Chương 3: Đánh giá nội bộ
Hai tuần sau lần chia tay thứ hai, mọi thứ trở nên lặng lẽ một cách đáng sợ.
ALD1 đang bước vào giai đoạn chuẩn bị cho album tái xuất lớn nhất trong sự nghiệp. Lịch trình dày đặc đến mức chúng tôi hầu như chỉ gặp nhau trong phòng tập hoặc trên xe. Geonwoo vẫn chu đáo như thường lệ, anh ấy chăm sóc tôi bằng những hành động nhỏ nhặt: để sẵn sữa nóng trên bàn, nhắc tôi uống vitamin, hay lén lút dúi vào tay tôi chiếc bánh mì ngọt mà tôi yêu thích.
Anh ấy đã học được cách làm hài lòng sự bất an của tôi bằng sự hiện diện vật lý và sự chăm sóc không lời. Nhưng sự bất an của tôi không bao giờ đến từ Geonwoo. Nó đến từ chính tôi.
Tuần này là tuần đánh giá nội bộ định kỳ của công ty. Đây là thời điểm các giám đốc sản xuất, biên đạo múa, và giáo viên thanh nhạc đưa ra nhận xét về hiệu suất cá nhân của từng thành viên. Geonwoo, như mọi lần, nhận được điểm A+ tuyệt đối cho mọi hạng mục.
Còn tôi, Zhou Anxin, đảm nhận vai trò lead-vocal và sub-dancer, lại nhận được một bảng điểm màu đỏ đáng báo động.
"Giọng hát chưa có chiều sâu. Vũ đạo cá nhân thiếu điểm nhấn. Thiếu sự bùng nổ của một idol thế hệ mới."
Tôi ngồi trong văn phòng của Giám đốc Kim, cảm thấy mọi từ ngữ như những chiếc đinh ghim chặt tôi xuống ghế. Những nhận xét này không phải là sai. Tôi biết mình đang bị lu mờ giữa những tài năng xuất chúng của nhóm.
"Anxin," Giám đốc Kim nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng không kém phần nghiêm khắc, "Cậu là người có tiềm năng, nhưng cậu phải nỗ lực hơn gấp đôi để xứng đáng với vị trí thứ hai trong nhóm. Cậu không thể để sự yếu kém của mình kéo cả nhóm xuống."
Câu nói đó xoáy sâu vào tâm can tôi. Tôi đi ra khỏi phòng họp, tay siết chặt bảng đánh giá. Cảm giác không còn là ghen tuông hay giận dỗi, mà là sự tự ti nhục nhã.
Tôi là gánh nặng. Tôi là điểm yếu duy nhất của Geonwoo và cả nhóm.
______
Tối đó, tôi lẩn tránh Geonwoo. Anh ấy tìm thấy tôi trong phòng tập vũ đạo, nơi tôi đang bật nhạc lớn, cố gắng quên đi giọng nói của Giám đốc Kim.
Tôi nhảy, điên cuồng và thô bạo, cố gắng tìm kiếm sự bùng nổ mà họ đòi hỏi. Nhưng mỗi lần tôi nhìn vào gương, tôi lại thấy một Anxin mờ nhạt, một kẻ trở nên vô dụng không có tài năng đặc biệt nào.
Geonwoo tắt nhạc. Anh ấy bước đến, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng. Anh đã nghe tin đồn về buổi đánh giá.
"Em ngừng tập được rồi," anh nói, giọng dịu dàng như đang dỗ dành một con thú nhỏ bị thương. "Đừng ép bản thân quá, Anxin à. Mọi người ai cũng đều có ngày tồi tệ thôi mà."
Tôi quay lưng lại, cố gắng giấu đi đôi mắt đang cháy lên vì sự xấu hổ.
"Anh không hiểu đâu," tôi thốt ra, giọng tôi khản đặc vì sự tự ti. "Anh luôn giỏi. Anh luôn nhận điểm tuyệt đối. Anh không biết cảm giác của một kẻ vô dụng là như thế nào."
Geonwoo im lặng. Anh ấy không tranh cãi, mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau.
"Anh hiểu. Anh hiểu em đang tự ghét bỏ mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ngừng yêu em."
"Nó có nghĩa đấy!" Tôi giật mạnh ra khỏi vòng tay anh, đối diện với anh bằng sự giận dữ của một người đang tự hủy hoại.
"Geonwoo à, anh là một người hoàn hảo. Mối quan hệ này là gánh nặng cho anh. Anh phải dành thời gian để trấn an em, để giải thích cho em, thay vì tập trung vào tương lai của anh. Em không muốn anh phải hy sinh danh tiếng, sự nghiệp vì em."
Tôi quăng bảng đánh giá nội bộ màu đỏ xuống sàn. Geonwoo cúi xuống nhặt nó lên. Anh nhìn bảng điểm, rồi nhìn tôi. Tôi thấy sự đau đớn trong mắt anh, không phải vì lời tổn thương tôi nói, mà vì sự tự ti đang ăn mòn tôi.
"Anh không bao giờ coi em là gánh nặng," anh nói, giọng anh đầy sự khẩn cầu. "Anh đã hứa anh sẽ chịu đựng sự bất an của em. Anh sẽ giúp em luyện tập. Anh sẽ là điểm tựa của em mà."
Nhưng tôi đã quá chìm sâu vào sự tự ti. Tôi cần phải làm điều đó, không phải để kiểm chứng tình yêu của anh, mà để bảo vệ anh khỏi chính tôi.
"Anh không cần làm thế!" Tôi hét lên. "Anh nên tìm một người xứng đáng với anh, một người ngang hàng với anh, một người không cần anh phải cố gắng để yêu! Em... em không xứng đáng với anh."
Tôi hít một hơi, giọng tôi vang vọng trong phòng tập lạnh lẽo.
"Kim Geonwoo, chúng ta nên dừng lại. Em không thể tiếp tục yêu anh trong khi em còn không thể yêu chính mình. Em muốn chia tay."
Geonwoo đứng thẳng, anh ấy nhắm mắt lại. Lần này, anh không lập tức đồng ý. Anh hít một hơi thật sâu, dường như đang chịu đựng một nỗi đau thể xác.
"Anxin," anh mở lời, giọng anh thấp đến mức gần như là tiếng rên rỉ. "Em đang dùng chính sự thất bại của mình để đẩy anh đi, phải không? Em nghĩ anh sẽ nhẹ nhõm hơn khi không có em sao?"
"Đúng vậy!" Tôi gật đầu dứt khoát. "Hãy buông tha cho em đi. Hãy buông tha cho anh đi."
Anh nhìn tôi. Đôi mắt anh chứa đựng cả một đại dương tổn thương, nhưng anh không để nước mắt rơi. Sau đó, anh đặt bảng đánh giá lên chiếc loa tập, một cách cẩn thận và chậm rãi.
"Được rồi. Anh hiểu rồi." Anh gật đầu, sự nuông chiều trong giọng nói lần này đã bị thay thế bằng một sự thương cảm xót xa. "Anh sẽ chấp nhận. Nếu đó là cách duy nhất khiến em ngừng tự hành hạ bản thân mình."
Anh ấy chấp nhận, vì anh biết đó là cách duy nhất để tôi cảm thấy mình đang kiểm soát được cuộc sống hỗn loạn của mình, dù đó là một sự kiểm soát sai lầm.
Tôi đã thắng, một lần nữa. Nhưng chiến thắng này lại làm tan nát trái tim tôi.
Tôi lao ra khỏi phòng tập, chạy thẳng về ký túc xá. Nhưng thay vì chạy vào phòng, tôi lại ngồi thụp xuống dưới cầu thang thoát hiểm, nơi tối tăm và lạnh lẽo. Tôi cần phải trừng phạt bản thân mình vì sự yếu đuối và sự tàn nhẫn vừa rồi.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Geonwoo tìm thấy tôi ngay lập tức. Anh ấy không mang theo sữa nóng hay bánh ngọt. Anh ấy chỉ mang theo một thứ: bảng đánh giá nội bộ.
Anh ấy không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, không gian tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp thở nặng nề của anh.
Anh mở bảng đánh giá. Anh dùng bút dạ đỏ gạch chéo tất cả những lời phê bình, rồi viết một dòng to lớn bằng bút dạ xanh vào góc trống của tờ giấy.
"Kim Geonwoo: Thích Anxin không cần lý do. Anxin là hoàn hảo trong mắt anh."
Anh đặt bút xuống, rồi nhìn tôi.
"Em không thể quyết định giá trị của mình dựa trên những con số này," anh nói, giọng anh trầm ổn và vững vàng. "Em là Zhou Anxin, là người mà anh yêu. Anh không yêu em vì giọng hát hay vũ đạo của em. Anh yêu em vì em là em."
Anh vuốt tóc tôi, giọng anh mềm mại trở lại, nhưng vẫn đầy sự kiên định.
"Anh sẽ không nói 'chúng ta không chia tay' nữa. Anh đã chấp nhận rồi. Nhưng anh muốn nói điều này: Anh sẽ ở đây. Anh sẽ luyện tập với em, anh sẽ giúp em tìm ra điểm nhấn cá nhân. Anh sẽ chờ đợi cho đến khi em học được cách tôn trọng chính tình yêu mà anh dành cho em."
Anh ôm tôi. Lần này, tôi không khóc nức nở, tôi chỉ cảm thấy một sự bình yên sâu sắc. Lời chia tay của tôi đã bị sự bao dung của anh vô hiệu hóa.
"Em sẽ cố gắng," tôi thì thầm. "Em sẽ tập luyện thật chăm chỉ. Em sẽ không bao giờ cảm thấy mình không xứng đáng nữa."
"Tốt lắm," anh hôn nhẹ lên má tôi. "Nhưng nếu em có lỡ cảm thấy như thế, đừng đẩy anh ra. Hãy để anh ôm em. Đừng bắt anh phải chấp nhận sự tự ti của em bằng lời chia tay nữa."
Chúng tôi lại hàn gắn. Tôi đã sử dụng lần chia tay thứ ba để tự trừng phạt chính mình, nhưng Geonwoo đã biến nó thành một lời hứa đồng hành. Anh ấy chấp nhận lời chia tay chỉ để xoa dịu cơn khủng hoảng tâm lý của tôi, rồi lại tìm cách chứng minh rằng mối quan hệ này chưa bao giờ kết thúc.
Tôi tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm và sự vững chãi. Lần chia tay thứ ba đã qua đi, nhưng nó để lại trong tôi một nhận thức cay đắng. Tôi không còn đổ lỗi cho anh nữa, mà nhận ra sự tàn nhẫn của chính mình. Tôi đã dùng sự yếu đuối làm vũ khí và dùng tình yêu của Geonwoo làm tấm chắn.
Tình yêu của anh không phải là vô tận. Và mỗi lần tôi thử thách, tôi đang bòn rút đi một sợi chỉ kiên nhẫn của anh.
Tôi còn hai mươi mốt lần nữa để học cách giữ gìn, trước khi sự nuông chiều đó biến thành nỗi mệt mỏi vĩnh viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro