Auge in Auge mit dir

Tiếng gió rít qua tai, không khí lạnh lẽo của Durmstrang ôm lấy Grindelwald khi hắn siết chặt cán chổi, đẩy mình lên không trung.

Khán đài bùng nổ với những tiếng reo hò khi hắn xuất hiện—những nữ sinh Durmstrang và cả một số học sinh Beauxbatons có mặt trên sân đều không giấu nổi sự phấn khích. Dưới ánh mặt trời phản chiếu trên nền tuyết trắng, Grindelwald trong bộ đồng phục Quidditch ôm sát, với mái tóc bạch kim rối nhẹ theo gió, trông gần như không thực—một vẻ đẹp kiêu hãnh, quyến rũ đến nguy hiểm.

Nhưng hắn chẳng hề quan tâm đến những tiếng hò reo ấy.

Ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên một người.

Dumbledore—đang lơ lửng giữa không trung, cây chổi vững vàng dưới chân, nhìn hắn với một sự hứng thú bất ngờ.

Grindelwald bay đến, nở một nụ cười sắc sảo. "Có chỗ cho tôi không?"

Dumbledore chớp mắt một chút, rồi khóe môi cậu cong lên, ánh mắt lấp lánh tia thách thức. "Sẵn sàng đối đầu với tôi luôn chứ?"

Grindelwald cười nhạt. "Luôn luôn."

Trận đấu bắt đầu.

Grindelwald lao đi như một cơn gió, nhập ngay vào dòng chảy của trận đấu mà không hề gặp khó khăn. Hắn là một tay chơi cừ khôi—sự nhanh nhẹn và phản xạ hoàn hảo khiến hắn trở thành một đối thủ đáng gờm.

Nhưng Dumbledore không hề kém cạnh.

Lần đầu tiên, Grindelwald thấy Dumbledore không còn mang dáng vẻ của một người lạnh lùng, xa cách nữa. Trên sân Quidditch, cậu ta là một người hoàn toàn khác—sắc bén, linh hoạt, đầy tự tin.

Khi Quaffle bay về phía Grindelwald, hắn nhanh chóng chộp lấy, tăng tốc về phía khung thành. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một bóng đỏ lướt ngang tầm mắt hắn.

Dumbledore đã đến trước hắn một bước.

Nhanh đến mức đáng kinh ngạc.

Grindelwald nhếch môi. "Không tệ."

Dumbledore giữ thăng bằng hoàn hảo khi cầm Quaffle trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái trước khi lao về phía khung thành.

Nhưng Grindelwald không để cậu thoát.

Hắn đẩy mạnh cây chổi, rượt theo Dumbledore với tốc độ đáng kinh ngạc. Cả hai lượn vòng qua các cầu thủ khác, vượt qua những cú Bludger đang lao đến từ hai phía. Khi chỉ còn cách Dumbledore vài centimet, Grindelwald vươn tay định giành lại Quaffle—

Nhưng Dumbledore bất ngờ kéo chổi lên cao, một cú lượn gấp đầy táo bạo.

Grindelwald suýt nữa đã chạm vào cậu. Nhưng thay vào đó, hắn chỉ cảm nhận được một cơn gió lạnh vụt qua khi Dumbledore xoay người trên không, né tránh hắn trong tích tắc.

Cực kỳ đẹp mắt.

Và trên tất cả—

Cực kỳ thách thức.

Grindelwald khựng lại một giây, rồi bật cười.

Lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy máu mình sôi lên như thế này.

Không còn khoảng cách, không còn những ánh nhìn xa lạ. Chỉ có sự cạnh tranh thuần túy, chỉ có hắn và Dumbledore, như thể cả thế giới đã bị bỏ lại phía sau.

Dumbledore cũng đang cười. Không còn vẻ lịch thiệp giữ kẽ như đêm qua, mà là một nụ cười thực sự—tươi sáng, đầy hứng khởi.

Họ không cần nói một lời nào.

Cứ thế, cả hai lao vào một màn đối đầu kịch tính.

Quaffle chuyền tay qua lại giữa hai người như một trò chơi mèo vờn chuột. Cả sân đấu gần như bị hút theo màn tranh chấp của họ—khán giả há hốc miệng trước những pha xử lý điêu luyện, những cú né tránh chỉ cách nhau một sợi tóc, những đường bay lả lướt như những vũ công trên không.

Grindelwald không biết trận đấu kéo dài bao lâu.

Hắn chỉ biết rằng hắn chưa từng cảm thấy sống động đến thế.

Và Dumbledore...

Dumbledore của kiếp này, rực rỡ giữa bầu trời xanh tuyết trắng, lần đầu tiên thật sự thuộc về thế giới của hắn.

"Và trận đấu kết thúc! Chiến thắng sát nút thuộc về Durmstrang!"

Tiếng còi vang lên, khán đài bùng nổ với những tiếng reo hò. Dù chỉ chênh lệch một bàn thắng, đội Durmstrang vẫn giành chiến thắng trước Hogwarts trong một trận đấu kịch tính đến phút chót.

Grindelwald nhảy xuống khỏi chổi, bàn tay vẫn còn hơi tê vì trận đấu căng thẳng. Hắn không quan tâm đến những tiếng tung hô từ đồng đội hay những ánh mắt ngưỡng mộ từ khán giả.

Hắn chỉ đang tìm kiếm một người.

Và rồi, hắn thấy cậu.

Dumbledore vừa hạ cánh, mái tóc đỏ hơi rối, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi sau một trận đấu căng thẳng. Nhưng dù Hogwarts thua, trên gương mặt ấy không có sự thất vọng. Chỉ có sự bình thản, và một chút thích thú.

Cậu tiến đến.

Grindelwald đứng thẳng lưng, chờ đợi.

"Cậu chơi rất hay." Dumbledore nói, giọng trầm ấm nhưng lịch sự, như thể cậu ta chưa hề trải qua những pha tranh bóng đầy quyết liệt cùng hắn trước đó.

Grindelwald nhếch môi. "Anh cũng vậy."

Dumbledore chỉ gật đầu, đôi mắt xanh nhìn hắn trong một thoáng. Nhưng trước khi Grindelwald có thể nói thêm điều gì, cậu đã quay đi, rời khỏi sân đấu.

Nhanh quá.

Lại một lần nữa, Dumbledore giữ khoảng cách với hắn.

Một cánh tay đột ngột khoác lên vai hắn.

"Dumbledore trông thật đẹp khi thi đấu, phải không?"

Grindelwald quay sang, thấy Ludwig đang nở một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

Hắn im lặng trong một giây.

Rồi khẽ gật đầu.

Ánh mắt hắn vẫn dán vào bóng dáng đang dần khuất của Dumbledore.

Cậu đã khiến hắn không thể rời mắt khỏi mình trên sân đấu.

Và ngay bây giờ—

Hắn cũng không muốn nhìn đi chỗ khác.

Grindelwald vẫn đang dõi theo bóng lưng của Dumbledore khi một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

"Một trận đấu tuyệt vời, Grindelwald."

Hắn quay đầu lại, chạm phải đôi mắt hổ phách rực sáng dưới ánh mặt trời.

Marguerite Laurent—quán quân của Beauxbatons, cũng là người đã khiêu vũ cùng hắn trong bữa tiệc chào mừng.

Mái tóc vàng mềm mại của nàng buông nhẹ xuống vai, gợn nhẹ theo gió. Vẫn là dáng vẻ thanh lịch và kiêu hãnh ấy, nhưng hôm nay trong ánh mắt nàng có thêm chút gì đó thích thú, ngưỡng mộ không che giấu.

Grindelwald quan sát nàng một chút, rồi nhếch môi nở một nụ cười lịch thiệp. "Cảm ơn, Marguerite. Cô cũng quan tâm đến Quidditch sao?"

Marguerite khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên. "Không quá đam mê, nhưng nếu trận nào cũng có người như cậu thi đấu, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu để tâm đấy."

Giọng cô nhẹ nhàng, pha chút bông đùa, nhưng ánh mắt thì không giấu được vẻ hứng thú thật sự.

Grindelwald cười nhạt. "Thật vinh hạnh cho tôi."

Marguerite vẫn nhìn hắn, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi cô bất ngờ nghiêng người về phía hắn, giọng thấp hơn một chút. "Cậu hẳn cũng nhận ra, chúng ta là những người nổi bật nhất trong cuộc thi này."

Grindelwald nhướng mày, nhưng không phản bác.

Marguerite mỉm cười, mắt ánh lên tia sắc sảo. "Tôi mong rằng chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại nhau trong kỳ thi Tam Pháp Thuật này."

Nói rồi, cô xoay người rời đi, dáng vẻ thanh thoát mà tự tin.

Grindelwald nhìn theo bóng cô khuất dần giữa đám đông.

Một người ngưỡng mộ hắn nữa sao?

Nhưng ngay lúc này, điều đó chẳng khiến hắn bận tâm.

Bởi vì sâu trong lòng hắn, vẫn đang vấn vương hình ảnh một người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro