Cãi Vã và Tội Lỗi
Hương thơm của món canh hầm thịt lan tỏa khắp căn bếp nhỏ. Y/n khẽ hát một giai điệu quen thuộc của Liyue khi đặt chén đũa lên bàn ăn. Cô đã dành cả buổi chiều để chuẩn bị bữa tối hôm nay - món canh Childe yêu thích, cơm hấp với nấm rừng, và món thịt xào với gia vị đặc biệt từ Mondstadt mà cô đã học được trong chuyến đi gần đây.
Y/n nhìn đồng hồ - đã gần chín giờ tối. Childe thường về muộn vào những ngày bận rộn, nhưng anh luôn cố gắng trở về để dùng bữa cùng cô. Đó là thời gian quý giá của họ, khoảnh khắc họ chia sẻ về một ngày của mình, những khoảnh khắc bình dị nhưng ấm áp giữa một Quan Chấp Hành bận rộn và một nhà lữ hành.
Tiếng chìa khóa vặn cửa vang lên. Y/n mỉm cười, vội vã chạy ra phòng khách.
"Chào mừng về nhà," cô nói, đón Childe với nụ cười tươi.
Childe gật đầu, không nói gì. Gương mặt anh căng thẳng, đôi mắt xanh nhợt nhạt hơn thường lệ. Y/n nhận ra ngay - hôm nay không phải là một ngày tốt lành.
"Em đã chuẩn bị bữa tối," cô nói nhẹ nhàng, kéo áo khoác của anh ra. "Đúng món anh thích."
"Ừ," Childe trả lời cụt lủn, bước vào bàn ăn.
Y/n rót nước cho anh, rồi múc canh vào bát. "Hôm nay thế nào? Anh có vẻ mệt mỏi..."
"Chuyện thường ngày," Childe đáp, giọng trầm xuống. "Công việc, kẻ địch, những người vô dụng không biết làm theo lệnh."
Y/n gật đầu, đặt bát canh nóng trước mặt anh. "Em hiểu. Nhưng bây giờ anh đã về nhà rồi. Hãy thư giãn và..."
"Em không hiểu đâu," Childe ngắt lời, giọng sắc lạnh bất ngờ. "Em không biết cái cảm giác phải xử lý những kẻ phản bội, những mệnh lệnh vô lý từ cấp trên, rồi lại phải lo về những kẻ luôn muốn đâm sau lưng mình."
Y/n im lặng một lúc, ngạc nhiên trước phản ứng của anh. "Em... em chỉ muốn giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn thôi."
"Thì em đã giúp được gì?" Childe buông đũa xuống, mắt nhìn thẳng vào Y/n. "Những câu hỏi han ân cần? Những món ăn? Chúng không giải quyết được vấn đề thực sự."
"Anh không cần phải nói như vậy..." Y/n cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại.
"Phiền phức," Childe lẩm bẩm, đứng dậy. "Đôi khi em thật sự... thật sự phiền phức, Y/n. Em cứ hỏi hỏi và hỏi, như thể em có thể hiểu được công việc của anh vậy."
Y/n đứng đó, bàng hoàng. Họ đã từng cãi nhau, nhưng Childe chưa bao giờ nói với cô bằng giọng điệu đó.
"Anh có biết không," cô cuối cùng cũng mở lời, giọng run run, "Em chỉ muốn anh biết rằng em ở đây, bên cạnh anh..."
"Câm miệng đi!" Childe đột ngột hét lên, rồi ngay lập tức im bặt, như thể chính anh cũng sốc trước những lời vừa thốt ra.
Khoảng lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Y/n cảm thấy nước mắt dâng lên, nhưng cô kìm lại. Không nói thêm lời nào, cô nhìn Childe - người vừa nhận ra mình đã làm gì - rồi quay đi.
"Anh mệt rồi," cô nói nhỏ, giọng bình thản đến lạ. "Em sẽ để anh nghỉ ngơi. Thức ăn ở trên bàn."
Không đợi phản ứng của anh, Y/n bước ra khỏi phòng, để lại Childe đứng một mình giữa căn bếp tràn ngập hương thơm của bữa tối mà cô đã chuẩn bị với tất cả tình yêu.
-------------------------------------------------
Y/n bước ra ban công, hít thở sâu không khí mát lạnh của đêm Liyue. Cô cần phải bình tĩnh lại. Childe đã có một ngày tồi tệ, cô tự nhủ. Anh không cố ý. Nhưng những lời nói đó vẫn như những mũi kim đâm vào tim cô.
Đã có lúc cô tự hỏi liệu mình có thực sự hiểu được thế giới của anh không - thế giới của những âm mưu, của quyền lực và nguy hiểm. Nhưng cô đã luôn cố gắng trở thành hậu phương vững chắc cho anh, một nơi anh có thể trở về sau những ngày dài mệt mỏi.
"Có lẽ mình nên đi dạo một chút," Y/n thì thầm với chính mình, lau nước mắt. Cô cần không gian để suy nghĩ, và Childe cũng cần thời gian để bình tĩnh lại.
Y/n bước xuống những bậc thang của tòa nhà, hướng về phía bến cảng. Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước luôn khiến cô cảm thấy yên bình. Nhưng đêm nay, những con phố Liyue im ắng một cách kỳ lạ.
Cô không nhận ra những bóng đen lẻn theo sau mình cho đến khi quá muộn.
"Cuối cùng cũng gặp được cô, Y/n" một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng cô.
Y/n quay phắt lại, tay với lấy vũ khí, nhưng một cú đánh mạnh vào gáy khiến cô choáng váng. Trước khi kịp kêu cứu, bóng tối đã nuốt chửng cô.
-------------------------------------------------
Childe ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng. Anh đã nói gì vậy? Những lời lẽ đó không phải dành cho Y/n - cô ấy chỉ muốn giúp anh, chăm sóc anh, và anh đã trút giận lên cô ấy.
"Ngu ngốc," anh tự rủa mình, đấm mạnh xuống bàn.
Một lúc sau, khi cơn giận dữ đã lắng xuống, Childe đứng dậy. Anh cần phải xin lỗi Y/n ngay lập tức. Những lời anh nói là không thể tha thứ, nhưng anh phải thử. Phải cho cô biết rằng anh không có ý đó.
Anh bước ra phòng khách, nhưng không thấy cô đâu. Phòng ngủ cũng trống không. Ban công - nơi cô thường đứng ngắm sao - cũng vắng bóng cô.
"Y/n?" Childe gọi, nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh. Y/n thường không đi đâu vào giờ này, đặc biệt là sau một cuộc cãi vã. Cô ấy thích ở một mình, suy nghĩ, nhưng luôn ở gần đó.
Childe vội vã chạy xuống phố, tìm kiếm ở những nơi Y/n thường lui tới: quán trà cô yêu thích, cửa hàng sách nhỏ ở góc phố, thậm chí cả bãi biển nhỏ nơi họ thường ngồi ngắm sao.
Không một dấu hiệu nào của cô.
"Thưa ngài Tartaglia," một trong những thuộc hạ của anh đến gần, "có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Y/n biến mất," Childe đáp, giọng căng thẳng. "Điều động tất cả, tìm khắp Liyue nếu cần."
Thuộc hạ gật đầu, nhanh chóng rút lui để thực hiện mệnh lệnh.
Childe tiếp tục tìm kiếm, tâm trí anh quay cuồng với những kịch bản tồi tệ nhất. Y/n mạnh mẽ, cô có thể tự bảo vệ mình. Nhưng anh có rất nhiều kẻ thù, và họ đều biết điểm yếu lớn nhất của anh chính là cô gái ấy.
Sau hai giờ tìm kiếm vô vọng, một thuộc hạ đến báo cáo.
"Chúng tôi phát hiện dấu hiệu đấu tranh gần bến cảng, thưa ngài Tartaglia. Chúng tôi cũng nhận được thông tin về một nhóm người lạ di chuyển về phía kho hàng bỏ hoang ở phía đông."
Childe không đợi thêm một giây nào nữa. Anh lao đi như cơn gió, vũ khí đã sẵn sàng trong tay.
-------------------------------------------------
Y/n tỉnh dậy trong bóng tối, đầu đau như búa bổ. Cô cố gắng nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một kho hàng cũ kỹ, bị trói vào một chiếc ghế.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh," một giọng nói vang lên. Một người đàn ông bước ra từ bóng tối, gương mặt mang đầy vết sẹo. "Tôi đã nghĩ chúng tôi đánh cô quá mạnh."
"Các người là ai?" Y/n hỏi, giọng khàn đặc.
"Kẻ thù của người yêu cô," người đàn ông cười nhạt. "Tên khốn Tartaglia đó đã gây rắc rối cho chúng tôi quá lâu. Giờ đến lúc hắn phải trả giá."
Y/n cố giữ bình tĩnh. "Childe sẽ tìm thấy tôi. Và khi đó, các người sẽ hối hận."
"Đó chính xác là điều chúng tôi muốn," người đàn ông gật đầu. "Để hắn tìm thấy cô - sau khi chúng tôi đã hoàn thành việc của mình."
Trái tim Y/n đập mạnh. Cô biết Childe sẽ đến - anh luôn tìm thấy cô, dù có chuyện gì xảy ra. Nhưng liệu có kịp không?
"Anh ấy đã làm gì để khiến các người căm thù đến vậy?" Y/n hỏi, cố kéo dài thời gian.
"Chỉ riêng việc hắn tồn tại là đủ rồi," người đàn ông đáp đơn giản. "Một Quan Chấp Hành Fatui với quá nhiều quyền lực. Chúng tôi sẽ dạy cho hắn biết cảm giác mất đi người mình yêu thương."
Y/n cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng có chút cay đắng. Những lời cuối cùng Childe nói với cô là "câm miệng". Nếu đó là lời cuối cùng cô nghe từ anh...
Một tiếng nổ lớn vang lên, làm rung chuyển cả tòa nhà.
"Tên khốn đó đến rồi," người đàn ông cười khẩy. "Nhanh hơn tôi nghĩ."
-------------------------------------------------
Childe xông vào kho hàng như một cơn bão, vũ khí của anh lấp lánh trong tay. Ánh mắt anh lạnh lẽo, tập trung, và tràn đầy sự giận dữ.
"Tartaglia," người đàn ông mặt sẹo mỉm cười, đứng bên cạnh Y/n đang bị trói. "Thật vui khi cuối cùng cũng được gặp mặt."
Childe không nói gì, ánh mắt nhanh chóng đánh giá tình hình. Y/n còn sống, có vẻ không bị thương nặng. Cô đang tỉnh táo, đôi mắt đầy quyết tâm nhìn về phía anh. Người đàn ông kia - Childe nhận ra đây là một trong những thủ lĩnh của nhóm buôn lậu mà anh đã phá hủy tuần trước và tên khốn đó đang cầm một con dao kề gần cổ Y/n.
"Thả cô ấy ra," Childe nói, giọng lạnh như băng. "Đây là giữa ngươi và ta."
"Ồ không," người đàn ông lắc đầu. "Cô gái này chính là chìa khóa. Ngươi, chính người đã lấy đi mọi thứ của ta - công việc, thuộc hạ, tiền bạc. Giờ ta muốn ngươi cảm nhận nỗi đau mất đi thứ quý giá nhất."
Childe siết chặt vũ khí, tâm trí tính toán từng kịch bản có thể. Anh có thể tấn công ngay lập tức, nhưng con dao quá gần cổ Y/n. Anh cần phải mang cô ra khỏi đây an toàn, không quan tâm đến cái giá phải trả.
"Ta có thể đưa cho ngươi những gì ngươi muốn," Childe nói, giọng trầm tĩnh hơn. "Tiền bạc, quyền lực, thậm chí là một con đường thoát. Thả cô ấy ra, và chúng ta sẽ nói chuyện."
Y/n nhìn Childe, ngạc nhiên trước giọng điệu thương lượng của anh. Anh chưa bao giờ thương lượng với kẻ thù, đặc biệt là những kẻ đã bại dưới tay anh.
Người đàn ông cười khẩy. "Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến thế sao? Ngay khi ta thả cô ta ra, ngươi sẽ giết ta ngay lập tức."
"Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chết từ lúc ta bước vào đây," Childe đáp. "Ta không quan tâm đến mạng sống của ngươi. Ta chỉ quan tâm đến cô ấy."
Trong khoảnh khắc người đàn ông phân tâm với lời nói của Childe, Y/n đã hành động. Cô đã âm thầm nới lỏng dây trói trong suốt cuộc đối thoại, và giờ cô đột ngột nghiêng người, đạp mạnh vào đầu gối tên bắt cóc. Anh ta gầm lên đau đớn, con dao lệch đi chỉ một chút.
Đó là tất cả những gì Childe cần. Trong một khoảnh khắc, anh đã ở ngay bên cạnh Y/n, đẩy cô ra khỏi phạm vi nguy hiểm và tung cú đấm mạnh vào mặt tên bắt cóc. Người đàn ông ngã xuống, bất tỉnh ngay lập tức.
Không để mất thời gian, Childe quay sang Y/n, nhanh chóng cởi dây trói cho cô. "Em có sao không? Bọn chúng có làm tổn thương em không?"
Y/n lắc đầu, vẫn còn choáng váng. "Em ổn... chỉ là đau đầu thôi."
Không nói thêm lời nào, Childe ôm chặt cô vào lòng, như thể sợ rằng nếu buông ra, cô sẽ biến mất một lần nữa. Y/n cứng người trong một giây, rồi từ từ thả lỏng, đáp lại cái ôm của anh.
"Anh xin lỗi," Childe thì thầm vào tóc cô. "Anh xin lỗi vì tất cả."
Trước khi Y/n kịp đáp lại, tiếng động của các thuộc hạ Fatui xông vào kho hàng vang lên. Childe nhẹ nhàng đẩy Y/n ra, đưa áo khoác của mình cho cô.
"Chúng ta sẽ nói chuyện ở nhà," anh nói nhỏ. "Anh cần phải xử lý chuyện này đã."
Y/n gật đầu, khoác áo Childe lên người. Cô đứng nhìn khi anh ra lệnh cho thuộc hạ bắt giữ tất cả những kẻ bắt cóc và đảm bảo không một ai trong số chúng có thể gây rắc rối nữa.
---
Căn hộ của họ yên tĩnh khi họ trở về. Bữa tối vẫn còn đó, giờ đã nguội lạnh trên bàn - một lời nhắc nhở về cuộc cãi vã trước đó. Y/n đã tắm rửa và thay quần áo, những vết thương nhỏ trên người cô đã được Childe chăm sóc cẩn thận.
Họ ngồi trong phòng khách, một khoảng cách nhỏ giữa họ trên chiếc ghế sofa - khoảng cách vật lý phản ánh khoảng cách cảm xúc sau những lời nói tổn thương.
"Em có thể đã chết," Y/n cuối cùng cũng mở lời, giọng nhỏ nhưng rõ ràng. "Và những lời cuối cùng anh nói với em là 'câm miệng'."
Childe cúi đầu, nỗi đau và hối hận hiện rõ trên gương mặt anh. "Anh biết. Và anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân vì điều đó."
"Tại sao?" Y/n hỏi, không giận dữ, chỉ là muốn hiểu. "Tại sao anh lại nói những điều đó với em?"
Childe thở dài, bàn tay xoa mặt mệt mỏi. "Hôm nay là một ngày tồi tệ. Một trong những thuộc hạ của anh đã phản bội, cung cấp thông tin cho đám buôn lậu kia. Signora gửi thông điệp trách mắng anh vì không kiểm soát được tình hình. Và một đứa trẻ gần như bị thương trong cuộc đột kích..."
Anh ngừng lại, lắc đầu. "Nhưng đó không phải là lý do. Không có lý do nào biện minh được cho việc anh đối xử với em như vậy. Em là người cuối cùng trên đời này xứng đáng phải nghe những lời đó."
Y/n im lặng một lúc, rồi nhích gần hơn một chút. "Em không cần anh phải giữ mọi thứ trong lòng. Em là người yêu của anh. Em muốn biết khi anh đau khổ, khi anh gặp khó khăn. Không phải để em có thể sửa chữa mọi thứ - em biết em không thể - nhưng để anh không phải một mình gánh vác."
Childe nhìn cô, ánh mắt đầy xúc động. "Anh không xứng đáng với em."
"Đừng nói vậy," Y/n lắc đầu. "Anh mắc sai lầm. Ai cũng vậy. Điều quan trọng là anh học được từ nó."
"Anh đã học được rồi," Childe đáp, giọng kiên quyết. "Anh hứa với em, Y/n, anh sẽ không bao giờ nói với em như vậy nữa. Không bao giờ. Dù có chuyện gì xảy ra. Khi anh tìm em trong kho hàng đó..."
Giọng anh nghẹn lại. "Anh đã nghĩ anh sẽ mất em. Và ý nghĩ rằng những lời cuối cùng anh nói với em lại là những lời tổn thương như vậy..."
Y/n di chuyển lại gần hơn, đặt tay lên tay anh. "Em vẫn ở đây. Chúng ta vẫn ở đây."
"Anh yêu em," Childe nói, giọng run run. "Anh yêu em nhiều đến mức đôi khi nó làm anh sợ hãi. Anh không biết phải làm gì nếu mất em."
"Vậy thì đừng mất em," Y/n mỉm cười nhẹ. "Đơn giản mà."
Childe kéo cô vào lòng, ôm chặt như thể cô là điều quý giá nhất trên đời - và với anh, đúng là như vậy.
"Anh xin lỗi," anh thì thầm lần nữa. "Anh yêu em. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em như vậy nữa."
Y/n vòng tay quanh người anh, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim anh - nhịp tim đã tăng tốc trong lo sợ khi anh tìm kiếm cô, nhịp tim đã đập mạnh trong giận dữ khi anh đối mặt với kẻ bắt cóc, và giờ đây, nhịp tim đang dần bình tĩnh lại trong vòng tay cô.
"Em cũng yêu anh," cô nói. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ."
Họ ngồi như vậy một lúc lâu, chỉ đơn giản là ở bên nhau, trân trọng sự hiện diện của nhau sau một ngày đầy biến cố. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng Liyue chiếu sáng, như một lời nhắc nhở rằng ngay cả sau những đêm tối nhất, ánh sáng vẫn luôn tìm được đường trở lại.
-------------------------------------------------
Khi bình minh đến, Y/n tỉnh giấc trong vòng tay Childe. Anh đã thức, đang nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt chăm chú như thể đang khắc ghi từng đường nét trên gương mặt cô vào tâm trí.
"Chào buổi sáng," Y/n mỉm cười.
"Chào buổi sáng, tình yêu của anh," Childe đáp lại, giọng trầm ấm.
"Anh thức lâu chưa?" Y/n hỏi, khẽ chạm vào gò má anh.
"Một lúc rồi," Childe thừa nhận. "Anh thích nhìn em ngủ. Trông em thật bình yên."
Y/n mỉm cười. "Em mơ thấy chúng ta."
"Mơ thấy gì?" Childe tò mò.
"Mơ thấy chúng ta đang ở trên một con thuyền nhỏ, trôi giữa biển Liyue," Y/n nói. "Không có Fatui, không có nhiệm vụ, không có kẻ thù. Chỉ có chúng ta."
Childe im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Hôm nay chúng ta sẽ làm điều đó."
"Thật sao?" Y/n ngạc nhiên. "Nhưng công việc của anh..."
"Công việc có thể đợi," Childe quả quyết. "Em quan trọng hơn. Chúng ta quan trọng hơn. Anh đã nhận ra điều đó khi suýt mất em."
Y/n ôm lấy anh, trái tim tràn đầy xúc động. Có lẽ đôi khi, ngay cả những khoảnh khắc tối tăm nhất cũng có thể dẫn đến ánh sáng mới - một sự hiểu biết sâu sắc hơn, một tình yêu mạnh mẽ hơn.
Và khi họ cùng nhau đón ánh bình minh mới của Liyue, Y/n biết rằng dù có bão giông nào phía trước, họ sẽ vượt qua cùng nhau - không phải là một Quan Chấp Hành và một nhà lữ hành, mà là Childe và Y/n, hai con người đã tìm thấy trong nhau một tình yêu đủ mạnh để vượt qua mọi thử thách.
_____________________________
3238 words
02:23 am 17/3/2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro