Unerwünschtes Liebesgeständnis

Bữa tiệc bắt đầu, không khí xung quanh ngập tràn ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đuốc lửa cháy sáng, hòa quyện với mùi rượu nồng ấm, khiến không gian băng giá của Durmstrang trở nên sống động và đầy sức sống.

Những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên không trung, ánh sáng nhảy múa, phản chiếu lên lớp băng dày dưới chân các học sinh, tạo thành những vệt sáng rực rỡ khắp nơi. Không khí vui tươi, sôi động, từng nhóm học sinh hăng say khiêu vũ và trò chuyện, nhưng đối với Grindelwald, mọi thứ như mờ dần, chỉ còn lại một điểm duy nhất trong tầm mắt hắn – Dumbledore.

Grindelwald đứng giữa đám đông, trang phục của hắn sáng bừng dưới ánh đèn, bộ lễ phục đen tuyền với những đường cắt tinh tế, chiếc áo khoác lông thú nhẹ nhàng bay theo từng bước đi của hắn. Mái tóc vàng của hắn được chải gọn gàng, khuôn mặt điển trai như tạc tượng, một nét kiêu hãnh, mạnh mẽ. Nhưng dù cho hắn có đẹp đến đâu, vẫn có một điều duy nhất chiếm trọn tâm trí hắn lúc này – Dumbledore.

Hắn không thể không tìm kiếm cậu trong đám đông. Và rồi, ánh mắt của hắn dừng lại khi thấy cậu – Dumbledore. Cậu ngồi cùng đám học sinh Hogwarts, nụ cười rạng rỡ trên môi, mái tóc đỏ rực rỡ được tết gọn gàng thành những bím tóc nhỏ xinh, chiếc nơ đỏ buộc ở cuối tạo nên vẻ ngoài thanh thoát và dịu dàng.

Những lọn tóc mai hơi rũ xuống, nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt xanh lam sáng như nước biển, đôi môi ửng hồng. Dumbledore xinh đẹp không kém gì những bông hoa tươi đẹp dưới bầu trời đêm. Cảnh tượng ấy khiến tim Grindelwald thắt lại, một cơn sóng ngầm không thể kiểm soát nổi dâng lên trong lòng hắn. Cậu đang trò chuyện, đang cười đùa cùng những học sinh khác, và trong khoảnh khắc đó, Grindelwald cảm thấy như mình bị bỏ lại một mình, cách xa quá.

Lúc này, Marguerite, người vẫn đang đứng cạnh Grindelwald, nhận thấy sự xa cách trong ánh mắt hắn. Cô ta hờn dỗi kéo cánh tay hắn, cố gắng đưa hắn ra khỏi những suy nghĩ ấy.

"Grindelwald!" Cô ta mỉm cười, đôi mắt sáng ngời như muốn thu hút sự chú ý của hắn. "Chúng ta cùng khiêu vũ đi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa."

Grindelwald cảm nhận được sự thúc giục của Marguerite, nhưng tâm trí hắn vẫn không thể rời mắt khỏi Dumbledore. Hắn cố gắng mỉm cười, nhưng không thể giấu được sự khó chịu trong lòng.

"Tôi chỉ đang nghĩ về một vài chuyện thôi, có những thứ làm tôi không thể rời mắt được" Hắn trả lời với giọng đều đều, nhưng ánh mắt lại vẫn hướng về phía Dumbledore.

Marguerite không bỏ cuộc. Cô ta nhẹ nhàng lướt tay qua tay hắn, ngả người về phía Grindelwald, cố gắng khiến hắn chú ý đến mình.

"Đây không phải là buổi khiêu vũ sao? Thay vì chỉ đứng đó nhìn người khác, chúng ta có thể đi khiêu vũ cùng nhau, phải không?"

Grindelwald nhìn cô ta, môi khẽ cong lên trong một nụ cười mà không hề có chút nhiệt tình nào. Nhưng rồi hắn buộc phải quay người đi cùng Marguerite, chấp nhận việc dứt ra khỏi sự tập trung vào Dumbledore.

Tuy nhiên, trong lòng hắn, cảm giác bực bội và thất vọng cứ như thể một cái gì đó đã bị cướp đi. Mỗi bước đi của hắn như kéo dài thêm sự xa cách giữa hắn và Dumbledore. Hắn tự hỏi, liệu cậu có biết rằng, mọi thứ mà hắn làm đều chỉ vì cậu, chỉ vì muốn có được sự chú ý, chỉ muốn cậu là của hắn.

Nhưng bây giờ, hắn lại phải bước đi cùng người khác, trong khi ánh mắt của cậu vẫn hướng về đám học sinh Hogwarts, không hề chú ý đến hắn.

Grindelwald biết rằng mình đang tự khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Mỗi lần như thế này, hắn lại cảm thấy như lạc vào một vòng xoáy không lối thoát. Nhưng hắn không thể bỏ cuộc. Mọi thứ, mọi kế hoạch, đều chỉ có một mục đích – để Dumbledore nhìn thấy hắn, để Dumbledore nhận ra hắn là sự lựa chọn duy nhất.

Hắn cố gắng không nghĩ đến cảm giác đột ngột nảy sinh trong lòng khi nhìn thấy cậu vui vẻ với người khác. Nhưng nỗi buồn và sự ghen tuông vẫn cứ dâng lên, không thể nào kiềm chế được.

Grindelwald cùng Marguerite di chuyển trên sàn khiêu vũ, mỗi bước nhảy của họ hòa vào không gian như một sự biểu lộ quyền lực, nhưng trong lòng hắn, mỗi cú xoay người lại là một sự gò ép. Những điệu nhảy mạnh mẽ của Durmstrang, với sự tự tin đặc trưng, chẳng làm hắn hứng thú chút nào.

Hắn chỉ thấy cái lạnh của lớp băng dưới chân và ánh mắt không ngừng tìm kiếm của mình. Dumbledore vẫn ở đâu đó trong đám đông, và chỉ có cậu mới có thể xua tan cảm giác trống rỗng trong hắn. Nhưng không, Grindelwald lại phải tiếp tục kiềm chế cảm xúc của mình, đối diện với Marguerite, người đang cố gắng thu hút sự chú ý của hắn.

Marguerite, thấy hắn dường như chẳng quan tâm đến mình, cô ta cố gắng kéo sự chú ý lại.

"Cảm giác thế nào khi khiêu vũ với tôi, Grindelwald? Cậu không thấy tuyệt vời sao?" Cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự chờ đợi.

Grindelwald không thèm quay lại nhìn cô ta.

"Cũng bình thường," hắn đáp, giọng điệu lạnh lùng, gần như không quan tâm. Hắn chẳng muốn ở đây, chẳng muốn giả vờ nữa. Mọi thứ, kể cả Marguerite, đều không xứng đáng với tâm trí hắn lúc này. Hắn chỉ muốn tìm thấy cậu.

Marguerite không dễ dàng bỏ cuộc. Cô ta nhận thấy sự xa cách trong ánh mắt của Grindelwald, sự không quan tâm của hắn, và điều đó khiến cô ta cảm thấy bị tổn thương. Cô ta quyết định hành động táo bạo hơn, kéo hắn xuống và áp môi mình lên má hắn một cách mạnh mẽ, đồng thời thì thầm:

"Vậy thì, tôi có thể trở thành người yêu của cậu không? Cậu có đồng ý không?"

Lập tức, một tiếng ồ vang lên từ đám đông, sự chú ý đổ dồn vào họ. Grindelwald giật mình, sự ngạc nhiên nhường chỗ cho cơn giận dữ. Mọi thứ trong hắn như vỡ tung. Hắn không thể chịu nổi, và đôi mắt sắc lạnh như dao lập tức tìm thấy Dumbledore trong đám đông. Cậu đứng đó, nhìn về phía này, nhưng ánh mắt lạnh lùng ấy làm hắn như bị đâm vào tim.

Ludwig, chứng kiến toàn bộ, sửng sốt đứng nhìn. Gã liếc Grindelwald rồi nhìn qua Dumbledore, cảm giác khó xử trào dâng trong lòng. Gã cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí và biết rằng mọi thứ sẽ không thể đơn giản như trước.

Grindelwald nhìn Marguerite, hắn khẽ nhếch môi cười nhạt, đôi bàn tay thon dài nâng cằm cô ta lên, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nhưng lại mang ý cảnh cáo:

"Quý cô Marguerite Laurent, cô cần phải cố gắng hơn nữa để tán tỉnh tôi đấy. Đừng biến mình thành trò hề, tôi không thích chú hề nhỏ bé chạy xung quanh mình đâu."

Nói rồi Grindelwald buông tay rồi bỏ đi.

Marguerite lùi lại một bước, đôi mắt mở to, không dám nói gì. Cô ta ngỡ ngàng, không hiểu tại sao Grindelwald lại phản ứng như vậy. Nhưng lời cảnh báo nhẹ nhàng ấy của hắn rõ ràng đã làm cô ta không thể cử động được.

Grindelwald nhìn Dumbledore, và lần này, ánh mắt hắn không còn giả vờ nữa. Dumbledore lùi lại, im lặng nhìn hắn, nhưng sự xa cách trong ánh mắt ấy, sự lạnh lùng của cậu lại như một lời tuyên án. Cậu không nói gì, chỉ quay lưng bước đi, khiến Grindelwald cảm thấy một sự hụt hẫng đến tột cùng.

"Anh vẫn cứ luôn trốn tránh tôi, Albus..." Grindelwald tự nhủ, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn hiểu rõ, sự lạnh lùng của Dumbledore như một cây gậy đánh vào tim hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro