vorgeben zu schlafen

Ánh sáng nhạt của buổi sáng mùa đông len qua tấm rèm, hắt vào căn phòng một màu trắng dịu nhẹ. Không khí lạnh lẽo của Durmstrang vẫn bao trùm khắp nơi, nhưng dưới lớp chăn dày này, có một hơi ấm nóng bỏng đến lạ.

Dumbledore cựa mình, cảm nhận được lớp vải mềm mại chạm vào má, hơi ấm ấy bao trùm lấy cậu. Một cảm giác an toàn, dễ chịu, như thể cậu có thể ngủ tiếp mà chẳng cần lo lắng gì. Nhưng rồi, nhận thức dần quay lại. Cậu khẽ nhíu mày, mí mắt run lên, hơi thở dường như đông cứng lại khi nhận ra có thứ gì đó... không đúng.

Một vòng tay mạnh mẽ đang siết chặt lấy cậu.

Cậu mở mắt.

Hàng mi khẽ run rẩy khi trước mắt cậu là một lồng ngực rắn chắc, phập phồng đều đặn theo từng nhịp thở. Hơi thở của Grindelwald rất gần, vững chãi, bình thản, hệt như thể đây chỉ là một buổi sáng bình thường, như thể hắn vẫn luôn ôm cậu như thế.

Dumbledore chết sững.

Cậu không chỉ đang nằm cạnh hắn. Cậu đang nằm gọn trong vòng tay hắn.

Hơi ấm ấy bao quanh lấy cậu, áp sát đến mức cậu có thể cảm nhận từng nhịp tim đều đặn của hắn vang lên bên tai. Cánh tay hắn vòng qua eo cậu, kéo sát vào đến nỗi hơi thở hắn phả nhẹ lên mái tóc cậu.

Dumbledore cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

Cậu nhớ lại đêm qua.

Cậu nhớ về trò chơi, về những câu hỏi, về ly rượu nặng đến mức thiêu đốt cổ họng. Cậu nhớ mình đã loạng choạng bước ra ngoài, ngồi dưới cây thông trang trí, chơi đùa với mấy bùa chú đơn giản trong lúc đầu óc quay cuồng. Và rồi... Grindelwald đến. Hắn ngồi xuống cạnh cậu, lắng nghe cậu kể chuyện, chia sẻ câu chuyện của mình theo cách mà cậu không tài nào hiểu hết được.

Rồi cậu ngủ thiếp đi.

Cậu đã ngủ quên bên hắn.

Và giờ cậu tỉnh dậy trong vòng tay hắn.

Dumbledore bối rối đến mức không dám cử động mạnh. Chỉ sợ, chỉ sợ hắn sẽ thức dậy, sẽ nhìn cậu với nụ cười nhếch mép đầy trêu chọc ấy, sẽ nói gì đó khiến cậu chỉ muốn chui xuống tuyết để trốn mất.

Cậu khẽ hít một hơi, thầm nhủ: Không bao giờ uống rượu Durmstrang nữa!

Chậm rãi, thật cẩn thận, cậu cố dịch người ra khỏi vòng tay hắn. Nhưng vừa mới nhích được một chút, cánh tay kia bất giác siết lại, kéo cậu gần hơn.

Cậu cứng đờ.

Hắn... chưa tỉnh, đúng không?

Hơi thở hắn vẫn đều đặn, gương mặt điển trai đó vẫn bình yên như thể hắn còn đang say ngủ. Cậu nuốt khan, cố nén cơn bối rối, tiếp tục thử thoát khỏi vòng tay hắn.

Từng chút một.

Thật nhẹ nhàng.

Đến khi cuối cùng, cậu cũng thành công ngồi dậy.

Dumbledore thở phào, rồi không kiềm được mà liếc nhìn hắn một chút.

Dưới ánh sáng buổi sớm, Grindelwald trông yên tĩnh hơn hẳn ngày thường. Không còn vẻ ngông cuồng, sắc bén, không còn đôi mắt nửa cười nửa trêu, chỉ có hơi thở bình ổn và đôi hàng mi khẽ động. Có lẽ... có lẽ hắn cũng không quá đáng ghét như cậu nghĩ.

Cậu lắc đầu, tự cười bản thân vì suy nghĩ vừa rồi.

Nhanh chóng chỉnh lại chăn cho hắn, cậu rón rén bước xuống giường, cẩn thận đóng cửa thật nhẹ nhàng.

...

Và khi đó—

Grindelwald mở mắt.

Hắn đã tỉnh từ lâu rồi.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên Dumbledore cựa mình, hắn đã biết. Nhưng hắn giả vờ ngủ, chỉ để cảm nhận sự lúng túng của cậu, để thấy đôi má đỏ bừng, sự dè dặt ấy, và cả cái cách cậu tưởng rằng hắn không biết gì.

Hắn khẽ nhếch môi.

Tựa người trở lại giường, hắn nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa rồi.

Dumbledore rúc vào lòng hắn, vô thức tìm kiếm hơi ấm.

Dumbledore thở nhẹ bên tai hắn, từng nhịp thở như tỏa ra hơi nóng len lỏi vào từng giác quan.

Dumbledore cựa quậy trong mơ, bàn tay nhỏ lạnh buốt bám chặt lấy áo hắn, như thể ngay cả trong giấc ngủ, cậu cũng tin tưởng hắn.

Và sáng nay, Dumbledore cố trốn chạy, nhưng vẫn cẩn thận chỉnh lại chăn cho hắn.

Cậu... không hề ghét hắn.

Cậu chỉ chưa nhận ra thôi.

Grindelwald bật cười khẽ, hứng thú hơn bao giờ hết.

Dumbledore... Chúng ta cứ từ từ mà chơi trò này.

Grindelwald bước vào lớp học với một vẻ tự tin lạ thường, mái tóc vàng óng bồng bềnh, ánh mắt sắc bén như thể hắn là chủ nhân của cả thế giới này. Một nụ cười khẽ nở trên môi, dù không ai nói ra, nhưng có thể cảm nhận được rằng mọi thứ hôm nay đều không thể làm hắn phiền lòng.

Ludwig ngồi cạnh hắn, vẫn như mọi khi, nhưng ánh mắt gã lại không giấu nổi sự tò mò. Gã không thể không hỏi: "Thế tối qua... có chuyện gì vậy? Nếm thử trái cấm rồi hả?"

Grindelwald lắc đầu, nụ cười của hắn nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy ẩn ý. "Chưa đâu. Nhưng sẽ sớm thôi," hắn nói, giọng nói thoáng chút tự mãn, như thể hắn đã biết điều gì đó mà người khác không hề hay biết.

Ludwig chỉ cười khẩy, không hỏi thêm gì nữa, nhưng ánh mắt đầy châm biếm không thể che giấu sự tò mò của gã.

Grindelwald không quan tâm đến sự trêu chọc ấy, hắn quay lại phía bảng đen, đôi mắt xanh xám chăm chú nhìn vào những ký tự trên đó. Điều mà suốt năm năm qua, hắn chưa từng làm một cách nghiêm túc. Thực ra, hắn không bao giờ chú ý đến bài giảng ở Durmstrang. Hắn học chỉ vì cần, không phải vì ham học. Nhưng hôm nay... hôm nay mọi thứ lại khác.

Trong không gian đầy sự tĩnh lặng của lớp học, Grindelwald như bị cuốn vào bài giảng, từng lời giảng của thầy giáo như những sợi dây vô hình cuốn quanh hắn, làm hắn không thể rời mắt. Đầu óc hắn bắt đầu hoạt động, từng ý tưởng mới mẻ lướt qua, gợi mở những điều hắn chưa từng nghĩ đến.

Hắn không biết tại sao mình lại cảm thấy khác. Có thể là vì cuộc trò chuyện đêm qua, hay có thể vì cảm giác kỳ lạ khi Dumbledore nằm trong vòng tay hắn, tìm kiếm hơi ấm từ hắn trong giấc ngủ. Nhưng bất luận lý do là gì, Grindelwald cảm thấy một động lực lạ thường trỗi dậy trong mình. Hắn có thể làm được những điều lớn lao, có thể chiếm lĩnh mọi thứ, thậm chí là điều mà trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới – chiếm lấy trái tim của Dumbledore.

Mọi thứ như sáng lên, những ký tự trên bảng không còn chỉ là những chữ khô khan nữa, mà là những cơ hội mới mẻ, những phép màu mà hắn có thể tạo ra. Hắn mỉm cười một cách tự mãn, không để lộ ra ngoài, nhưng bên trong hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho những bước tiếp theo.

Dumbledore sẽ là của hắn, một cách tự nhiên. Cậu ta sẽ không thể tránh khỏi sự cuốn hút này.

Và Grindelwald... hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro