#4
Mỗi cú chạm đều chậm rãi, cân nhắc, đau đớn, vừa đủ để khiến tầm nhìn của Mộ Vũ mờ đi, vừa đủ để đẩy y về phía bờ vực, vừa đủ để khiến cơ thể y mất kiểm soát. Cổ tay y bị kéo căng trong vòng dây trói, mạch đập mạnh mẽ trong cơ thể, môi y hé mở trong những tiếng thở hổn hển tuyệt vọng, đứt quãng khi khoái cảm không thể chịu đựng được cuộn lên nóng bỏng hơn, chặt hơn, sâu hơn.
Điều đó đang xảy ra. Cơ thể y đã quá say, cảm giác kích thích khiến mọi thứ trở nên quá mãnh liệt, quá nhanh đến độ y cảm thấy mình sắp-
Xương Hà rút tay ra. Toàn thân Mộ Vũ co giật.
Khoảng khắc khoái cảm chỉ còn vài giây nữa là nuốt chửng y, đã bị giật phăng khỏi y trong nháy mắt, chỉ còn lại sự trống rỗng đau đớn, không thể chịu đựng được.
Y thở hổn hển, hụt hẫng, cơ thể run rẩy dữ dội vì cú sốc bị chối bỏ, vì sự tàn phá của việc bị bỏ lại dang dở.
Giọng nói yếu ớt, đứt quãng, tuyệt vọng của y đã thoát ra trước khi y kịp ngăn lại.
"Đừng..."
Nhưng Xương Hà chỉ nhếch mép cười. Rồi hắn đứng dậy.
Ngay khi y nghĩ rằng mọi chuyện không thể tệ hơn được nữa, ngay khi y nghĩ Xương Hà đã lấy đi của y đủ rồi-
Thế giới trong mắt y bỗng dưng tối sầm lại.
Lông mi của Mộ Vũ rung lên khi lớp vải mềm mại phủ lên mắt y, siết chặt, che khuất tầm nhìn của y, nhốt y hoàn toàn trong cảm giác choáng ngợp của chính cơ thể mình đang bùng cháy vì những ham muốn không được thỏa mãn.
Hơi thở y nghẹn lại. Hắn vừa bịt mắt y. Tô Xương Hà đang muốn lấy đi tất cả.
Mộ Vũ giật mình theo bản năng, cơ bắp căng cứng, đầu nghiêng nghiêng như thể y có thể rũ bỏ nó, nhưng Xương Hà đã đảm bảo dù y có cố gắng thế nào thì kết quả cũng đều vô nghĩa.
Những ngón tay của hắn lướt qua lớp vải bịt mắt, siết chặt nó lại. Mối liên hệ cuối cùng của y với thực tại đã bị cắt đứt, nhốt y vào bóng tối ngột ngạt, giam cầm y trong một thế giới không có gì ngoài ngọn lửa không thể chịu đựng nổi dưới da.
"Tiểu Mộ Vũ của ta, ngươi không cần phải nhìn thấy bất cứ điều gì khác nữa," Xương Hà lẩm bẩm, giọng hắn trầm, đều đều, bình tĩnh như thể điều này không hề tàn nhẫn, như thể hắn không cướp đi từng chút kiểm soát cuối cùng của Mộ Vũ.
"Như vậy, thế giới của ngươi chỉ thuộc về một mình ta thôi."
Mộ Vũ rùng mình. Môi y hé mở, hơi thở run rẩy trên lớp vải. Cơ thể y đã quá nóng, quá nhạy cảm, đã cố cầu xin sự giải thoát. Nó run rẩy vì sự chối bỏ, vẫn còn nhức nhối với mong muốn kết thúc những gì đã bị cướp mất khỏi y.
Chỉ còn lại hơi nóng. Chỉ còn lại sự thất vọng. Chỉ còn lại sự chối bỏ đau đớn, ngột ngạt.
Xương Hà biết điều đó, nhưng hắn vẫn rời đi.
Khi hơi ấm của Xương Hà biến mất, Mộ Vũ cảm nhận được sức nặng của hắn được nhấc khỏi giường, sự hiện diện đã giam cầm Mộ Vũ, đã kiểm soát từng tấc da thịt y, đã điều khiển từng hơi thở của y, đã biến mất.
"Nếu thấy không chịu được nữa, cứ kêu ta."
Giọng hắn nhẹ nhàng và đầy khiêu khích, đơn giản vì hắn muốn nhìn Chấp Tán Qủy lạnh lùng, ôn nhu như ngọc ấy lại khóc lóc cầu xin hắn thỏa mãn dục vọng, đó là điều cuối cùng hắn để lại trước khi biến mất hoàn toàn.
Những ngón tay của Mộ Vũ bất lực nắm chặt sau lưng, môi y hé mở trong những hơi thở gấp gáp, không đều.
Xương Hà thật tàn nhẫn, hắn biết Mộ Vũ sẽ không bao giờ làm vậy. Hắn biết dù khoái cảm có khó chịu đến đâu, dù thuốc kích thích có khiến y phát điên, dù cơ thể hắn gào thét đòi giải thoát, Mộ Vũ vẫn thà chịu đựng chứ không để ai khác chạm vào mình. Hắn biết Mộ Vũ chưa bao giờ muốn ai ngoài hắn. Nhưng hắn vẫn ép Mộ Vũ phải đối mặt với chuyện này một mình.
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Mộ Vũ chỉ còn một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro