2. Tà đạo
Thứ cuối cùng cô nhớ là một thứ gì đó chui vô miệng mình và cô ngất liệm đi.
Mọi thứ của nó trở thành của cô.
Và một phần của cô trở thành của nó.
"Một, hai, a b c d..."
Cô lờ mờ tỉnh dậy thì nghe thấy ai đó đang tập nói, khi nhận thấy cô động đậy. Thực thể đó quay lại nhìn, nó xuất hiện với nhân dạng một cậu thanh niên tầm tuổi học trò cô, mái tóc đen tuyền ngắn sát gáy, ôm sát mặt và những nuốt ruồi xung quanh mặt nó tạo cảm giác dễ gần đến lạ.
"Xin lỗi vì phần luyện phát âm của tôi." Nó ho khan để chuyên chủ đề. "Hiện tại cô đang mơ nên xung quanh chỉ là ảo thôi, cô đang ngủ ở trong khách sạn."
Cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng mình bây giờ có bao nhiêu chật vật, đáng thương bất lực như thế nào, giống như cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt, không còn sức phản kháng.
Đây là một sự sỉ nhục trần trụi.
Cô mím môi, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt: "Rốt cuộc muốn gì đây hả?"
Cô vất vả nhiều năm như vậy, nghĩ rằng mình đã đạt đến đỉnh cao đời người, danh vọng, của cải và tiền bạc, nhưng cuối cùng lại như mất trắng.
"Cứ gọi tôi là Camila." Camila nghênh đón nụ cười của cô, thoáng rũ mắt. "Ngôn ngữ của mấy người hơi khó học, nhưng tôi tiếp thu nhanh nên không thành vấn đề."
Cái tên điên này...
"Thật đấy hả?"
"Cô biết không? Cô thật mong manh, thật tinh tế, xinh đẹp." Nó cười hì hì. "Cô xứng đáng được tôn thờ. Nhưng không phải do tôi. Tôi là một con quái vật." Nó nói.
"Và tôi muốn cô như chính cô".
Lúc này cô nhìn xuống, cô mới phát hiện bản thân trong mơ đang khoả thân. Không mặc gì và hoàn toàn trần trụi. "Đồ biến thái.."
Một sự trần trụi mỉa mai.
"Ừ, có lẽ cô biết việc cô cần làm rồi." Nó vừa nói vừa cất những cuốn sách trắng bóc kì lạ lên kệ. "Kí ức của cô thú vị phết."
Y/n nâng mắt, lẳng lặng nhìn thật sâu vào gương mặt có chút hồng lên của người trước mặt, đột nhiên rất muốn cười. Mà quả thật cô cũng đã cất tiếng cười. Nhẹ như gió, lại vương vấn chút xúc cảm không rõ.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai vậy hả?"
Camila thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn là không nói ra câu trả lời. Nó nhìn cô nàng ôn nhã kia thoáng sững người lại, lại chú ý vẻ đột nhiên tái nhợt của cô, trong lòng không khỏi nhói đau, phiền muộn rũ mắt.
"Tôi muốn nói chuyện với cô thêm lắm nhưng tới lúc phải dậy rồi."
Lúc đó, nó quay lưng đi, cho nên chẳng thể thấy được gương mặt đầy hốt hoảng cùng đau đớn của nó hiện rõ ra, càng chẳng thể thấy được ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng ái tình sâu nặng trong đôi mắt đen thẳm.
Một lần quay đầu, ngàn đời lưu luyến
Một lần bỏ lỡ, ngàn kiếp hối hận.
Người đàn ông nhẹ nhàng xoay cây kim trong tay, có thứ gì đó rót vào da, ngực chàng trai tê dại, lồng ngực hơi phập phồng vì đau, không chỉ đau ở vết kim đâm mà cả tay và chân của họ cũng đau thấu xương.
Không có thuốc mê, chàng trai đau đến hít khí lạnh, thông qua kỹ thuật của người đàn ông và hướng kim, chàng hiểu rằng có người đang khắc chữ lên cơ thể mình.
Mũi kim mảnh và sắc, cắm vào xương, đau đến tận xương tủy.
Chàng muốn giãy giụa, nhưng càng động càng đau, nhưng nếu chàng yên lặng nằm, tùy ý để đối phương động tay động chân trên cơ thể mình thì không thể chịu được nỗi đau đớn này.
Quá trình xăm rất thống khổ, suốt quá trình chàng chỉ dám cắn chặt môi không cho phép mình phát ra một âm thanh yếu đuối nào, thời gian trôi qua, cơ thể cô bắt đầu tê liệt, đau đến không còn cảm giác.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng người đàn ông cũng dừng tay, bôi thuốc lên chỗ khắc chữ, cơn đau rốt cuộc cũng nguôi ngoai đi rất nhiều, chàng mới từ từ hồi phục tinh thần.
"C." Hàm răng run run nói một chữ. Chữ được người đàn ông khắc lên ngực vật tế.
"Xong rồi, thưa bà chủ."
"QUẢN GIA, GỌI LÃO GIA VÀ ĐẠI CÔNG TỬ VỀ ĐÂY NGAY!"
Lão bà không hổ danh là người phụ nữ lớn lên trong thế gia vọng tộc. Ngay cả khi đang trên bờ vực sụp đổ, bà vẫn sắp xếp công việc một cách có trật tự.
Cánh cổng ấy mở tung ra. Trong đó đã có hai dòng người xếp sẵn thành hai hàng hai bên, cúi đầu xuống nói to. "Kính chào đại nhân L/N!"
"Chà, vẫn chu đáo như vậy."
Lão bà bà đang cúi đầu làm lễ thì phát hiện ra một bóng hình cao ráo của Geto, bèn cung kính tiến tới hỏi cô: "Thánh chủ, nam nhân đây là...?"
Cô liếc mắt sang cậu, không quá ba giây sau đã xua tay: "Dẫn cậu ta qua phòng tiếp khách".
"Xin được tuân lệnh ngài." Lão bà lui xuống rồi nói với cậu trai. "Mời cậu đi hướng này."
Hai người tạm biệt nhau. Cô gật gật cho qua rồi bước tới một cấm địa riêng dành cho nhà L/n.
Trước khu cấm địa có rất nhiều trinh nữ ở đó vững chãi tạo nên một kết giới, ngoài những người Y/n cho phép thì còn lại có chết cũng không thể bén mảng vào.
Cô cùng lão bà đang vác theo vật tế bước vào cấm địa, trong đầy đã treo đầy những bộ xương không nguyên vẹn vì nghi thức phong ấn ngày xưa. Xung quanh được xây như một ngôi làng cổ, ngưng tuyệt nhiên không có ai sống, tất cả đã bị diệt vong từ lâu.
Cả ba người như đã biết trước mọi việc, không hề lo lắng mà tiếp tục bước đi. Cô có thể cảm nhận rõ tên Camila đó đang cực kì vui sướng.
Lão bà ngồi xuống đất và bắt đầu vẽ bùa chú lên toàn thân kể cả mặt của chàng trai, còn cô thì để một chén tiết gà lên vị trí cố định, cắt một đường máu trên mu bàn tay một đường máu của bản thân rơi xuống rồi hoà trộn với tiết gà. Sau đó thì thắp sáng một vòng tròn nến bao quanh cô, kèm một vài cây nhang to tổ bố hai bên.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô bịt mắt mình bằng một chiếc khăn rồi bắt đầu nghi lễ. Lão bà bà cũng nhắm mắt lại, chàng trai đã chấp nhận số phận của mình.
"Mou Ye Mou Dou, Mou Na Wu Ma."
Mou Ye Mou Dou, Mou Na Wu Ma.
Mou Ye Mou Dou, Mou Na Wu Ma.
Mou Ye Mou Dou, Mou Na Wu Ma.
Càng ngày càng nhiều giọng nói phát ra, lúc cô tháo khăn bịt mắt xuống. Ngồi xung quanh cô đã là linh hồn của những người dân trước đây, mặt của họ bị đục một lỗ rất lớn như cách mà tượng của Hắc Thần có một lỗ sâu không đáy với một đống lỗ chi chít lúc nào cũng chảy máu xung quanh.
"Mou Ye Mou Dou, Mou Na Wu Ma."
Cô như thể bị thứ gì đó điều khiển, tiến tới ôm lấy mặt của chàng trai, chàng há miệng ra để cô nôn một thứ nhầy nhụa màu đen chạy thẳng xuống dạ dày chàng ta. Sau một hồi quằn quại, cô cuối cùng bắt gặp một gương mặt tuấn tú văn nhã.
"Thi không thuật thức, kiểm." Cô dùng thuật thức để tước quyền kiểm soát của hai bàn chân nó.
Sau khi mọi thứ kết thúc, Đại Hắc Thần cũng thuận lợi xuất hiện dưới dạng một con người giống hệt như trong giấc mơ của cô. Cổ thì bị đeo xích chó còn chân thì bị không tự kiểm soát được, làm thần cũng đáng thương quá rồi.
Camila có chút hờn dỗi, cong khóe miệng vỗ tay phát ra tiếng.
Tách——
Lão bà biến mất, sau đó như một đống thịt nhão, rơi xuống từ trên cao.
Nó nhẹ nhàng linh hoạt nói. "Cô thật tàn nhẫn, Y/n."
Cô rất muốn mắng chửi nó, quá trình tuyển chọn lão bà rất phiền phức, sao nó dám hả, nhưng cô không dám. Cô sợ nó cười một cái, cô cũng chết.
"Camila, ngoan ngoãn đi, xong việc rồi sẽ lại được tự do."
"Tôi đã nói gì sao?" Nó khúc khích.
Cô uể oải đứng dậy, đột nhiên nhớ tới vụ án Shoko kia. Vừa đẩy xe lăn của nó trở ra vừa than thở: "Camila có biết vụ án đó không?"
"Tội Shoko khiếp nhỉ?"
"Một người hoàn toàn xa lạ, vậy thì có vấn đề gì?" Camila ngồi trên xe lăn, bốn con mắt của nó ngửa lên nhìn chằm chằm cô. "Y/n, nếu cô thành thật với bản thân mình, những người khác có cảm thấy buồn không khi nhìn Shoko bị nhắm vào? Tiếc rằng tôi không hiểu được chuyện đó, những người đó không quan trọng với cô. Sao cô lại thấy buồn?"
Cô không nhìn vào bốn mắt đen tuyền của nó, nhưng cô biết đó là một cái hó đen mà cuốn nuốt chửng lấy cô.
"Hay còn tệ hơn, cô cảm thấy bị bắt buộc phải cảm thấy buồn. Ở sâu bên trong, cô biết mình không có lí do. Tại sao không thành thật với bản thân mình?"
"Ừm, Camila không hiểu đâu." Cô đăm chiêu nhìn vào con đường trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro