Bí Mật Gia Tộc
Tiếng chuông chùa vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Ayaka, với gương mặt đượm buồn, bước vào căn nhà gỗ cổ kính, nơi đặt linh cữu bà ngoại Chiyo. Mùi hương trầm thoang thoảng hòa lẫn với mùi ẩm mốc của thời gian. Sau nhiều năm sống ở Liyue, đây là lần đầu tiên cô trở lại Inazuma, nơi chôn rau cắt rốn, nhưng cũng chứa đựng những ký ức mà cô muốn chôn vùi.
Ei, mợ hai của cô, với bộ kimono đen trang nghiêm, tiến đến, giọng lạnh lùng: "Cháu về rồi à, Ayaka. Bà đã đi thanh thản."
Ayaka cúi đầu, đáp lại bằng một giọng khách sáo: "Vâng, thưa mợ hai."
Trong đám tang, Ayaka gặp lại Lumine, người đã trở thành một cảnh sát. Anh nhìn cô với ánh mắt phức tạp, vừa mừng, vừa lo lắng.
Sau tang lễ, trong lúc dọn dẹp đồ đạc của bà ngoại, Ayaka tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ khóa kín. "Cái này... bà ngoại chưa từng để lộ nó cho mình thấy bao giờ," cô thầm thì, sự tò mò trỗi dậy, cố gắng mở nó, nhưng vô ích. Linh cảm mách bảo cô rằng chiếc hộp này chứa đựng điều gì đó quan trọng.
Đêm đó, Ayaka tìm đến Lumine, người đang tuần tra gần đó: "Lumine, tớ cần cậu giúp."
Lumine gật đầu: "Có chuyện gì sao, Ayaka? Tớ biết cậu không chỉ về đây để chịu tang."
Ayaka đưa chiếc hộp cho anh: "Tớ tìm thấy nó trong phòng bà ngoại. Tớ cảm thấy có điều gì đó không ổn."
Lumine nhận chiếc hộp, xem xét kỹ lưỡng: "Cậu nghi ngờ cái chết của bà Chiyo sao?"
"Tớ không biết," Ayaka lắc đầu, "Nhưng bà mất đột ngột quá. Và những gì tớ nhớ về bà, bà không phải là người có nhiều bí mật."
Lumine, với sự hỗ trợ của Kokomi, mở được chiếc hộp. Bên trong là một cuốn nhật ký đã ố vàng, những bức thư cũ và một chiếc trâm cài tóc bị gãy, nhuốm một vết ố màu nâu sẫm. Khi nhìn thấy vết máu, Lumine trầm ngâm: "Vết máu này... có vẻ đã khô từ rất lâu rồi."
Khi Ayaka đọc những trang nhật ký, cô dần hé lộ những bí mật đen tối của gia tộc. Bà Chiyo từng là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đã phải chịu đựng nhiều đau khổ. Những dòng chữ viết về sự phản bội, lòng tham và một "tai nạn" bí ẩn xảy ra nhiều năm trước, liên quan đến cái chết của một người thân khác trong gia đình.
Ayaka tìm đến Thoma: "Thoma, ông đã ở đây rất lâu, ông có biết gì về những chuyện trước đây không?"
Thoma ngập ngừng: "Cô Ayaka, những chuyện đó đã quá lâu rồi. Tôi chỉ là một người hầu, không dám bàn luận chuyện của chủ nhân."
"Nhưng có những điều không thể chôn vùi mãi được, Thoma," Ayaka nói, giọng kiên quyết, "Bà ngoại có lẽ đã phải sống trong dằn vặt suốt những năm qua. Tôi muốn biết sự thật."
Càng điều tra, Ayaka càng cảm nhận được sự lạnh lùng và xa cách từ mợ hai Ei. Một buổi tối, khi Ayaka đang xem lại những bức thư, cô bị ai đó tấn công từ phía sau. "Cậu có sao không, Ayaka?" Lumine lo lắng đỡ cô dậy.
Ayaka thở dốc: "Tớ không sao. Nhưng rõ ràng, có người không muốn tớ tìm hiểu chuyện này."
Ayaka tìm đến Itto: "Ông Itto, tôi biết ông không ưa gì gia tộc tôi. Ông có biết gì về những chuyện đã xảy ra trước đây không?"
Itto cười khẩy: "Mấy chuyện dơ bẩn của nhà các người, tôi không quan tâm. Nhưng tôi biết, đôi khi sự thật bị chôn vùi còn đáng sợ hơn cả bóng ma."
Với sự giúp đỡ của Lumine và phân tích của Kokomi, vết máu trên trâm thuộc về người thân đã chết năm xưa. Nhật ký hé lộ bà Chiyo biết đó không phải tai nạn, mà là giết người, che đậy bởi Masakatsu, anh trai bà. Masakatsu đã chết, nhưng tại sao bà Chiyo vẫn lo lắng?
Nhật ký nhắc đến "Kageyama". Ayaka và Lumine tìm hiểu và biết hắn là người làm công cho Masakatsu, biến mất sau đó. "Kageyama... có lẽ hắn không chỉ là người làm công," Lumine nói.
Ayaka tìm lại Itto, anh tiết lộ: "Kageyama... gã đó là một con rắn độc. Hắn nắm giữ một bằng chứng quan trọng, tống tiền ai đó trong gia tộc các người."
Ayaka xem xét sổ sách, phát hiện các khoản thanh toán lớn của Ei. "Mợ hai, những khoản tiền này... là cho Kageyama sao?" Ayaka hỏi, hoang mang.
Ei gật đầu, mệt mỏi: "Đúng vậy. Sau khi Masakatsu chết, Kageyama đã tìm đến ta. Hắn có bằng chứng... một bức thư Masakatsu vu khống ta biết chuyện nhưng im lặng." "Nhưng mợ không hề biết!" Ayaka kinh ngạc. "Masakatsu muốn kéo ta xuống cùng. Kageyama đã dùng bức thư đó để đe dọa," Ei nghẹn ngào, "Ta làm tất cả chỉ để bảo vệ gia tộc."
Lumine tìm ra Kageyama. Đêm đó, họ bao vây căn nhà. "Xem ai đến đây," Kageyama cười khẩy, "Các người có bằng chứng gì?"
"Chúng tôi biết tất cả," Lumine đanh thép. Kageyama rút dao, nhưng bị khống chế và bắt giữ.
Sau khi Kageyama bị bắt, sự thật hoàn toàn được phơi bày. Bức thư của Masakatsu và hành động của Ei được công khai, gây chấn động nhưng cũng mang lại sự giải thoát. "Cuối cùng thì mọi chuyện cũng xong... Ta đã quá mệt mỏi rồi," Ei nói, đau buồn. "Mợ đã làm những gì có thể để bảo vệ gia tộc. Chúng cháu hiểu," Ayaka an ủi.
Ayaka đứng trên đồi, bên cạnh Lumine. "Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc," cô nói.
"Không hẳn là kết thúc," Lumine đáp, "Mà là một khởi đầu mới. Cậu đã dũng cảm đối diện với quá khứ, Ayaka."
Ayaka mỉm cười: "Tớ đã học được nhiều điều. Về gia đình, về sự thật, và về cả bản thân mình. Cảm ơn cậu, Lumine. Vì đã luôn ở bên tớ."
"Tớ luôn ở đây, Ayaka. Đó là điều tớ nên làm."
Trong ánh trăng, hoa anh đào rơi, gột rửa quá khứ, mở ra tương lai, nơi sự thật và tha thứ cùng tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro