng không nhận ra.
Fot nhìn Gem một lúc, rồi hất cằm về phía gem hỏi
“Bộ mày làm gì ấn tượng với bạn đó à? Mà để bả tìm mày hoài vậy?”
Gem nhún vai, gương mặt lộ vẻ vô tội:
“Tao thở thôi mà cũng ấn tượng thì tao chịu…”
Hắn quay sang nhìn Fot, môi cong lên kiểu ranh mãnh:
“Hay là tại tao đẹp trai quá nên ai cũng mê, mày cũng mê…”
Fot đẩy mặt hắn ra, bực mình:
“Câm cái mỏ mày lại. Nói nữa tao chụp dép vô mặt.”
Gem cười khúc khích, rướn người sát lại hơn:
“Chụp đi, chụp đi rồi nhớ ôm tao xin lỗi nha.”
Fot liếc Gem rồi nói, giọng đầy nghi ngờ:
"khai thật đi, mày làm gì đó cho ngta rồi nên cổ mới thế đúng không?"
Gem nhún vai, cười khẽ:
"Vậy mà mày để ý chi tiết dữ vậy, tao mà làm gì có thời gian đâu, mày nhìn thế thôi, tưởng tao với cô ấy làm gì á?"
Hắn nở nụ cười mờ ám rồi tiếp tục:
"Thực ra thì... chỉ có mày mới làm tao chú ý được thôi."
Fot cảm thấy hơi ngượng, nhưng vẫn không chịu thua, liếc Gem một cái:
"Vậy sao? Tưởng mày thích cô ta chứ, sao giờ lại nói với tao mày chỉ để ý tao?"
Gem không đáp ngay mà lại tiến lại gần, cúi xuống nhìn vào mắt Fot, giọng nhẹ nhàng nhưng lại có phần trêu chọc:
"Đúng vậy, tao chỉ thích mày thôi, mà mày không tin sao?"
Hắn khẽ vén tóc Fot ra sau tai, làm cậu ta giật mình một chút, nhưng rồi vẫn giữ thái độ lạnh lùng. Gem thì cười mãn nguyện, tiếp tục trêu chọc:
"Đừng có giả bộ lạnh lùng nữa, tao biết rõ là mày cũng không thể rời tao được mà."
Cả lớp vào tiết học, không khí trong lớp vẫn như mọi ngày, nhưng Gem vẫn không thể rời mắt khỏi Fot. Hắn biết rằng từ sáng đến giờ, mọi thứ giữa họ đã không còn như trước nữa. Những ánh mắt lén lút, những câu nói trêu đùa giờ lại mang một chút căng thẳng. Nhưng dù sao, hắn vẫn không thể quên được vẻ mặt khó chịu của Fot khi cô gái kia cứ quấn lấy hắn.
Tiết học trôi qua nhanh, cuối cùng tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ ăn trưa. Gem lập tức thu dọn sách vở, đứng dậy. Hắn đi về phía Fot, định rủ cậu đi ăn cùng, nhưng ngay khi bước ra khỏi lớp thì cô gái kia lại xuất hiện.
"Gem, đi ăn cùng tui không? Bạn tu hôm nay bận, không thể đi với tui được."
Gem có vẻ hơi khó chịu, nhưng vẫn đáp lại:
"Thôi, không đi đâu, ăn một mình cũng được mà?"
Nhưng cô gái không dễ dàng bỏ cuộc, cô ta bám theo, thậm chí còn kéo tay Gem:
"Gem không ăn với tui sao? Tui biết gem không thích ăn một mình mà."
Trong khi đó, Fot đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng đó mà chẳng nói gì, cảm giác như mình bị lạc lõng. Mặc dù không muốn thể hiện sự khó chịu, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy hơi ghen tị. Gem luôn khiến cậu không biết phải làm sao khi lúc nào cũng có người khác bám lấy hắn.
Gem nhìn qua Fot, thấy cậu đang lặng lẽ đứng đó, liền quay lại với cô gái kia:
"Thôi đi, mày đi ăn với người khác tao cần dành thời gian cho nhóc kế bên t rồi"
Cô gái chỉ biết cười rồi rời đi, nhưng ánh mắt vẫn đầy tiếc nuối. Gem nhìn theo một lúc rồi quay lại nhìn Fot, cười:
"Đi thôi, ăn trưa rồi, mày muốn ăn gì?"
Fot chỉ lặng lẽ đi theo Gem, không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy một sự khó chịu lạ lùng.
Vào trong căn tin, không khí ồn ào, đông đúc, nhưng Gem không quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Hắn chú ý đến Fot đang lặng lẽ đi bên cạnh mình, đôi mắt không rời khỏi bàn ăn. Khi cả hai ngồi xuống, Gem nhìn vào khuôn mặt của Fot, nhận ra vẻ lạ lẫm trong ánh mắt cậu.
Gem không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy đồ ăn cho Fot, rồi cầm đũa đút từng miếng vào miệng cậu như thể đang chăm sóc một đứa trẻ. Hắn nhàn nhạt nói:
"Ăn đi, đừng để đói."
Fot ngạc nhiên, không hiểu sao Gem lại chăm sóc mình như thế, nhưng cũng không nói gì, chỉ cắn một miếng rồi im lặng ăn. Gem lại tiếp tục đút từng muỗng sữa cho Fot, như thể muốn khiến cậu yên tâm.
"Uống đi, uống xong rồi mình về nghỉ ngơi."
Mọi hành động của Gem khiến Fot cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng. Dù có chút bất ngờ, nhưng sự chăm sóc của Gem cũng khiến cậu cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn phần nào. Cả hai cứ thế ngồi ăn với nhau, không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng Gem lại liếc nhìn Fot, chắc chắn rằng cậu đang được chăm sóc đủ đầy.
Cô gái ấy bưng đĩa cơm đến, nhìn qua một vòng rồi đặt xuống bàn, cười tươi nói với Gem:
" tui ngồi đây nhé! Chắc chắn là không phiền chứ?"
Gem liếc nhìn cô gái, nhún vai, không nói gì, chỉ tiếp tục chăm chú đút sữa cho Fot. Cô gái không hề để ý đến sự im lặng của Gem, vẫn ríu rít như thể chẳng có gì lạ, bắt đầu ăn một cách tự nhiên, rồi ngước lên nhìn vào mắt Gem.
"Thế nào, hôm nay tu không làm phiền gem nhiều chứ? Chắc gem mệt lắm nhỉ, chăm bạn học mệt ghê."
Gem chỉ mỉm cười gượng gạo, không trả lời ngay, còn đôi mắt vẫn luôn dõi theo hành động của Fot. Fot, mặc dù không nói gì, nhưng vẫn cảm nhận rõ sự căng thẳng trong không khí, ánh mắt của cậu không ngừng liếc nhìn cô gái, rồi nhìn sang Gem, một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng.
Cô gái ấy ngồi tiếp tục ăn, nhưng có vẻ không hề bối rối khi thấy sự im lặng từ phía Gem và sự ngượng ngùng của Fot. Cô nàng lại tiếp tục cười và nói thêm:
"Chắc hôm nay gem bận với bạn này, để tui không làm phiền nữa nha!"
Gem nhìn cô gái một cái rồi lại quay về chăm sóc Fot, không nói gì, nhưng cử chỉ càng thêm lạnh lùng. Cô gái nhận ra và chỉ cười, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi Gem.
Fot cảm thấy không thoải mái chút nào, nhất là khi nhìn thấy cô gái ấy cứ cố tình ngồi gần Gem và cười tươi như vậy.
Gem nhìn cô gái một cách lạnh lùng, không hề giấu giếm sự bực bội trong ánh mắt. Hắn đặt đũa xuống, quay lại đối diện với cô gái, giọng khô khốc nhưng rõ ràng.
"Đừng lại gần tôi nữa. Tôi không quen biết cô." Gem nhìn cô gái một cái, rồi quay về phía Fot, tiếp tục chăm sóc cậu, không quên nhấn mạnh một câu nữa.
"Với lại, tôi còn đang bận chăm em bé này, không có thời gian tiếp chuyện cô đâu."
Cô gái hơi ngạc nhiên, khuôn mặt dần chuyển sang khó chịu, nhưng vẫn cố giữ vẻ tươi cười. Cô đứng dậy, không nói gì thêm, lặng lẽ quay đi, nhìn lại một lần cuối với ánh mắt đầy ẩn ý.
Fot thấy Gem nói thẳng như vậy, một cảm giác vừa lạ vừa vui xâm chiếm tâm trí cậu. Cậu không ngờ Gem lại lạnh lùng đến mức vậy, nhưng có cái gì đó trong lòng khiến cậu cảm thấy… an tâm hơn.
"Thế mà cũng không ngại đuổi người ta đi luôn," Fot lầm bầm, nhưng không quên cười nhẹ với Gem.
Gem quay lại nhìn cậu, mắt sáng lên, không ngần ngại vén tóc cho Fot. "Anh chỉ cần lo cho mày thôi. Còn cô ta thì không quan trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro