- 𝓧𝓲𝓪𝓸 | suỵt! -
Tôi ứ hiểu sao nhma cứ khi viết đến Xiao là tôi lại bị tịt giữa lưng chừng plot và phải khai plot mới🙉
và u là tr , tôi lỡ mua standee của Xiao cmnr🙉x2
mà tôi biết mà:) Xiao này OoC vcl:)
___
-Gặp được em , là điều tôi thấy biết ơn nhất
Xiao cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng đầy vết chai sần của em ,vụng về dúi đóa thanh tâm trắng muốt vào đấy , ánh trăng như một tấm màn mờ ảo , phủ lên người đôi tình nhân nọ một màu bạc tinh khiết
-Em yêu anh , Xiao
Chầm chậm tiếp lời , em rủ rỉ vào tai anh ,giọng em đầy nhẹ bẫng và thều thào, lại nhỏ nhẹ như muỗi kêu khiến tông giọng ngọt dịu của em thiếu sức sống như sương đêm
Em dựa đầu vào vai Xiao , ho sù sụ , cuối thu rồi , trời cũng ngày càng lạnh thêm , đông sẽ sớm đến thôi , mùa của sự kết thúc và khỏi đầu mới
-Đừng bỏ tôi, Y/n
Em mò mẫm tìm tới tay Xiao, áp nó lên má mình, gật đầu nhè nhẹ
-Ừm, sẽ không bỏ
Xiao luôn sợ nghiệp chướng quanh mình sẽ làm hại người anh yêu vào một lúc bất chợt nào đó , vì vậy anh luôn có vẻ xa lánh em , nhưng Y/n chẳng quan tâm đến nó , vì với em , sống cho hiện tại chính là sống cho tương lai , và Xiao chính là hiện tại của em
Xiao từng không hi vọng hay quan tâm đến tình cảm , vì anh cho rằng sẽ chẳng có thứ gì khiến anh mềm lòng, nhưng rồi , em xuất hiện trong lộ trình của chuyến tàu cuộc đời anh , và khiến nó rẽ sang một hướng
Xiao từng sống ẩn mình trong bóng tối , âm thầm và lặng lẽ nhấm nháp vết thương như con sói đầy cô độc , nhưng em lại như những tia nắng đầu xuân , men dần vào nơi Xiao nép mình và mang lại sức sống từng ngày cho anh
Ở cạnh em , Xiao không còn thấy đau đớn khi nghiệp chướng bủa vây , và cũng khi ở cạnh Xiao , vết thương trong lòng em dần được chữa lành
___
Em ho sặc sụa , hít thở khó khăn trong bầu không khí khô khan và lạnh lẽo của mùa đông
Em biết mình sẽ chẳng sống nổi qua mùa đông này đâu
Nhưng em muốn gặp anh lần cuối
Em thều thào , ngắt quãng gọi tên người em thương
-Xi...Xia...o
Em cố hít một hơi thật sâu , khí lạnh tràn vào phổi em , rít thành từng cơn trong cơ quan hô hấp của em
Và kết quả của hành động ngu ngốc đó chính là một tràng ho dài đầy thống khổ , đâu đó trong miệng em còn nhớp nháp mằn mặn vị máu
-Y/n
Xiao đã xuất hiện bên cạnh em từ bao giờ , anh lẳng lặng quỳ xuống cạnh giường em , nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của em , truyền cho nó chút hơi ấm ít ỏi
Em híp mắt cười nhìn anh , giọng khàn khàn
-Anh đây rồi
Anh nắm chặt tay em hơn nữa , nét thảng thốt thấp thoáng trên mặt anh , em vuốt nhẹ mu bàn tay của người thương , ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn miên man và chút tiếc nuối của giây phút cuối đời , em còn trẻ , nhưng bệnh của em không cho em thêm nhiều thời gian nữa
Chút hơi tàn cuối cùng em nhắn nhủ lại cho anh câu cuối, chút sức tàn cuối cùng em vươn người lên đặt lên môi anh một nụ hôn phớt
Xiao thấy người anh thương ra đi trước mắt anh
Anh nhấc cây Hòa Phác Diên của mình lên , ôm lấy người em và đưa em đến một nơi đầy màu nắng giữa mùa đông âm u
Chiều tà ngày tuyết rơi dày đặc hôm ấy , người ta thấy thấp thoáng bóng dáng một cậu trai trẻ quỳ xuống nuốt lấy giấc mộng của người mình thương
___
"Phía Nam anh ơi , đến tìm em ở phía Nam"
-Tôi hi vọng ngày kia rồi trời sẽ nắng
Xiao lẩm bẩm trong miệng mình vài từ ngữ vô nghĩa, bất chợt khựng người lại trước tiếng đáp lời của người con gái phía xa
-Để tôi ta có thể bên nhau thêm lần nữa
Em híp mắt cười , như muốn chào đón lại vị cố nhân năm xưa
-Xin chào , tôi là L/n Y/n , hi vọng người còn nhớ
-Ừ , gọi tôi là Xiao
___
- 𝓧𝓲𝓪𝓸 | suỵt! -_Fin
Chưa BETA
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro