Dấu Chân Ánh Sáng
Ký túc xá quốc tế Đại học Teyvat, nơi Lumine cố gắng tạo nên một mái nhà chung, ẩn chứa những bí mật đen tối hơn vẻ ngoài của nó. Những bức ảnh phong cảnh, chậu hoa Mondstadt, tất cả đều là những nỗ lực tuyệt vọng để xoa dịu bầu không khí lạnh lẽo.
Lumine (nội tâm): "Mình có thể biến nơi này thành mái nhà chung, nơi mọi người tìm về... Dù có bao nhiêu ngọn gió lạnh của quá khứ."
Ngay lúc đó, Lisa – người đầu tiên đặt chân vào căn phòng – đã không giấu nổi cảm xúc lạnh lùng pha lẫn tính toán. Cô nghiêng đầu nhìn xung quanh căn phòng, không chỉ đánh giá cao sự chu đáo của Lumine mà còn tính toán cách khai thác nó.
Lisa: "Em đúng là biết cách trang trí, Lumine. Nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều, nơi này sẽ không bao giờ là 'gia đình' đâu. Và tiện thể, chị đang cần một trợ lý cho dự án ma thuật mới, em sẽ giúp chị chứ?"
Lumine đáp lại với một nụ cười.
Lumine: "Em luôn sẵn lòng giúp đỡ, Lisa-senpai ạ."
Dần dần, từng người bạn cùng phòng lộ diện, mỗi người đều mang theo một cá tính riêng biệt – và những lời nói cũng chẳng ít gì thấm đượm sự mỉa mai hay cứng rắn với ánh mắt băng giá, lan truyền những tin đồn ác ý về Lumine, khiến cô trở thành đối tượng bàn tán sau lưng.
Ganyu, luôn bận rộn với công việc, thường xuyên nhờ Lumine che giấu những sai sót trong báo cáo của mình, đẩy cô vào những tình huống khó xử.
Raiden Shogun, với quyền lực tuyệt đối, coi Lumine như một con rối. Cô ta sử dụng sức mạnh Electro để trừng phạt Lumine vì những lỗi lầm nhỏ nhặt, khiến cô phải chịu đựng những cơn đau điện giật kinh hoàng.
Eula bước vào, ánh mắt lạnh lẽo và lời nói châm biếm vang lên:
Eula: "Lumine ơi, nghe đồn người ta nói em chẳng khác gì kẻ lừa đảo. Có lẽ em tự an ủi mình quá nhiều à?"
Ganyu, xếp chồng các hồ sơ lên bàn, quay sang Lumine với giọng lạnh lùng nhưng đầy trách móc:
Ganyu: "Lumine, vì sao em không giúp che giấu những sai sót trong báo cáo của ta nữa? Em chẳng muốn rơi vào tầm mắt của cấp trên sao?"
Ningguang, luôn mỉm cười nhưng ánh mắt đầy tính thao túng, nhẹ nhàng trấn an Lumine:
Ningguang: "Em biết không, chỉ có ta mới thực sự quan tâm đến em. Những người khác chỉ biết lợi dụng em thôi."
Không dừng lại ở đó, Raiden Shogun xuất hiện với cái nhìn tàn lạnh, tay giơ sóng Electro lên như thể đang trừng phạt không chỉ Lumine mà cả không gian xung quanh:
Raiden Shogun: "Dám làm trái ý ta? Em sẽ phải trả giá cho sự bướng bỉnh này!"
Kujou Sara, theo lời mệnh lệnh của Shogun, thản nhiên tuyên bố trong giọng lạnh lùng trong khi kéo Lumine về phòng riêng:
Kujou Sara: "Chúng ta không cho phép bất kỳ ai cản trở trật tự, Lumine. Em hãy chấp nhận hình phạt của ta đi."
Nahida lặng lẽ thì thầm cho chính mình:
Nahida (nổi niềm lo sợ): "Nếu đứng lên bảo vệ em, mình có thể sẽ bị trừng phạt... Mình chỉ có thể ngạc nhiên theo dõi nỗi đau này."
Dehya, với ánh mắt buồn bã, động viên nhẹ nhàng:
Dehya: "Lumine, em hãy cố gắng sống sót qua những ngày này. Có lẽ ta không thể ngăn nổi mọi thứ, nhưng ta sẽ cố gắng..."
Tiếng cười nịnh nọt của Furina vang lên giữa đám đông:
Furina: "Ôi, Lumine ơi, em thật dễ bị trêu cười! Em nghĩ mình là ai để làm mọi thể lệ quen thuộc vậy?"
Navia, run run khi cố gắng can đảm lên tiếng:
Navia: "Mọi người ơi, em chỉ muốn nói rằng... có lẽ chúng ta không nên làm tổn thương Lumine thêm nữa..."
Xilonen với ánh mắt thèm khát khẽ nói:
Xilonen: "Lumine, em có biết rằng mỗi cổ vật mà em tìm được là cánh cửa dẫn tới những giấc mơ khám phá không? Nhưng có lẽ... chúng ta chỉ bởi lòng tham."
Những đêm khuya, Lumine không còn ngắm sao. Giữa bóng tối của căn phòng, cô thì thầm thầm, tự mò từng vết sẹo, từng kỷ niệm:
Lumine (râm ran): "Liệu mình có quá ngây thơ, quá tin người để lại cho bản thân sự đau đớn này...?"
Lisa, khi tiếp tục thí nghiệm trong phòng thí nghiệm cáu kỉnh, nói một cách lạnh lùng:
Lisa: "Đừng lo, Lumine. Chỉ là một vài phép thuật nhỏ thôi. Nếu thành công, em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn đấy."
Nhưng âm thanh của những tiếng cười khẩy và tiếng viết phương pháp mới trên giấy chứng tỏ Lisa chỉ quan tâm đến kết quả. Lisa không hề quan tâm đến cảm xúc của Lumine. Cô coi Lumine như một con chuột bạch, sử dụng cô cho những thí nghiệm ma thuật nguy hiểm.
Nhưng những thí nghiệm thất bại liên tục khiến Lumine phải chịu đựng những cơn đau dữ dội, những vết bỏng, những cơn co giật. Lisa chỉ cười khẩy và ghi chép lại kết quả, không hề bận tâm đến những giọt nước mắt của Lumine.
Eula, khi nghe tin đồn đang lan truyền, cười nhạo:
Eula: "Chà, em Lumine này... hẳn là không đủ 'tài năng' để làm nên điều kỳ diệu đâu."
Ganyu, trong lúc đối mặt với áp lực công việc và chỉ trích, quay sang Lumine với giọng đổ lỗi:
Ganyu: "Em đã làm hỏng dữ liệu rồi! Em đã lơ là nhiệm vụ, và bây giờ... tất cả đều trở nên rối ren hơn bao giờ hết."
Ningguang nhẹ nhàng bàn tán với Lumine, giọng đầy dối trá:
Ningguang: "Có lẽ chỉ có ta mới thực sự hiểu em. Mọi người kia chẳng biết gì về lòng trung thành đâu."
Raiden Shogun, với ánh mắt bão giấu, hét lên:
Raiden Shogun: "Ngươi dám làm trái ý ta? Em không có quyền phán xét, ngươi sẽ phải trả giá!"
Kujou Sara càng lúc càng lạnh lùng khi đưa ra những lời buộc tội:
Kujou Sara: "Sự bất mãn của ta chỉ nhằm vào em, Lumine. Người phạm tội phải chịu hình phạt của ta!"
Nahida thì thầm trong thư viện, giọng run rẩy:
Nahida: "Lumine ơi, từng chữ em viết ra đã chứa đầy nỗi đau. Mình có thể nào xóa đi hết điều này được chứ?"
Dehya, trong cảnh bế tắc không thể nào bảo vệ Lumine, lẩm bẩm:
Dehya: "Mình không thể chống lại mọi thứ... Nhưng sao lòng mình lại im bặt biết bao nhiêu khi em bị đói khổ như thế này..."
Furina cười khẩy khi chế giễu Lumine trên sân khấu:
Furina: "Em thật đáng thương khi cứ tin rằng ai đó có thể yêu thương em. Em chỉ là trò cười giữa đám đông thôi!"
Navia, dù trong lòng áy náy, thì thầm:
Navia: "Tôi chỉ muốn em biết rằng... có người từng quan tâm, dù chẳng thể nói ra!"
Còn Xilonen thì lạnh lùng hơn bao giờ hết:
Xilonen: "Giấc mơ của em, Lumine, chẳng qua là những cổ vật dễ mòn thời gian. Ta sẽ giữ lấy chúng – một cách nào đó!"
Ngày qua ngày, những lời nói càng trở nên sắc bén, đến một ngày, mọi thứ dần chập chùng mất đi ý nghĩa. Trong một đêm mưa tầm tã, khi tiếng mưa rơi như lời than khóc của cả thế giới, Lumine đã không thể chịu đựng thêm nữa.
Lumine (rõ ràng nhưng yếu đuối): "Tất cả... tất cả chỉ là nỗi đau... Em... em không thể tiếp tục nữa..."
Trong căn phòng ánh đèn mờ ảo của ký túc xá, Ningguang tiến lại gần Lumine với nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy tính toán. Ánh mắt lạnh lùng của cô như lời hứa hẹn bảo vệ, khiến Lumine cảm thấy an toàn giữa một thế giới đầy bất ổn.
Ningguang:"Em biết không, Lumine, ngoài ta thì chẳng ai quan tâm đến em thật sự. Những người kia chỉ biết lợi dụng và bỏ rơi em khi có lợi riêng. Nhưng ta, ta luôn ở đây để bảo vệ em, để giúp em vượt qua mọi khó khăn."
Lumine, với đôi mắt long lanh niềm tin và sự tuyệt vọng khôn xiết, lắng nghe từng lời của Ningguang như lời cứu rỗi cuối cùng. Cô run rẩy đáp lại:
Lumine:"Thật sao, Ningguang? Em cảm thấy lạc lõng và đơn độc, nhưng khi có cô bên cạnh, em như được che chở... Em tin rằng chỉ có cô mới hiểu em."
Ningguang mỉm cười, ánh mắt tinh quái lấp lánh. Cô nghiêm túc nói tiếp:
Ningguang: "Đúng rồi, Lumine. Ta hiểu em hơn bất kỳ ai khác. Hãy để ta lo liệu mọi chuyện. Em chỉ cần làm theo những gì ta bảo. Ta sẽ hướng dẫn em từng bước, em sẽ thấy hạnh phúc và an toàn mà."
Từng ngày trôi qua, Lumine càng dần chìm vào vòng xoáy của niềm tin mù quáng. Mỗi lời dạy bảo, mỗi chỉ dẫn của Ningguang được bao bọc trong vẻ thiện cảm nhưng lại là những đường chỉ dẫn dẫn dắt Lumine đến với những nhiệm vụ và quyết định mà cô hoàn toàn không hay biết là đang bị lợi dụng.
Trong một buổi tối tĩnh mịch, khi ánh sáng bập bùng của nến lấp ló trên bàn làm việc, Ningguang ngồi bên cạnh Lumine, nhẹ nhàng nói:
Ningguang: "Hôm nay, em hãy đến giúp ta điều tra những kiến trúc cổ xưa trong khu ký túc xá. Ta biết em luôn tò mò và đam mê khám phá, nhưng hãy nhớ: không ai khác ngoài ta mới có thể hướng dẫn em đúng cách."
Lumine, vẫn còn đó chút hoài nghi nhưng quá mệt mỏi vì sự đau đớn và phản bội từ những người khác, đáp lại trong giọng yếu ớt:
Lumine:"Em... em sẽ làm theo lời cô, Ningguang. Em chỉ muốn tin rằng có ai đó luôn bên cạnh em, luôn hiểu được em."
Và thế là, từng nhiệm vụ nhỏ được giao cho Lumine không chỉ tăng thêm gánh nặng công việc mà còn làm cô dần dần rơi vào cái bẫy của sự lệ thuộc. Ningguang không từ bỏ cơ hội thao túng. Cô liên tục sử dụng những lời khen ngợi và sự quan tâm "chu đáo" để củng cố niềm tin của Lumine:
Ningguang:"Đừng lo, Lumine. Em chỉ mắc lỗi nhỏ thôi, và ta sẽ giúp em sửa chữa. Nhưng nhớ rằng, chỉ có ta mới có thể bảo vệ em khỏi những người thực sự không quan tâm đến em."
Lumine càng ngày càng tin tưởng, báu vật duy nhất mà cô cảm thấy được bao bọc là những lời hứa hẹn của Ningguang. Cô sẵn sàng hy sinh bản thân, đặt niềm tin mù quáng vào bất cứ điều gì được Ningguang nói ra. Trong tâm trí Lumine, mọi người đều trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hình bóng Ningguang tỏa sáng như ánh đèn dẫn lối trong thời khắc đen tối nhất.
Nhưng rồi, hậu quả của sự thao túng ấy đến một cách tàn nhẫn. Khi những kế hoạch xảo quyệt của Ningguang dần lộ ra, Lumine nhận ra mình chỉ là công cụ hữu ích để thực hiện những mục đích riêng của cô – một con cờ trong bàn cờ quyền lực. Dù cô cố gắng bám víu vào hy vọng ban đầu, cuối cùng Lumine chỉ còn lại cảm giác trống rỗng và phản bội:
Lumine:"Cô... cô đã nói rằng chỉ có cô mới quan tâm đến em... Nhưng sao em giờ đây lại cảm thấy mình chỉ là một cỗ máy để phục vụ mục đích của cô?"
Ningguang chỉ mỉm cười lạnh lùng, giọng nói không chút ân hận:
Ningguang:"Em đã hiểu sai ý ta, Lumine. Ta chỉ giúp em nhìn thấy thế giới theo cách mà ta muốn em thấy. Nếu em không đủ tinh tế để nhận ra, thì đó là lỗi của em."
Một ngày nọ, Lumine không thể chịu đựng thêm nữa. Cô đã bị bỏ rơi, bị lợi dụng, bị phản bội, bị tra tấn, bị chế nhạo. Cô đã mất hết niềm tin vào con người, vào tình yêu, vào cuộc sống.
Cô quyết định kết thúc tất cả.
Trong một đêm mưa tầm tã, Lumine trèo lên nóc tòa nhà ký túc xá và nhảy xuống
Cái chết của Lumine gây ra một cú sốc lớn cho tất cả mọi người. Nhưng lần này, không có ai thương tiếc cô. Họ đã quá quen với việc coi thường cô, với việc lợi dụng cô, với việc làm tổn thương cô.
Nhưng rồi, một sự thật kinh hoàng được phơi bày. Những lá thư tuyệt mệnh mà Lumine để lại đã tố cáo tất cả những tội ác mà họ đã gây ra cho cô.
Lumine đã ra đi, mang theo tất cả ánh sáng, tất cả hy vọng, tất cả tình yêu. Những người ở lại, sống trong bóng tối, bị ám ảnh bởi sự hối hận muộn màng.
Lisa, người đầu tiên bị ám ảnh bởi ý tưởng điên rồ, lao vào phòng thí nghiệm của mình với một mục đích mới: hồi sinh Lumine. Nhưng phép thuật hắc ám nhất cũng không thể gọi linh hồn trở về từ cõi chết. Tuyệt vọng, Lisa chuyển hướng sang một con đường khác, một con đường khoa học và ma thuật giao thoa: tạo ra một bản sao, một người máy mang hình dáng Lumine.
Các nguyên liệu ma thuật cổ xưa, những bản thiết kế máy móc phức tạp, và cả những mảnh ký ức mơ hồ về Lumine được Lisa thu thập một cách điên cuồng. Eula, Ganyu, Ningguang, thậm chí cả Raiden Shogun và Kujou Sara – tất cả, mỗi người một cách, đều bị cuốn vào dự án điên rồ này. Họ cung cấp tài nguyên, kiến thức, quyền lực, bất chấp sự vô nghĩa của nó. Họ không còn tin vào hối hận hay trừng phạt; họ chỉ tin vào việc đưa Lumine trở lại, dù chỉ là một cái bóng máy móc.
Cuối cùng, người máy Lumine cũng được tạo ra. Nó có mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh biếc, nụ cười nhẹ nhàng – vẻ bề ngoài hoàn hảo giống hệt Lumine. Nhưng bên trong lớp vỏ bọc ấy là một cỗ máy vô hồn. Nó lặp đi lặp lại những câu hỏi được lập trình sẵn:
"Mọi người ổn không?", "Có cần em giúp gì không?", "Hôm nay thời tiết đẹp quá!". Nó quan tâm, nhưng là sự quan tâm giả tạo, vô hồn, chỉ là những dòng code vô nghĩa.
Điều tồi tệ nhất là người máy này liên tục nhầm lẫn mọi người. Lisa thì nó gọi là "Ganyu", Ganyu lại thành "Ningguang", Ningguang thì bị nhận nhầm thành "Raiden Shogun". Nó không có khả năng phân biệt, không có trí nhớ thật sự, không có sự tinh tế trong từng hành động như Lumine thật. Sự vụng về, máy móc của nó càng làm nổi bật sự khác biệt đau đớn với Lumine dịu dàng, chu đáo mà họ từng ruồng bỏ.
Trong phòng thí nghiệm ám khói, Lisa gầm gừ với người máy Lumine: "Không! Không phải thế! Em phải nói phép thuật sẽ mạnh hơn khi tập trung, chứ không phải lặp lại định nghĩa như một con vẹt!" Cô ném mạnh chiếc đèn bàn xuống bàn thí nghiệm, những ống nghiệm rung lên lách cách. "Đồ bỏ đi! Tại sao ta không thể làm cho nó hoàn hảo được hả?!" Người máy Lumine, đôi mắt xanh vô hồn chớp chớp, lặp lại một cách máy móc: "Mọi người ổn không?"
Eula, với ánh mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm vào người máy Lumine khi nó bước vào phòng. "Ngươi... ngươi đang nhìn ta phải không? Ngươi đang nói xấu ta sau lưng, phải không? Ta biết ngươi chỉ là một con rối của bọn chúng! Ngươi cũng sẽ phản bội ta thôi!" Cô ta lùi lại, ép sát vào tường, giọng run rẩy: "Đừng... đừng lại gần ta! Ta không tin ngươi!" Người máy Lumine nghiêng đầu, giọng nói ngọt ngào nhưng trống rỗng: "Có cần em giúp gì không?"
Ganyu, đầu tóc rối bù, ném tập báo cáo xuống trước mặt người máy. "Đây là cái gì?! Số liệu sai hết rồi! Tôi đã dặn em kiểm tra kỹ lưỡng rồi mà! Vô dụng! Vô dụng hết cả lũ!" Cô ta ôm đầu, gần như phát điên: "Tôi không thể tin được! Ngay cả việc đơn giản như thế này em cũng không làm được!" Người máy Lumine, không hề lay chuyển trước cơn giận dữ, hỏi: "Hôm nay thời tiết đẹp quá!"
Ningguang, vẫn giữ nụ cười giả tạo trên môi, vuốt ve mái tóc vàng của người máy. "Lumine ngoan, chỉ có em mới hiểu ta thôi, phải không? Những người khác không xứng đáng với sự quan tâm của em đâu. Hãy bỏ mặc họ đi, chỉ cần phục vụ ta thôi."
Cô ta thì thầm, giọng điệu đầy mưu mô: "Em sẽ luôn là người đặc biệt nhất của ta, phải không, 'Lumine'?" Người máy Lumine đáp lại bằng câu hỏi vô nghĩa: "Mọi người ổn không?"
Raiden Shogun, uy nghiêm và lạnh lùng, ra lệnh cho người máy: "Ngươi, hãy mang trà đến cho ta. Nhanh lên. Đừng làm ta mất kiên nhẫn." không thèm nhìn người máy, coi nó như một vật vô tri.
Kujou Sara, đứng bên cạnh, quan sát người máy với ánh mắt dò xét. "Hãy nhớ, 'Lumine', mệnh lệnh của Shogun là tuyệt đối. Ngươi phải tuân thủ vô điều kiện. Phản bội sẽ bị trừng phạt."
Người máy Lumine, như một cái máy ghi âm hỏng, lặp lại: "Có cần em giúp gì không?"
Trong một góc phòng yên tĩnh, Nahida thì thầm với Dehya, giọng đầy đau khổ: "Nhìn xem họ đi, Dehya... Họ đang tự lừa dối bản thân, cố gắng níu kéo một bóng hình không tồn tại. Chúng ta đã gây ra chuyện gì thế này?"
Dehya thở dài, ánh mắt nặng trĩu: "Chúng ta đã bất lực, Nahida. Chúng ta đã không làm gì được cho Lumine... và bây giờ, chúng ta cũng không thể cứu được họ nữa." Người máy Lumine, đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ, lặp lại câu hỏi vô tri: "Hôm nay thời tiết đẹp quá!"
Furina, trên sân khấu ký túc xá, diễn một vở kịch buồn thảm trước khán đài trống rỗng. Navia lặng lẽ đứng sau cánh gà, nhìn người máy Lumine đứng lẫn trong bóng tối.
Furina, giọng run run, nói: "Nhìn xem, Navia! Ngay cả một con búp bê máy móc cũng có thể diễn bi kịch hay hơn ta! Ta thật là một trò hề!"
Navia khẽ cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Furina... đừng nói vậy. Không ai trong chúng ta là trò hề cả... chỉ là..."
Người máy Lumine tiến đến gần họ, lặp lại câu hỏi vô nghĩa: "Mọi người ổn không?"
Xilonen, trở về từ một chuyến khảo cổ mệt mỏi, mang theo một hộp cổ vật cũ kỹ. "Ta tìm thấy nó! Ta tìm thấy một bộ phận mới! Có lẽ nó sẽ giúp 'Lumine' thông minh hơn, giống Lumine thật hơn!"
Cô ta hào hứng đặt hộp cổ vật xuống trước mặt người máy. Nhưng khi mở hộp ra, bên trong chỉ là một mớ dây điện rỉ sét và những mảnh vỡ vô nghĩa. Sự hào hứng vụt tắt, thay vào đó là sự thất vọng và điên cuồng.
"Không... không đúng... Phải còn gì đó nữa... Ta phải tìm thêm... Ta phải làm cho 'Lumine' hoàn hảo!" Người máy Lumine, vẫn giữ nụ cười giả tạo, hỏi: "Có cần em giúp gì không?"
Những ngày tháng cuối cùng trôi qua như một chuỗi những câu hỏi lặp đi lặp lại, vang vọng một nỗi cô đơn kinh hoàng – nỗi cô đơn của những linh hồn không thể giải thoát khỏi tội lỗi, và của một ký ức vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Trong ký túc xá quốc tế Đại học Teyvat, bóng ma Lumine máy móc tiếp tục tồn tại, một lời nhắc nhở vĩnh cửu về sự mất mát, sự hối hận, và sự điên cuồng mà họ đã tự tạo ra cho chính mình.
Không có ai trong số họ dám thừa nhận rằng họ chỉ đang trốn tránh nỗi cảm thông, sự hối hận và tội lỗi của quá khứ bằng việc bám víu vào một con bóng nhân tạo. Họ cứ tự nhủ rằng, miễn là người máy "Lumine" cứ ở đó, thì Lumine của họ, dù chỉ là bản sao bỗng dưng không hoàn hảo, vẫn còn chút gì đó sống lại. Nhưng mỗi ngày trôi qua, người máy càng trở nên lỗi thời, loạn thần với những đoạn hội thoại gãy gọn, nhầm lẫn lẫn lộn tên tuổi, đánh dấu rõ ràng rằng sự thiếu hụt của cái mà máy móc chưa bao giờ có thể bù đắp được.
Cuối cùng, khi robot dần dần mất đi khả năng diễn đạt những câu trả lời theo đúng trình tự, cũng như khả năng kết nối cảm xúc đã từng gắn kết họ với Lumine, bầu không khí trong ký túc xá càng nặng nề hơn bao giờ hết. Những ngày tháng cuối cùng trôi qua như một chuỗi những câu hỏi lặp đi lặp lại, vang vọng một nỗi cô đơn kinh hoàng – nỗi cô đơn của những linh hồn không thể giải thoát khỏi tội lỗi, và của một ký ức vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Sau đó mọi chuyện được phơi bày và họ cần phải trả giá lỗi lầm của mình và robot lumine bị tiêu hủy.
Lisa bị trục xuất khỏi trường, bị tước đoạt mọi quyền hành.
Eula bị xa lánh bởi mọi người, bị nguyền rủa bởi những lời đồn ác ý.
Ganyu bị sa thải khỏi công việc, bị truy tố vì tội che giấu sai phạm.
Ningguang bị mất hết tài sản, bị ruồng bỏ bởi những đồng minh.
Raiden Shogun (Ei), Kujou Sara bị tước đoạt quyền lực, bị giam cầm trong ngục tối.
Nahida bị ám ảnh bởi những hình ảnh đau khổ của Lumine, không thể nào ngủ ngon giấc. Dehya bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi, không thể nào tha thứ cho bản thân.
Furina bị mất đi sự nổi tiếng, bị chìm vào quên lãng.
Navia bị ám ảnh bởi cái chết của Lumine, không thể nào vẽ nên những bức tranh tươi sáng.
Xilonen bị tước đoạt mọi cổ vật, bị truy nã vì tội trộm cắp.
Tất cả đều hối hận, nhưng đã quá muộn. Lumine đã không còn.
Những người bạn cùng phòng của Lumine, giờ đây, sống trong địa ngục trần gian. Họ bị ám ảnh bởi bóng ma của quá khứ, bị dày vò bởi sự hối hận muộn màng.
Lisa, trong căn phòng tối tăm của mình, không ngừng thí nghiệm, cố gắng tìm cách hồi sinh Lumine. Nhưng tất cả đều vô ích.
Eula, đi lang thang trên đường phố, cố gắng xóa đi những lời đồn ác ý, nhưng không ai tin cô.
Ganyu, trong nhà tù, hối hận về những sai lầm của mình, nhưng không ai tha thứ cho cô.
Ningguang, trên đường phố, xin ăn từng đồng, nhưng không ai giúp đỡ cô.
Raiden Shogun (Ei), Kujou Sara, trong ngục tối, gào thét tên Lumine, nhưng chỉ có tiếng vọng đáp lại.
Nahida, trong thư viện, đọc đi đọc lại những lá thư của Lumine, nhưng không thể tìm thấy câu trả lời.
Dehya, lang thang trên thế giới, cố gắng chuộc lại những lỗi lầm, nhưng không thể nào xoa dịu nỗi đau.
Furina, trên sân khấu vắng lặng, diễn những vở kịch buồn, nhưng không ai xem cô diễn.
Navia, trong xưởng kiến trúc, cố gắng vẽ nên những bức tranh tươi sáng, nhưng chỉ có những gam màu u tối hiện ra.
Xilonen, trong ngục tối, hối hận về những tội ác của mình, nhưng không thể nào quay ngược thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro